Chương 49: Nụ cười cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ, chúng ta không hổ là chị em. Chị bị thương ở tay, còn em bị thương ở chân." Diệp Tư Đình nhìn bàn tay băng bó của Nhân Ly, vờ than ngắn thở dài.

"Nhàn rỗi quá nhỉ? Sao còn không mau chóng thực hiện kế hoạch tán tỉnh anh rể của cô đi?" Nhân Ly ngồi đối diện Diệp Tư Đình, vẻ mặt chẳng lấy gì làm hòa nhã.

"Ha ha... Không phải tôi vừa nói sao? Chân tôi bị thương." Diệp Tư Đình dừng lại, tươi cười nhìn Nhân Ly. "Sao chị không hỏi vì sao em lại bị thương? Tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em mà."

Nhân Ly không nói lời nào, cô thực sự không rõ Nhân Đình muốn làm gì, nhưng chắn chắn cô ta tuyệt đối không có ý tốt.

Diệp Tư Đình chẳng thèm để ý tới thái độ của cô: "Haiz... Hôm qua em và anh Tu Lăng ra ngoại ô, lúc em bị thương anh ấy chăm sóc em rất chu đáo, đưa em đi bệnh viện, sau đó còn đưa em đi ăn, cuối cùng còn đến quảng trường ngồi chơi một lát." Cô ta hồi tưởng. "Cái ôm của anh ấy vẫn ấm áp như xưa, ở trong lòng anh ấy thật sự là một chút cũng không muốn rời."

Nhân Ly mím môi: "Nếu như cô muốn có người nghe tâm sự một ngày đi chơi của mình thì thứ lỗi cho tôi không thể chia sẻ cùng cô được rồi."

Diệp Tư Đình ưu nhã khuấy tách cà phê. Thấy Nhân Ly đứng dậy, cô ta kéo ghế lại, nói: "Cô đi đi, tôi đảm bảo cả đời này cô sẽ không biết được sự thật."

Nhân Ly không có ý ở lại, cô sẽ không để Nhân Đình được như ý.

Diệp Tư Đình đột nhiên tung độc chiêu; "Giang Nhân Ly, không phải cô muốn có một đứa con sao? Cô không muốn biết nguyên nhân vì sao cho đến giờ cô vẫn không thể có con ư?"

Đây là chuyện Nhân Ly vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Cô dừng lại một lúc, cuối cùng ngồi xuống ghế: "Đơn giản là cô chỉ muốn giữa tôi và Tu Lăng xuất hiện khoảng cách, sau đó mọi chuyện sẽ được như ý cô."

Diệp Tư Đình không dè dặt: "Khoảng cách ấy tôi đã sớm biết là nhất định sẽ xuất hiện rồi." Cô ta vui vẻ cười. "Cô nên cảm ơn vì tôi đã bị thương ở chân, nếu không thì bí mật này người bình thường sao có thể phát hiện ra."

"Cô có thể nói ngay vào vấn đề được rồi."

"Vấn đề chính là, Giang Nhân Ly, cô đã quá si tâm ảo tưởng rồi. Anh Tu Lăng căn bản không muốn để cô mang thai, nói cách khác, chính anh ấy không muốn cô sinh con cho anh ấy."

"Cô nói láo."

Diệp Tư Đình cầm tập bệnh án đặt lên bàn: "Cô tự mình xem cho kỹ đi, đây cũng không phải là do tôi làm giả. Nửa tháng sau đám cưới của hai người, anh Tu Lăng đã đến bệnh viện làm tiểu phẫu thắt ống dẫn tinh. Cô nói xem, nếu không phải là anh ấy không muốn có con với cô thì là cái gì?"

Sắc mặt Nhân Ly trắng bệch, nói không ra lời. Cô không nhìn lọt mắt bất cứ cái gì, nhưng trực giác mách cho cô biết những lời Diệp Tư Đình nói là thật. Cô nhớ tới phản ứng của Tu Lăng khi cô nói muốn có con, rõ ràng là anh không hề muốn, tuy không nói ra miệng nhưng biểu hiện và hành động của anh đã chứng tỏ rõ điều đó.

Nhân Ly cố gắng ngăn chặn sự hoảng loạn trong lòng. Thật buồn cười, chuyện đáng xấu hổ như thế cô lại phải nghe từ miệng một kẻ cô luôn căm ghét.

Nhưng cô chưa đến nỗi mất kiểm soát, cô cầm tập bệnh án ném sang một bên: "Những chuyện này cùng lắm chỉ là cô suy đoán. Chuyện vợ chồng chúng tôi không cần đến một người ngoài như cô lo. Cho dù cô có nỗ lực thế nào cũng chỉ là người thứ ba. Muốn tôi giải thích thế nào là người thứ ba không? Chính là cái kẻ không được yêu mới gọi là người thứ ba đấy."

Khóe mắt Diệp Tư Đình chợt lóe lên, cô ta thật sự muốn vỗ tay khen ngợi người phụ nữ này: "Giang Nhân Ly! Hai mươi mấy năm nay cô sống phí phạm quá! Lúc nào cũng là cái bộ dạng "không ai bằng mình" này, kiêu căng, ngạo mạn, không coi ai ra gì. Quả nhiên, cô vẫn là kẻ đáng ghét luôn đối đầu với tôi."

"Thật may, tôi không ghét cô. Rất công bằng."

"Vẫn là cái bộ dạng thanh cao đó. Rõ ràng sinh ra đã có điều kiện tốt hơn người khác, lại còn có tài năng thiên phú khiến người ta phải ước ao, vậy mà cô chẳng những không biết quý trọng, mà thậm chí còn không coi đó là lợi thế của mình, nhưng luôn muốn người khác phải cung phụng mình như nữ hoàng." Diệp Tư Đình không hề che giấu sự căm ghét trên mặt. "Mỗi khi lên bục giảng nhận một bài thi điểm cao, vẻ mặt cô lúc nào cũng dửng dưng như không, thái độ ấy của cô khiến người khác vô cùng buồn nôn. Tôi nằm mơ cũng muốn thấy cô từ cao ngã xuống."

"Những người thua kém người khác lúc nào trong đầu cũng nghĩ như vậy. Nhiều năm qua tôi đã quen rồi." Nhân Ly mỉm cười. "Cô nên tin tôi. Tôi không hy vọng mình giỏi giang như vậy để khiến nhiều người phải đố kỵ. Tôi thật sự vô cùng ngại!"

Diệp Tư Đình tức giận đến mức mặt đã đỏ bừng: "Cô cứ tiếp tục sống dưới đáy giếng đi, cứ tiếp tục huyễn tưởng thế giới hoàn mỹ của cô đi."

"Cô không cần kích tôi, vô dụng."

Diệp Tư Đình cười lớn: "Cô nên hiểu rõ vì sao anh Tu Lăng lại kết hôn với cô!"

"Cô biết cái gì?"

"Anh Tu Lăng ngay từ đầu đã cự tuyệt cuộc hôn nhân này, lẽ nào cô không tò mò lý do vì sao anh ấy đột nhiên đồng ý? Cô thật sự cho rằng bố mẹ anh ấy thích cô? Đừng có nực cười như vậy, Giang Nhân Ly! Nếu như cô không phải là con gái Uông Tố Thu, tôi dám cam đoan, anh Tu Lăng ngay cả một cái liếc mắt cũng không để ý đến cô. Cô có tất cả không phải là do cô nỗ lực làm nên, mà tất cả chỉ dựa vào thân phận của cô mà thôi. Cô có cái gì để mà kiêu ngạo chứ, chưa từng bỏ công sức thì có tư cách gì mà hưởng thụ? Không cố gắng giành lấy thì sao biết quý trọng?"

Nhân Ly không chịu thua: "Cho dù là vì lý do gì thì cuối cùng Tu Lăng vẫn kết hôn với tôi. Còn khá hơn cô quỳ gối trước cửa nhà người khác mà không được."

Diệp Tư Đình tức giận, đột ngột đứng lên, động đến cái chân bị thương. Cô ta chỉ vào mặt Nhân Ly: "Tôi sẽ xem cô còn có thể kiêu ngạo được bao lâu."

Nhân Ly nhìn Diệp Tư Đình ra khỏi quán trong bộ dạng khấp khiểng. Thật tốt, như vậy rất công bằng, cô không để tôi hài lòng, tôi cũng không để cô thỏa mãn, chúng ta đều là người ích kỷ, sao có thể dễ dàng cho người khác được như ý.

Cô một mình ngồi lại rất lâu.

Năm đó cô phản đối cuộc hôn nhân này, nghe nói Tu Lăng cũng kiên quyết không chấp nhận. Cô chẳng quan tâm, anh phản đối như vậy cũng tốt. Nhưng đến lúc cô bất đắc dĩ chịu thỏa hiệp, anh cũng đồng ý. Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, còn có bí mật gì mà cô không biết?

Tu Lăng vì sao đột ngột đồng ý kết hôn với cô?

Cô vẫn cho rằng Tu Lăng cự hôn vì Nhân Đình, kết hôn cũng là vì Nhân Đình. Dù sao lúc ấy Nhân Đình giả chết bỏ đi, anh có kiên trì phản đối cũng không có ý nghĩa gì nữa. Nhưng hình như sự thật không phải đơn giản như vậy.

Người thứ nhất cô tìm gặp chính là cậu cô.

Uông Túc Lỗi thấy Nhân Ly đến công ty tìm mình đã lờ mờ đoán được có chuyện không bình thường, vì cô chưa bao giờ đến tận công ty tìm ông.

Nhân Ly không hề vòng vo: "Cháu muốn biết, năm đó vì sao Tu Lăng đồng ý kết hôn với cháu?"

Uông Túc Lỗi lơ đễnh nhìn cô: "Chuyện này cháu nên hỏi chồng cháu, sao lại đến quấy rầy cậu thế?"

"Cậu, cậu rõ ràng hiểu ý của cháu."

"Nhưng rõ ràng là cậu không biết gì hết." Uông Túc Lỗi một mực lắc đầu. "Cậu còn tưởng cháu gái tới thăm cậu, hóa ra là đến kết tội cậu, cậu đau lòng chết đi được."

Nhân Ly chán nản: "Cậu, năm đó thật là không có chuyện trao đổi lợi ích?"

"Không có." Uông Túc Lỗi dứt khoát. "Hai anh cháu sắp về, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé."

Nhân Ly gật đầu.

Cô không hoài nghi cậu, nhưng cô thật sự cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.

Cho nên, sau khi ăn cơm xong cô liền gọi Uông Trạch Quân ra nói chuyện. Lựa chọn này của cô là có chủ ý. Uông Trạch Vũ khá tinh tế, tính tình lại già dặn, Uông Trạch Quân thì khác, có thể dùng hai từ "bộc trực" để hình dung.

Nhưng, với những người bộc trực cũng không thể dùng cách hỏi trực diện được.

Uông Trạch Quân thấy vẻ mặt phiền muộn của em gái thì lo lắng hỏi: "Nhân Ly có chuyện gì cứ nói với anh, cần anh giúp gì anh nhất định sẽ không từ chối."

"Gần đây công ty của Tu Lăng xảy ra chút vấn đề."

"Sao có thể, công ty của nó chẳng phải vẫn hoạt động tốt sao?" Uông Trạch Quân kinh ngạc.

"Đó đều là vẻ ngoài bày ra cho người ta nhìn thấy thôi, anh ấy đâu phải người ồn ào. Cũng không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng vốn quay vòng không tốt lắm, em đang rất lo lắng."

"Chuyện đó có gì đáng lo, em giúp cậu ta là được rồi."

Nhân Ly bỗng khựng lại: "Em giúp thế nào được?"

"Cứ dùng nguồn vốn của tập đoàn Nhân Á là được. Cũng không vấn đề gì, sau này có thể hoàn trả."

Từ sau khi Uông Tố Thu ngã bệnh, tập đoàn Nhân Á đều do Uông Túc Lỗi điều hành, cô làm sao có quyền?

"Em làm sao làm thế được, em không hiểu?"

"Đồ ngốc này." Uông Trạch Quân lắc đầu. "Đi tìm luật sư mà hỏi cho rõ, năm đó bác Thu trao quyền thừa kế cho em, toàn bộ cổ phần của công ty đều lấy tên trên danh nghĩa là tên em. Hơn nữa trong tương lai, chồng em cũng sẽ nhận được một nửa cổ phần mà mẹ em để lại cho em."

Nhân Ly siết chặt tay, cô lắc đầu: "Quên đi, Tu Lăng rất sĩ diện, rất nhiều chuyện anh ấy chỉ tự mình giải quyết. Em cũng tin tưởng anh ấy có thể khắc phục được, anh đừng nói với người khác chuyện này, em chỉ là quá lo lắng mới tìm anh nói chuyện."

"Đương nhiên rồi, anh tuyệt đối sẽ kín miệng."

Nhân Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời. Hóa ra những lời Nhân Đình nói không hề sai. Nếu như cô không phải con gái Uông Tố Thu, có thể mọi thứ đều không thuộc về cô.

Đây mới là nguyên nhân Tu Lăng đồng ý kết hôn với cô sao? Anh chấp nhận cưới cô, nhưng không muốn có con với cô.

Anh thật là tàn nhẫn, đã tự chuẩn bị một đường lui cho mình. Cho dù sau này anh có dứt áo ra đi cũng không có chuyện gì. Anh vẫn có thể có cổ phần trong công ty, có thể phát triển Bắc Lâm vững mạnh hơn.

Hóa ra mình chỉ là quân cờ, vậy mà xưa nay mình vẫn tưởng đang được sống một cuộc sống tự do tự tại, thật là nực cười!

Lòng cô hoảng loạn, nhưng không tìm được ai chia sẻ.

Cô nên làm gì bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro