Chương 50: Nước lửa dung hòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uông Túc Lỗi kiên quyết giữ Nhân Ly ở lại chơi nhưng cô không chịu. Cô không phải một người chỉ biết trốn tránh, nếu như đã biết rõ sự thật, cô làm sao có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra đây. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy thì nhanh chóng giải quyết thôi, không cần lãng phí thời gian suy đoán, tưởng tượng nữa.

Uông Trạch Vũ chủ động đưa cô về nhà.

Trước năm mười lăm tuổi, Nhân Ly sống cùng hai người anh họ này. Uông Trạch Vũ lớn hơn cô hai tuổi, Uông Trạch Quân hơn cô bốn tuổi, nhưng thực ra Trạch Vũ ra dáng anh cả hơn, chơi trò gì cũng đều do anh chỉ huy. Mỗi khi cô xảy ra chuyện gì Trạch Quân không cần hỏi lý do liền chiều theo ý cô, còn Trạch Vũ lại khác, anh luôn hỏi rõ nguyên nhân rồi mới đưa ra quyết đinh.

Thậm chí có lúc cô cảm thấy, hai anh rất hiểu cô. Bởi vì cô thật sự không phải đứa trẻ ngoan như người lớn vẫn nghĩ.

"Có chuyện với Mạc Tu Lăng sao?" Uông Trạch Vũ bâng quơ hỏi, tay trái đặt trên vô lăng, tay phải tùy ý cầm điếu thuốc, nhưng không hút.

Nhân Ly không hẳn là ghét đàn ông hút thuốc nhưng cô không thích ngửi thấy mùi khói thuốc trong không gian chật chội bí bách này.

"Không có, sao anh lại hỏi vậy?"

Không biết là do anh không nghe thấy hay cố tình phớt lờ câu trả lời của cô, anh chỉ nói: "Lúc đầu anh tuyệt đối không vừa mắt hai đứa."

Nhân Ly biết câu nói còn có vế sau nên yên lặng nghe.

"Nhưng anh cảm thấy hai đứa kết hôn không đến nỗi nào."

"Cái gì khiến anh thay đổi suy nghĩ?" Cô có vẻ khá hứng thú với vấn đề này.

"Cả hai đứa đều là người thích đặt suy nghĩ và cảm nhận của mình lên hàng đầu. Những người giống nhau sống với nhau sẽ rất khó khăn, bởi vì không ai chịu nhường ai." Uông Trạch Vũ nói với giọng uể oải. "Nhưng tiếp xúc với Mạc Tu Lăng vài lần, anh lại cảm thấy ít ra, thì anh ta chín chắn hơn em, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, hơn nữa cậu ta rất có chủ kiến, một khi đã quyết định thì sẽ rất khó thay đổi."

Nhân Ly nhìn anh trai: "Vậy thì sao?"

"Anh chỉ mong em làm chuyện gì thì suy nghĩ kĩ trước khi hành động, đừng có nóng vội."

"Em còn tưởng em đã rất bình tĩnh rồi."

"Chỉ là bình tĩnh ở mức sơ cấp mà thôi." Trạch Vũ không do dự đả kích.

Ừm, cô cũng phải thừa nhận đấy là sự thật.

"Anh lái xe nhanh như vậy làm gì?" Nhân Ly bĩu môi.

Uông Trạch Vũ cười: "Nếu như không muốn về nhà, sao vừa rồi mọi người giữ lại em kiên quyết đòi về?"

"Ai nói em không muốn về nhà?"

Cô vừa dứt lời, Uông Trạch Vũ liền tăng tốc độ: "Em đã muốn về nhà như vậy, đương nhiên anh phải đi nhanh một chút rồi."

Nhân Ly nghiến răng tức giận, vốn dĩ cô muốn anh đi thật chậm để tránh phải về nhà sớm. Dù biết không thể không quay về nhưng trong lòng cô rất mâu thuẫn. Uông Trạch Vũ thực sự là đáng ghét, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô mà còn làm như vậy...

Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước cửa chung cư. Uông Trạch Vũ nói: "Rất nhanh đúng không? Biết em rất sốt ruột muốn về nhà mà."

Nhân Ly lười nhác nhìn anh trai: "Sao anh lại hiểu rõ em như vậy chứ? Nếu như không phải anh là anh trai em, em nhất định sẽ lấy anh."

Điếu thuốc trong tay rơi xuống, Uông Trạch Vũ lườm cô một cái rồi cúi xuống nhặt điều thuốc lên. Nhân Ly làm mặt quỷ với anh, sau đó mới lên nhà.

Trận đấu khẩu vừa rồi giúp tâm trạng cô bớt nặng nề hơn rất nhiều. Đương nhiên cô biết, đó là chủ ý của Uông Trạch Vũ. Từ nhỏ đến lớn, anh tuy không nói nhiều nhưng lại là người có thể nhìn thấu mọi chuyện.

Cô khẽ thở dài, đi vào thang máy.

Đứng một mình trong thang máy, cô bỗng cảm thấy quỷ dị. Lúc này, mong muốn của cô rất đơn giản, chỉ cần thang máy đừng có đột ngột xảy ra vấn đề gì là tốt lắm rồi. Cho nên, sau khi bình an ra khỏi thang máy cô cảm thấy vô cùng mừng rỡ, may mà không bị nhốt lại trong đó! Thế nhưng vừa vào nhà, trông thấy bóng dáng ai đang ngồi trên sofa, cô lập tức hối hận, lẽ ra nên cầu cho thang máy gặp trục trặc mới đúng, lúc này bị nhốt trong thang máy vẫn còn tốt hơn là nhìn thấy Tu Lăng.

Cô bất động ngoài cửa, nhìn chằm chằm anh.

"Anh đâu có bị biến dạng!" Tu Lăng không hề quay đầu, giọng điệu nghe không rõ tâm trạng thế nào.

Nhân Ly quan sát hồi lâu rồi mới đi đến bên cạnh anh: "Hôm nay em đến nhà cậu ăn cơm."

"Em không cần nói với anh em đã làm những gì, anh cũng không điều tra." Giọng anh vô cùng bình tĩnh.

Cô vốn định như mọi ngày, tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng mới bước đi được hai bước, cô liền lập tức phủ định suy nghĩ của mình. Cuộc sống ngày nào cũng như ngày nào này chính là thứ cô muốn ư?

Cô ngồi đối diện anh, thuận tay tắt ti vi đi: "Mạc Tu Lăng, chúng ta nói chuyện."

Vẻ mặt của anh nghiêm túc lại: "Nói chuyện gì?"

"Năm đó tại sao kết hôn với em?"

Anh cười, dường như cười cô là kẻ ngu ngốc vậy: "Vậy em trước tiên hãy tự hỏi mình xem vì sao lại đồng ý gả cho anh."

Lại cái kiểu hỏi không đáp mà còn phản vấn! Cô đã bị anh qua mặt như thế bao nhiêu lần rồi.

Nhân Ly nuốt khan: "Em không muốn ầm ĩ với anh, quá mất mặt."

"Lẽ nào em nghĩ anh muốn ầm ĩ với em lắm sao?" Anh cầm lấy một điếu thuốc, không e dè gì mà châm lửa. "Em cứ nói thẳng suy nghĩ của em ra là tốt rồi. Anh đang nghe."

Thái độ này của anh có phần đả kích cô, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh: "Năm đó anh rõ ràng khăng khăng không chịu lấy em, sao đột nhiên lại đổi ý?"

"Lúc đó, em đồng ý cưới anh", anh nhìn cô, "nhưng anh biết lí do, nếu như câu hỏi không thể đổi lấy câu hỏi thì vì sao anh phải trả lời em? Lúc đó em thất tình, bị bạn trai vứt bỏ rồi đi Mỹ, em cảm thấy mình không nơi nương tựa, nhà họ Giang em không thể trở về, lại càng không muốn mọi người ở nhà họ Uông biết chuyện, cho nên em buộc phải lấy anh. Như vậy, em vừa có thể khôi phục tâm trạng thất tình nhanh chóng, lại vừa có một nơi tránh mưa tránh nắng, em nói xem, có đúng hay không?"

Lòng cô chợt lạnh lẽo, hóa ra anh biết hết.

"Vậy vì sao anh..."

"Vì sao anh kết hôn với em?" Anh đưa điếu thuốc lên hút một hơi. "Em thông minh lắm cơ mà, chuyện này còn phải hỏi sao?"

Cánh tay cô run rẩy, nhưng cô biết, giờ đây không thể chạy trốn được nữa: "Là bởi vì Giang Nhân Đình? Anh không muốn kết hôn với em vì anh vốn dự định cưới cô ta, nhưng cô ta gặp chuyện không may, cho nên anh không còn lựa chọn nào khác đành phải chấp nhận phương án hai là cưới em?"

"Nếu như suy đoán đó có thể khiến em vui vẻ, thì cứ coi là đúng đi!" Anh thở ra một làn khói.

"Suy đoán?" Cô nhíu mày. "Em vẫn cảm kích anh, cho dù anh chưa từng cho em một cuộc sống vợ chồng bình thường nhưng cũng không vì chuyện này mà dằn vặt em, em cũng coi như đã sống tự do tự tại." Cô dừng một chút. "Thực ra, anh sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ để bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc cuộc hôn nhân này rồi, đúng không?"

"Ồ?" Anh nheo mắt. "Nói cao kiến của em đi!"

"Bởi vì ngay từ đầu anh đã quyết sẽ từ bỏ, cho nên đã lên kế hoạch tỉ mỉ, không muốn em có con, đúng không?"

Đột nhiên, cô phát hiện, hóa ra bản thân mình rất quan tâm, thực sự rất quan tâm.

Anh giật mình, nhìn cô: "Em biết cái gì?"

"Cũng không có gì, những gì em biết ít đến đáng thương. Nhưng như vậy cũng đủ rồi, sau khi kết hôn được nửa tháng, anh đã đến bệnh viện thắt ống dẫn tinh đúng không?" Cô khẽ cắn môi, cố gắng cười. "Lúc em một lòng muốn có con, một lòng muốn mang thai, có phải anh cảm thấy em rất ngu xuẩn không? Tất cả đều được định sẵn trong kế hoạch của anh, làm sao em có thể có con. Anh hẳn là đang thầm cười nhạo em đúng không? Cả đời này, em đúng là chẳng mấy khi bị người ta lừa gạt như vậy."

Tu Lăng chợt cười, không rõ là cười thật hay ngụy trang: "Em có thể tiếp tục."

Anh ấy chẳng thèm phản bác! Nhân Ly nhắm mắt lại, hối hận quá! Vì sao lại quyết định ngả bài vào lúc này? Nếu không nói ra, biết đâu còn có thể bình yên?

"Anh chưa từ bỏ cuộc hôn nhân này là vì chưa tìm được ai có thể khiến anh dứt áo ra đi. Có điều, rất may mắn là lúc này người đó đã xuất hiện, diện mạo còn rất giống Giang Nhân Đình." Cô nhìn anh bằng ánh mắt chưa từng có. "Bây giờ anh chẳng những có thể chấm dứt tất cả, mà còn chiếm được cổ phần Nhân Á. Chúc mừng anh! Mọi chuyện đều như ý."

"Nói đủ rồi chứ?"

Nhân Ly gật đầu: "Nhiều quá, nhất thời không nghĩ ra hết."

"Vậy thì giờ đến lượt anh. Thật sự là phải khen ngợi em một câu, bản lĩnh vừa ăn cắp vừa la làng ngày càng cao.

"Cái gì mà kết thúc hôn nhân? Cái gì mà mục đích kết hôn? Cái gì mà người kia xuất hiện?" Anh cười nhạt. "Những thứ này đều là từ miệng em nói ra. Xin hỏi em, từ đầu tới cuối, anh đã nói với em chúng ta ly hôn, chúng ta không thể tiếp tục sống cùng nhau chưa?"

"Đúng vậy! Anh giỏi giang, không cần tự mình nói ra cũng có thể buộc em nói."

Tu Lăng lắc đầu: "Anh có giỏi giang tới đâu vẫn còn thua kém em. Em tìm nhiều lý do như vậy chỉ là muốn nói cuộc hôn nhân này là đau thương. Em cần gì phải phiền phức như vậy, cứ nói thẳng với anh một câu là được rồi. Đâu cần phải suy nghĩ nhiều lý do thế."

"Anh... vậy mà anh cũng nói được."

"Vậy anh nên nói gì đây? Nói những gì em nói đều đúng, nói em thực rất thông minh ư, đoán gì cũng trúng?" Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, bất ngờ ném cái gạt tàn vào tường. Một tiếng rơi vỡ thật lớn vang lên.

Nhân Ly không mở miệng.

"Thế nào, không còn gì để nói nữa sao?" Tu Lăng đang cười, nụ cười quỷ dị. "Gần đây em hỏi anh hết cái này tới cái khác, nhất định phải moi móc ra chuyện gì đó. Anh nhẫn nhịn em đủ rồi. Em không cần phải nói nhiều rầy rà làm gì, chỉ cần nói thẳng ra cho anh biết, bạn trai cũ của em đã về, hai người kim phong ngọc lộ nhất tương phùng[1] em muốn quay lại vòng tay anh ta, tình chàng ý thiếp của hai người bị cuộc hôn nhân này cản trở. Anh không phải người không hiểu đạo lý, chỉ cần em thành thật nói, anh sẽ buông tay để em đi."

[1] Câu thơ trong bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quan, thời Tống. Ý chỉ đêm thất tịch Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỷ Tước.

"Mạc Tu Lăng, anh thật quá đáng."

"Anh quá đáng? Là ai trắng bệch mặt như gặp quỷ ngày họp lớp? Là ai một đêm không về đã ở lại nhà bạn trai cũ? Tất cả anh sắp đặt sao? Nếu như vậy, thật xin lỗi."

Cô run rẩy, ngước mắt nhìn anh: "Thật biết cách đổi trắng thay đen."

"Câu này hình dung về em thì không lệch đi đâu được. Đã nói thì nói luôn chuyện con cái đi. Giang Nhân Ly tiểu thư, em mới hai tư tuổi, đâu phải ba tư tuổi, em muốn vội vã có con làm gì?" Anh mỉm cười. "Cũng đúng, có con cũng được lắm, bởi vì nếu có con, nó sẽ mang lại cho em không ít điều có lợi."

"Anh có ý gì?"

"Nói trắng ra thì còn gì thú vị nữa." Anh nằm xuống sofa, dáng vẻ uể oải. "Em cảm thấy mệt mỏi cho nên đang tìm một con đường giải thoát. Có điều, nhìn em như vậy, anh cũng thấy mệt mỏi."

Cô lắc đầu: "Anh không cần phải nói những lời này. Anh không muốn em có con, đó là sự thật. Anh thích Giang Nhân Đình, đó cũng là sự thật. Mạc Tu Lăng, anh dám phủ nhận không?"

Sắc mặt anh trắng bệch: "Thật không ngờ trí nhớ của em tốt như vậy."

Cô nhẹ ngẩng đầu, ngăn nước mắt rơi xuống, không được phép tỏ ra đau khổ như trước mặt anh ấy!

"Đúng, trí nhớ của em tốt, bằng không làm sao nhớ rõ những lời giống như thổ lộ mà anh nói với Giang Nhân Đình."

Anh nắm chặt tay: "Chúng ta không có gì hay để nói."

"Đương nhiên còn. Em phải chúc mừng anh. Một Diệp Tư Đình xuất hiện, hẳn là có thể bù đắp tình yêu thanh mai trúc mã còn dang dở của anh. Rất tốt rồi." Cô nhấn từng chữ, cực kỳ cố sức.

"Anh cũng phải chúc mừng em. Hai năm trước Tả Dật Phi không thể đưa em đi, nhưng hôm nay anh ta có thể."

Nói đến thế này hình như đã không còn gì để nói tiếp nữa rồi.

Cô nhớ tới một câu chuyện nực cười. Một đôi vợ chồng suốt ngày cãi nhau nhưng sống với nhau cả đời, một đôi khác tương kính như tân nhưng lại ly hôn chỉ sau một trận cãi vã. Có lẽ cô và anh, thuộc về kiểu thứ hai. Bọn họ chung sống với nhau tuy chẳng lấy gì làm vui vẻ nhưng chưa từng cãi cọ, vậy mà hiện tại, mới chỉ một lần ầm ĩ mà cuộc hôn nhân bấp bênh gió mưa.

"Mạc Tu Lăng, chúng ta ly hôn!"

"Em vội vàng như vậy sao?"

"Anh có thể yên tâm được rồi, cho dù chúng ta ly hôn, số cổ phần mẹ em để lại cho chồng em cũng sẽ không thiếu anh một phần."

Mạc Tu Lăng cười: "Giang Nhân Ly, em nên đi làm diễn viên, tài diễn xuất chân thật đến vậy cơ mà."

Cô không để ý tới lời châm chọc của anh: "Em ghét Giang Nhân Đình, ghét Diệp Tư Đình, nhưng anh luôn mang theo vị đạo của bọn họ trở về. Em thực sự rất ghét. Có điều, thật tốt, sau này sẽ không phải thấy nữa."

Anh nhìn cô, trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì: "Em đi đi! Nói nhiều như vậy, tìm hiểu nhiều lý do như vậy, không phải là để bỏ đi sao?"

"Ừm."

Cô thừa nhận, đây là điều mà cô đã dự liệu được, nhưng cô còn có một dự liệu khác, cô hy vọng anh sẽ lên tiếng giải thích. Bây giờ thì, khả năng ấy đã không còn nữa rồi.

"Vậy cô cút mau cho tôi!"

Tu Lăng đột ngột quát lớn. Nhân Ly hoảng sợ, thực sự đứng dậy bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro