Chương 51: Ngưỡng mộ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không thể trở về biệt thự nhà họ Giang, vì Diệp Tư Đình có thể đang ở đó, lại càng không thể về nhà họ Uông, chắc chắn cậu cô sẽ nghi ngờ. Hình như, chẳng có nơi nào cô có thể đi... Trời đã khuya, cuối cùng cô cầm điện thoại gọi cho Tần Ngải Ninh.

Cô vừa đến nhà Tần Ngải Ninh thì trông thấy một đôi vợ chồng đứng tuổi đi ra. Cô biết họ, đó là cha mẹ của Ngô Vĩnh Diễn. Hai người họ vừa nhìn thấy Nhân Ly liền buồn bã nói với cô: "Cháu giúp bác khuyên nhủ Ngải Ninh. Vĩnh Diễn bị con yêu nữ kia làm cho mê muội, nhưng cuối cùng nó cũng sẽ tỉnh ra, hơn nữa, nhà bác chỉ chấp nhận Ngải Ninh là con dâu. Con yêu nữ kia, cửa vào cũng đừng mong."

Trong lòng Nhân Ly đã biết xảy ra chuyện gì, cô gật đầu: "Hai bác yên tâm, cháu sẽ khuyên nhủ bạn ấy."

Nhìn hai người họ rời đi, một nỗi sợ hãi xen lẫn lo lắng dâng lên trong lòng cô. Chuyện cô sợ nhất đã xảy ra, Ngô Vĩnh Diễn thật sự bỏ rơi Ngải Ninh.

Tình cảm bao nhiêu năm như thế, hóa ra không thể chống đỡ được sự đụng chạm của một người khác.

Thời gian này thực sự có thiên trường địa cửu sao?

Nhân Ly đẩy cửa vào, phòng khách trống trải không bóng người. Cô nhìn xung quanh, đi vào phòng ngủ của Ngải Ninh.

Ngải Ninh đang nằm trên giường, bộ dạng không hề giống đau thương đến tê tái cõi lòng, cô chỉ nằm im, ngước mắt lên nhìn trần nhà.

Nhân Ly đi tới bên cạnh: "Ngải Ninh..."

Bây giờ có lẽ nói gì cũng đều vô nghĩa.

Ngải Ninh nhìn cô, không hề khóc, bình thản nói: "Anh ấy không yêu mình nữa."

Thiên ngôn vạn chữ cũng không thay thế nổi một câu này, anh ấy không yêu nữa, có lẽ là đã từng yêu, nhưng cũng chỉ là "đã từng" mà thôi, hôm nay đã không còn nữa rồi.

Nhân Ly không biết an ủi Tần Ngải Ninh như thế nào, chỉ có thể ôm lấy cô ấy: "Ngải Ninh..."

Khóe miệng Tần Ngải Ninh run rẩy: "Khi anh ấy gặp tai nạn, mình đã biết anh ấy không yêu mình nữa. Thực sự không còn yêu mình." Ngải Ninh nắm chặt ga trải giường, làm xuất hiện vô số nếp nhăn trên đó, giống như trái tim cô lúc này vậy.

"Ngải Ninh..." Nhân Ly nghẹn ngào. Không yêu nữa, ba chữ này so với "chưa từng yêu" còn tốt hơn nhiều. Có lẽ, Mạc Tu lăng chưa bao giờ yêu cô. Cô có nên cảm thấy mình thật đáng thương hay không?

Ngải Ninh bỗng nhiên đẩy Nhân Ly ra, trên khóe môi cô ấy lúc này cuối cùng xuất hiện một giọt long lanh: "Mình quen cậu bao nhiêu năm như vậy, chưa bao giờ đố kỵ với cậu. Cậu biết vì sao không?"

Nhân Ly lắc đầu, lặng lẽ nhìn Ngải Ninh.

"Cậu có ưu điểm của cậu, có cái đặc biệt của cậu. Nhưng mình nghĩ ông trời luôn công bằng, cho cậu cái này thì sẽ lấy của cậu cái khác. Nhìn qua thì tưởng cậu có tất cả, nhưng thực ra cũng không phải. Cậu và Tả Dật Phi chia tay, mình lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên, ông trời sao có thể tặng tất cả mọi thứ tốt đẹp cho một người, đó chính là công bằng." Tần Ngải Ninh ngẩng đầu, thờ ơ như không có chuyện gì. "Hạnh phúc lớn nhất của mình chính là có được một Ngô Vĩnh Diễn của riêng mình. Bao nhiêu năm qua, mình chưa từng oán trách, chưa từng buồn bã, vì mình cảm thấy ông trời đã tặng cho mình món quà quý giá nhất rồi. Chúng mình quen biết nhau từ khi học tiểu học, duyên phận nhiều năm như thế, ngỡ như cả đời này đã được định sẵn. Thế nên, mình không hề đố kỵ với cậu, một chút cũng chưa từng, về chuyện này, cậu không bằng mình."

Nhân Ly nhắm mắt lại, cô quay đầu đi, không nói được một lời.

Rốt cuộc những giọt nước măt của Tần Ngải Ninh cũng chịu rơi xuống.

"Nhưng lúc này, mình lại ngưỡng mộ cậu. Cho dù không có Tả Dật Phi, cậu vẫn có thể kiêu ngạo như chim công, vẫn có thể tiếp tục giữ được phong thái hoàn mỹ, sau đó còn kết hôn cùng Mạc Tu Lăng, cuộc sống mỹ mãn. Còn mình, không còn anh ấy, thực sự đã mất tất cả, cái gì cũng không còn nữa."

Nước mắt đã đè nén cả tối của Nhân Ly cuối cùng cũng không nhìn được nữa mà trào ra. Cô nhớ đến sự chán nản của mình khi Tả Dật Phi bỏ đi, sự bi thương của mình khi đi tìm anh, sự đau đớn tột cùng của mình khi nhìn theo bóng dáng anh xa dần ở bệnh viện, cô nhớ tới lúc bản thân thỏa hiệp với cuộc sống, kết hôn với Mạc Tu Lăng... những thứ này, đều đáng ngưỡng mộ ư?

Nhân Ly lau nước mắt, kéo Tần Ngải Ninh lại: "Ngô Vĩnh Diễn cậu ấy...."

"Mình không trách anh ấy, chỉ có thể hận số mệnh." Tần Ngải Ninh tỏ ra kiên quyết. "Mình hận số mệnh đã khiến mình lún quá sâu, rồi ngay tại lúc mình hoàn toàn trầm luân trong đó, lại giáng cho mình một đòn tỉnh ngộ."

Bàn tay Tần Ngải Ninh run lên.

Nhân Ly lập tức cầm lấy tay cô ấy, lạnh quá! Cô cố sức xoa, mong có thể truyền được chút hơi ấm sang tay đối phương.

"Thực ra, mình còn hận bản thân hơn. Nếu như mình không quá hèn nhát, mình sẽ không đánh mất anh ấy."

Nhân Ly chợt sững người, hèn nhát ư? Cô chua xót nở nụ cười.

Tần Ngải Ninh lại trầm mặc một lúc.

"Đã muộn thế này, cậu tìm mình có chuyện gì?"

Ý nghĩ muốn ở lại đây một đêm nhanh chóng bị xóa tan: "Không có gì."

"Cãi nhau với chồng ư?" Tần Ngải Ninh chăm chú nhìn cô: "Còn có thể cãi nhau, thật tốt."

Giang Nhân Ly mấp máy môi, nhưng không mở miệng.

"Về sớm chút đi, anh ấy sẽ lo lắng đấy."

Nhân Ly gật đầu, cô không biết anh ấy có lo lắng hay không, nhưng cô biết, cô không thể trở về được nữa.

Đi được vài bước, Nhân Ly lại nghe thấy thanh âm Tần Ngải Ninh truyền tới: "Đừng lo, mình sẽ không sao đâu."

Nhân Ly dừng chân, nước mắt chảy xuống. Cô biết, bây giờ mà cô ở lại đây chỉ khiến Tần Ngải Ninh càng thêm khó chịu, lúc này cô ấy cần một mình an tĩnh, không bị ai quấy rầy.

Có đúng là những người thân thiết thường hay trải qua những chuyện na ná nhau không? Thật không ngờ, cả hai người bọn cô lại cùng gặp chuyện không hay một lúc.

Nếu như vừa rồi cô nói chuyện của mình, Tần Ngải Ninh nhất định sẽ cảm thấy áy náy vì nói những lời kia, cô không muốn Tần Ngải Ninh thêm phiền não.

Rời khỏi nhà Tần Ngải Ninh, Nhân Ly mới thực sự cảm nhận được cái gọi là không nơi nương tựa.

Một cơn gió lạnh thổi tới, mái tóc cô bay loạn.

Trái, phải, cô nên đi hướng nào?

Ngoại trừ một chiếc di động bên người, cô không còn gì cả. Nhân duyên của cô thật sự tệ, ngoại trừ Tần Ngải Ninh, hóa ra không còn ai có thể giúp đỡ cô.

Cuối cùng, cô bất đắc dĩ bấm số điện thoại không muốn gọi nhất.

"Em ở yên đó, anh đến ngay đây." Tả Dật Phi nhận được điện thoại liền lập tức lái xe ra ngoài.

Nhân Ly đứng chờ. Cô chính là cái người kiêu ngạo từ miệng người khác nói ra đấy ư? Vì sao cô không cảm nhận được? Cô chỉ thấy mình rất hèn mọn.

Vậy là lại đến đây.

Vừa tiến vào khu chung cư của Tả Dật Phi, Nhân Ly chợt cảm thấy nực cười, rõ ràng lần trước lúc rời đi cô đã tự nhủ, tốt nhất không nên trở lại nơi này. Vậy mà...

"Anh không hỏi vì sao ư?" Cô nhìn Tả Dật Phi.

Anh lắc đầu: "Không cần hỏi."

Cô phải gọi điện cho anh vào giờ này, nhất định là đã lâm đường cùng. Anh hiểu cô như vậy, đương nhiên biết đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ của cô.

Nhân Ly bỗng rùng mình, hóa ra trên thế gian này người hiểu rõ cô nhất là anh.

"Anh xuống dưới nhà mua đồ ngủ cho em, em ngồi nghỉ đi."

"Em đi cùng anh." Cô không muốn chờ đợi một mình

Hai người cùng nhau mua rất nhiều đồ, còn mua rất nhiều nho thượng hạng

Nỗi buồn trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt, Tu Lăng chưa bao giờ đưa cô đi ra ngoài dạo phố, cũng chưa bao giờ cùng cô đi mua đồ. Sự giao lưu giữa hai người ít đến đáng thương.

Tả Dật Phi nhìn ra tâm trạng của cô không tốt, nhưng anh không hỏi nhiều.

Nhân Ly ngồi ăn nho, từng quả, lại từng quả, những quả nho đen thui ngọt lịm nhưng không thể đè xuống nỗi cay đắng trong lòng cô.

"Em sẽ ly hôn." Giọng của cô không lớn, nhưng ở trong căn phòng này lại vô cùng vang.

"Vì sao?" Tả Dật Phi khó hiểu nhìn cô, anh đoán được hai người cãi nhau nhưng tuyệt đối không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy.

"Không hợp nhau."

"Giang Nhân Ly, em không còn nhỏ nữa, đừng có quyết định một cách trẻ con như thế!"

"Đúng vậy, em không còn nhỏ nữa." Cô tựa vào sofa. "Cho nên sẽ không níu kéo đi níu kéo lại, để rồi sau này phải thỏa hiệp vĩnh viễn."

"Xảy ra chuyện gì" Anh luôn cho rằng Nhân Ly không phải là một người dễ kích động như vậy.

"Có lẽ, ngay từ đầu em không nên kết hôn với anh ta. Độc thân là tốt nhất, hà tất phải dùng hôn nhân để trói buộc mình."

"Em cảm thấy đây là chuyện chỉ nói một câu là xong sao?" Tả Dật Phi lắc đầu. "Hai nhà Mạc, Giang mặc dù không công khai hợp tác, nhưng không hề ít liên quan. Đám cưới thương nghiệp, hợp thì dễ, tan thì khó."

"Em không quan tâm." Nhân Ly tức giận.

Tả Dật Phi chợt cười: "Vì sao em không nghĩ một chút, có thể bù đắp mà."

"Vì sao còn phải bù đắp?" Cô xoay người đi không nhìn anh.

Tả Dật Phi cũng không để ý thái độ của cô: "Được rồi! Thực ra anh cảm thấy rất vinh hạnh vì em còn tới tìm anh lúc lâm vào đường cùng."

"Đó là bởi vì anh đã từng dồn em vào đường cùng, bây giờ cho anh một cơ hội bù đắp cho em."

Tả Dật Phi ngây người, thì ra cô có bản lĩnh như vậy. Thà khiến cho người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không để cho người ta được một điểm có lợi. Nếu ai đó khiến cô bị tổn thương, cho dù cô không thể gây tổn thương lại, cô cũng sẽ khiến cho người đó không được dễ chịu. Nói chung, cô tuyệt đối không để người đó sống tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro