Chương 52: Cho anh ba quân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng Tu Lăng không tốt. Đội ngũ quản lý đi ra từ phòng của anh ai nấy mặt mũi nặng như đeo chì. Trưởng phòng tài vụ trước khi vào còn đứng ngoài cửa ngẩng cao đầu chuẩn bị tâm lý chịu nghe mắng.

Tu Lăng trước giờ không quá khắt khe với nhân viên chỉ cần lỗi không lớn thì sẽ không truy cứu. Thế nên sự kiện đuổi việc Bạch Hiểu Hiếu và lần nổi giận lôi đình này khiến mọi người vừa lo vừa hiếu kỳ, ai cũng cố gắng giữ khoảng cách với phòng giám đốc.

Chương Tâm Dật vô cùng hối hận vì đã quay về công ty vào lúc này, đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến Mạc Tu Lăng nổi giận, mà quan trọng nhất là cô hoàn toàn không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau khi sinh con được một tháng cô đã vội vã đi làm lại, đây là công việc mà cô rất thích, hơn nữa thời gian này là cuối năm, công ty vô cùng bận rộn, cô tuyệt đối không muốn bị người khác nói ra nói vào.

Diệp Tư Đình ngồi ở bàn làm việc, dáng vẻ suy tư. Cô cũng không ngờ Tu Lăng lại có phản ứng mạnh như vậy.

Chương Tâm Dật vốn có cảm tình với Diệp Tư Đình, xinh đẹp lại không kiêu ngạo, năng lực làm việc rất tốt. Cô tìm Diệp Tư Đình bàn bạc một chút xem có nên hủy buổi tiệc tối nay không.

Hầu như suốt buổi sáng, toàn bộ nhân viên công ty phải xốc lại tinh thần, không dám để phạm phải bất kỳ sai sót nào.

Mạc Tu Lăng đi ra, lướt qua Chương Tâm Dật, định bảo cô đi cùng nhưng nghĩ cô mới làm mẹ nên lại chuyển hướng nhìn Diệp Tư Đình: "Cô theo tôi đến đại học C tham gia hoạt động."

Diệp Tư Đình lập tức gật đầu, Chương Tâm Dật thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tu Lăng đích thân lái xe, Diệp Tư Đình ngồi bên cạnh quan sát anh, sắc mặt anh cực kỳ xấu, viền mắt thâm quầng, hẳn là đêm qua nghỉ ngơi không tốt.

Thực ra, suốt đêm qua Tu Lăng không hề chợp mắt, anh ngồi ở sofa cho đến sáng.

Suốt dọc đường anh không hề mở miệng nói một câu, Diệp Tư Đình cũng im lặng. Sắc mặt anh uể oải, ánh mắt lạnh lùng.

Hiệu trưởng đại học C đích thân ra đón Mạc Tu Lăng. Anh nở một nụ cười hoàn mỹ, bắt chuyện với hiệu trưởng. Diệp Tư Đình nhìn anh như vậy, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt, chí ít anh không đến mức không khống chế được bản thân.

Vì Tu Lăng đã quyên tặng cho trường rất nhiều trang thiết bị giảng dạy, hiệu trưởng rất cảm kích nên mời anh làm khách quý trong buổi tiệc tối hôm nay. Tránh không được bị hiệu trưởng mềm nắn rắn buông, anh đành phải đồng ý nói một bài diễn thuyết với sinh viên. Nhắc tới chuyện này cũng phải trách Diệp Húc Đình, từ sau lần anh, từ sau lần anh tới đây thuyết giảng, sinh viên trong trường có vẻ hào hứng học tập hơn hẳn. Bởi vậy mà hiệu trưởng kiên quyết nhận định rằng, mời những doanh nhân thành đạt tới diễn thuyết, chắc chắn sẽ cổ vũ tinh thần học tập của sinh viên.

Dù chẳng chuẩn bị gì trước, nhưng Tu Lăng không hề tỏ ra lo lắng khi bước lên bục diễn thuyết. Từng hành động nhấc chân đưa tay của anh đầy tao nhã, ung dung. Diệp Tư Đình đứng dưới hội trường cũng phải khâm phục, thư thái hoàn mỹ, biểu hiện không chê vào đâu được. Trong lòng cô chợt cảm thấy kiêu hãnh, nhưng cũng có một chút lo sợ, dáng vẻ ưu tú nổi bật này của anh khiến cô cảm thấy xa lạ.

Tu Lăng nói xong, đi xuống khán đài thì thấy Diệp Tư Đình đang quan sát mình, anh cũng không lên tiếng, thật ra lúc này anh không có tâm trạng nói chuyện.

Diệp Tư Đình đi theo sau anh, nếu anh không muốn bị người khác quấy rầy thì cô sẽ im lặng ở phía sau, chỉ cần anh quay đầu là có thể nhìn thấy cô.

Đột nhiên, anh dừng chân, Diệp Tư Đình nhìn theo ánh mắt anh. Trong gian phòng tự học, một đôi nam nữ đang chơi cờ vây. Bọn họ ngồi dựa lưng vào trường, Mạc Tu Lăng đứng ngoài cửa sổ có thể nhìn rõ bàn cờ vây.

Nam sinh kia hình như có chút lúng túng, biểu hiện của cô gái lại đối lập hoàn toàn, vô cùng bình tĩnh, tự tin.

Tu Lăng khoanh tay trước ngược, có vẻ rất hứng thú muốn xem tiếp.

Nhìn biểu hiện của họ có thể nhận ra, chàng trai tài nghệ không cao, còn cô gái thì rõ ràng là một cường thủ.

"Nếu cậu có thể thắng mình một ván, mình sẽ đồng ý làm bạn gái của cậu." Cô gái nhìn chàng trai đối diện, trong tay cầm một quân cờ.

Chàng trai đỏ mặt: "Như vậy không công bằng, chúng ta trình độ không như nhau, mình làm sao có thể đánh thắng cậu."

Cô gái bất mãn: "Còn chưa đánh, sao đã biết sẽ thua?"

Cô gái không thèm để tâm đến thái độ của chàng trai, trực tiếp hạ quân cờ. Chàng trai không còn cách nào khác đành bất chấp khó khăn mà chơi tới cùng.

Chỉ chốc lát sau, trên bàn cờ đã chật kín. Sắc mặt hai người bọn họ đều biến đổi. Cô gái mặt ửng đỏ, còn chàng trai đáy mắt chợt sáng lên, vô cùng chăm chú, cẩn thận nhìn từng nước cờ.

Rốt cuộc, chàng trai hưng phấn kêu to lên: "Cậu thua, cậu là bạn gái mình!"

Cô gái khẽ cúi đầu: "Ngốc!"

Tài năng đánh cờ của cô gái không hề kém, nhưng không nhất định là cô sẽ thắng, bởi vì, cô có thể để cho chàng trai kia thắng.

Tu Lăng mỉm cười, hiện giờ anh đánh cờ vây đã rất cừ rồi. Anh đương nhiên nhìn ra cô sinh viên kia đã nhường chàng trai, hơn nữa, còn biết rõ là nhường ba bước!

Tâm trạng Tu Lăng có vẻ đã khá hơn, trong đầu anh xuất hiện một đoạn ký ức rất ngắn, rất lộn xộn, nhưng anh nhớ rõ ràng.

Diệp Tư Đình đuổi kịp anh, có thể cảm nhận được sự biến đổi của anh: "Tổng giám đốc, anh có chuyện gì không thoải mái sao."

Mạc Tu Lăng dừng chân, quay lại nhìn cô ta: "Có thể đi theo tôi một lát được không?"

Hai người đi đến sân vận động. Trời bắt đầu chạng vạng, nơi này đã dần dần bị chiếm lĩnh bởi những đôi nam nữ hẹn hò, họ nắm tay nhau, vừa cười cười vừa nói.

Diệp Tư Đình đăm chiêu: "Nhìn họ mới biết mình bắt đầu già rồi."

"Cuối cùng ai cũng phải già." Chỉ là tâm tình có thể sẽ già nhanh hơn.

"Khi còn bé ai cũng khao khát mình lớn nhanh lên, trưởng thành rồi lại mong muốn quay về thời thơ ấu vô ưu vô lo. Nhưng mà, điều ước thứ nhất có thể thực hiện, chứ điều ước thứ hai thì chỉ là ảo tưởng."

"Có lẽ, con người ta luôn ao ước những điều không thuộc về mình." Anh chợt dừng lại, sắc mặt lạnh lẽo. Câu nói này, là anh tự nói cho bản thân. Không thuộc về mình, có ước ao đến mấy cũng vô dụng.

Diệp Tư Đình nghiêng đầu: "Thật không dám tin cũng có thứ mà anh không chiếm được." Bởi vì không chiếm được, cho nên anh mới ước ao!

"Đương nhiên là có." Anh thấp giọng. "Tuy rất ít, nhưng vẫn có, có lẽ nên gọi đó là một loại suy nghĩ cố chấp."

"Thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất."

Anh lắc đầu: "Không phải vậy! Không phải vì không chiếm được nên mới cảm thấy nó tốt nhất, mới càng muốn đạt được. Chỉ đơn giản là muốn có nó, không có nguyên nhân khác."

Diệp Tư Đình nói không ra lời, cô hít sâu: "Vậy em có thể mạo muội hỏi giám đốc vì sao hôm nay lại không khống chế được bản thân không?"

Anh không đáp. Diệp Tư Đình có chút bất an, vấn đề này thực sự là càng lúc càng xa xôi.

Diệp Tư Đình ngượng ngập mở miệng: "Xin lỗi."

"Phải là tôi cảm ơn cô đã cùng tôi đi dạo. Bây giờ tâm trạng tôi rất tốt."

Cô gật đầu: "Buông tay được thì buông, như vậy sẽ sống tốt hơn."

"Có lẽ vậy!"

Tuy tâm trạng không tốt lắm, nhưng Tu Lăng vẫn đưa Diệp Tư Đình về nhà cô ta, sau đó anh lái xe về chung cư Vân Dao.

Diệp Tư Đình nhìn chiếc xe xa dần rồi mất hút, lòng chợt buồn phiền, ánh ban mai trước mắt, vì sao một chút cô cũng không nhìn thấy?

Tu Lăng có phần kích động, chạy xe với tốc độ cực nhanh. Khi đã về tới nhà anh mới cảm thấy mình thật nực cười. Đã ngần này tuổi rồi mà còn có những lúc bốc đồng đến vậy.

Anh đến bên tủ ti vi, ngồi xổm xuống, kéo ngăn tủ lấy ra một bàn cờ vây.

Đã nhiều năm qua rồi, thời gian trôi đi lâu lắm rồi, nhưng anh vẫn không thể nào quên được màn thua thảm hại ấy.

Anh đặt bàn cờ lên bàn, dựa vào ký ức đem từng quân cờ xếp lên. Anh bây giờ không còn là chàng thanh niên mới học chơi cờ vây năm xưa nữa. Mỗi bước cờ đều được cân nhắc kỹ, mỗi nước cờ đều được cẩn thận tỉ mỉ đặt lại theo hồi ức. Khi quân cờ cuối cùng được hạ xuống, rốt cuộc anh đã nhìn thấy...

Anh ngã vào sofa.

Chính là thế này! Anh dường như có thể nhìn xuyên qua bàn cờ này thấy được chàng trai và cô gái năm xưa. Cô gái hài lòng reo lên: "Anh thắng rồi nhé!", nhưng chàng trai biết rõ, chính cô gái đã "giở trò." Lúc ấy anh chỉ nghĩ, cô đang cố tình khoe khoang tài năng thiên phú của mình, đâu phải ai cũng có khả năng tính toán từng nước cờ để kiểm soát thắng thua?

Thế nhưng hiện tại, anh không còn là chàng trai ngây ngô kia nữa, nhận ra cô nhường anh không nhiều không ít, vừa đúng ba nước.

Không nhiều không ít, vừa đúng ba nước!

Tựa như điều lãng mạn nhất trên thế gian này cũng chỉ nằm ở ba chữ mà thôi...

Đáng tiếc, chàng thanh niên năm ấy quá vô tâm, đã vô tình coi đó là một trò đùa giỡn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro