Chương 53: Đâu dễ dàng như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố C mùa đông, càng giáp Tết càng lạnh. Giang Nhân Ly nằm ở sofa, vừa bỏ thứ gì vào miệng vừa xem VCD mới thuê, đây chính là cuộc sống mấy ngày nay của cô. Tả Dật Phi nói, cô chính là một trạch nữ chính hiệu, lúc an phận có thể nằm lì ở nhà không chịu đi đâu một bước, đương nhiên, trừ những lúc không an phận ra.

Tả Dật Phi nhìn cô rất lâu, rốt cuộc khẽ ho khan quấy rối: "Em không sợ mốc meo lên sao?"

"Anh không thấy em rất vui vẻ à?"

Anh thở dài vẻ bất lực: "Em nên đi mua mấy bộ quần áo, không thể mặc đồ ngủ mãi như vậy."

Cô tỏ ra nghe lời, gật đầu: "Được. Cho em vay tiền."

Tả Dật Phi hào phóng đồng ý: "Không thành vấn đề."

"Đúng là lắm tiền mạnh miệng!" Cô chế nhạo.

Anh từ chối cho ý kiến, anh thích cô như vậy, giống như hai người họ chưa từng chia ly, mọi chuyện vẫn tốt đẹp như xưa. Đáng tiếc, đó chỉ là hy vọng xa vời của anh.

"Nhanh đi thay quần áo, anh đi cùng em. Chỉ số tự giác của em ấy à, bằng 0!"

Cô bỏ miếng khoai cuối cùng vào miệng, sau đó mới chịu đứng dậy vào phòng ngủ. Nhìn bộ dạng đi chân trần của cô, khóe miệng anh bất giác mỉm cười.

Thay quần áo xong, cô chải đầu qua loa rồi đi ra, đang định mở miệng nói gì thì cô cảm thấy buồn nôn, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Tả Dật Phi lo lắng chạy tới, thấy cô nôn thốc nôn tháo, sắc mặt anh liên tục biến đổi, từ nghi hoặc, đến tái nhợt, cuối cùng là lãnh đạm. Anh nhìn cô, đầu óc chìm trong mạch suy nghĩ hỗn độn mơ hồ.

Nhân Ly súc miệng, rồi cầm khăn mặt rửa mặt. Xong xuôi tất cả, cô mới quay ra nhìn ánh mắt đầy hồ nghi của Tả Dật Phi: "Anh làm gì vậy?"

"Em có phải mang thai rồi không?"

Nhân Ly rùng mình, sắc mặt rất khó coi, hình như vô cùng giận dữ: "Em không có vụng trộm, mang thai cái gì được chứ!"

Cô vừa dứt lời, hai người liền trở nên lúng túng.

Hồi lâu, anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Đi thôi!"

Mới ra khỏi cửa cô liền cảm thấy lạnh, ở trong phòng điều hòa quá lâu, chẳng hay bên ngoài đã lạnh như vậy rồi.

Cô chợt buồn bực: "Không phải cuối năm các công ty đều bận rộn lắm sao? Anh không đi làm à?"

"Nhà anh thuộc diện tầm thường nghèo khó, đương nhiên không bận." Tả Dật Phi thản nhiên nói.

Nói dối không ngượng miệng! Nhân Ly bĩu môi, mở cửa xe ngồi vào: "Giờ này ngoài đường chắc đông người, cậu ấm nhà nghèo như anh nên lái xe cẩn thận một chút."

"Đương nhiên."

Kết quả đúng như cái miệng xui xẻo của cô, người nhiều, xe cũng nhiều, tắc đường rất lâu. Hai người đến trung tâm mua sắm thì đã mất hai giờ đồng hồ, thật đúng là chẳng dễ dàng gì.

Hiển nhiên, rất nhiều người có suy nghĩ giống hai người họ. Trung tâm mua sắm đông nghịt, chẳng khác một cái chợ phiên là mấy, người người đi tới đi lui. Chẳng thấy mấy ai đi một mình, phần lớn đều túm năm tụm ba đi cùng nhau.

Tả Dật Phi đi theo sau Nhân Ly, hai người giống như một đôi tình nhân ngọt ngào nổi bật giữa đám đông, rất nhiều người đi ngang qua đều dừng lại nhìn, ánh mắt toát lên sự ngưỡng mộ. Con người cũng thật kỳ lạ! Nếu một người đàn ông đẹp trai đi cùng một cô gái xấu xí, người ta sẽ nhìn với vẻ khinh thường, nếu một người đàn ông xấu xí đi bên một cô gái xinh đẹp, người ta sẽ lại nhìn bằng ánh mắt dành cho người đẹp và quái vật. Thế nhưng, nếu là một cặp đẹp đôi, chắc chắn sẽ nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người.

Đương nhiên là trong số những người chứng kiến cũng có xen lẫn vài ánh mắt hỗn tạp, có coi thường, có khinh miệt. Chẳng hạn như Ngô Thúc Nguyên lúc này.

Anh ta đứng lẫn trong đám đông cùng bạn gái, đang rất chăm chú quan sát Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly. Khóe miệng anh ta nhếch lên, cảm tình đối với Giang Nhân Ly trực tiếp tụt xuống con số không.

Nhân Ly rất thích màu trắng nhưng mùa đông mặc đồ trắng có vẻ như rất thiếu sức sống, cho nên cô chọn một chiếc áo khoác màu vàng: "Anh thấy sao?"

Tả Dật Phi gật đầu, cầm lấy túi xách trong tay cô: "Đi thử đi."

Nhân Ly cầm áo vào phòng thử đồ, Tả Dật Phi đứng bên ngoài đợi.

Lúc cô đi ra, anh vừa nhìn liền giật mình. Cô ấy dù ở đâu cũng nổi bật như vậy. Năm xưa cũng chính vì lí do này mà anh quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức kết hôn với cô, anh sẽ nỗ lực làm việc, nỗ lực kiếm tiền, cô không cần phải ra khỏi nhà, tốt nhất là cô cứ làm một trạch nữ, hằng ngày ở nhà chờ anh tan ca. Anh muốn giấu kỹ cô như thế, mong muốn cô chỉ thuộc về riêng mình. Rồi mỗi khi có thời gian rảnh, anh sẽ cùng cô ra ngoài đi dạo, đi mua sắm, sau đó về nhà cùng nhau nấu cơm.

Nguyện vọng đơn giản như vậy, nhưng cuối cùng lại trở thành một điều xa xỉ.

Anh quá hiểu cô, cho nên anh cũng biết, bản thân mình đã không còn cơ hội.

Nhân Ly đứng trước gương, quay người ngắm nghía, nhân viên bán hàng liên tục khen cô có khí chất. Cô nghĩ thầm, ai mua đồ của họ mà chẳng có khí chất!

"Thế nào?"

Tả Dật Phi gật đầu: "Không tồi."

"Vậy trả tiền đi!"

Cô thu hoạch kha khá rồi, tâm trạng lúc này đã tốt lên: "Chúng ta đi leo núi Đông Á đi!"

Tả Dật Phi không lưỡng lự mà đồng ý.

Núi Đông Á vẫn vậy, một mảng tuyết dày đặc.

Nhân Ly ngắm nhìn tuyết phủ trắng cây cối, núi đồi, cảnh vật có thể giữ y nguyên như thế ngày qua ngày, nhưng sao con người lại không thể?

Tả Dật Phi khoác áo lên người cô: "Cẩn thận cảm lạnh."

Tay cô ửng hồng vì lạnh, nhưng cô rất hưng phấn. Cô cúi người bốc một nắm tuyết ném vào cổ Tả Dật Phi. Anh không kịp phản ứng, hoàn toàn lãnh trọn. Qua một lúc định thần, anh mới bắt đầu ném trả. Nhưng mà hai người không giống nhau, Nhân Ly không e dè, cứ bốc tuyết lên là thẳng tay ném, còn Tả Dật Phi thì cố gắng chỉ ném vào quần áo cô, cẩn thận như thế, quan tâm như thế, nhưng cuối cùng chỉ là uổng công.

Đùa nghịch đến mệt, hai người mới tìm một chỗ ngồi nghỉ. Vì vừa rồi chạy nhiều quá, nên bây giờ hơi thở ra liền biến thành hơi nước, tựa như mưa bay lất phất.

Tay cô lạnh cứng. Anh vươn tay ra muốn nắm lấy nhưng cuối cùng lại thu về.

Đột nhiên, Nhân Ly đứng lên, hai tay đặt ở bên miệng, lên tiếng hét, bao nhiêu ấm ức trong lòng đều đẩy ra ngoài hết. Một âm thanh vọng lại, cô thở mạnh, mặc kệ ánh mắt tò mò và dò xét của những người xung quanh. Có gì mà phải ngại chứ!

Nhân Ly đi về phía trước. Chợt nhớ tới chuyện gì, cô đột nhiên nở nụ cười: "Chúng ta đi bộ về đi?"

Rõ ràng là câu hỏi nhưng anh biết cô đã sớm quyết định, nếu không thì lúc nãy cô đã để anh lái xe tới đây.

"Được!" Câu trả lời vô nghĩa.

Đi bộ trong tuyết, cảnh tượng quen thuộc như thế, nhưng lại trở nên xa xôi. Chúng ta vẫn là chúng ta, nhưng từ lâu đã không còn là chúng ta nữa rồi.

Hai người bước đi bên nhau, dọc theo con đường lúc tới đây, cũng không lên xe bus. Thực ra chỗ này cách đường lớn không xa lắm, chỉ mất chừng một giờ đồng hồ.

"Tả Dật Phi, cho anh một câu đố." Nhân Ly đột nhiên nói.

Anh gật đầu.

"Anh nói xem, những lúc em khó chịu trong lòng, em sẽ chọn phương tiện nào để đi về nhà? A là xe bus, B là xe máy, C là xe đạp."

Tả Dật Phi nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "C đi!"

Phương tiện này có thể dễ dàng xả giận được nhất.

Nhân Ly bật cười: "Sai rồi!" Nụ cười của cô phảng phất sự cô đơn. "Em sẽ đi bộ về nhà, thong thả từng bước một."

Lòng anh chợt chua xót, cô vốn dĩ không cho anh lựa chọn. Cho dù anh chọn cái nào cũng vĩnh viễn không có được đáp án chính xác. Có lẽ, xưa nay cô chưa từng cho anh quyền được chọn lựa, cũng không cho anh cơ hội trả lời.

Anh hiểu ý tứ của cô, thậm chí anh hận chính mình đã quá hiểu cô như vậy.

Cuối cùng cũng tới đường đón. Ở đây có rất nhiều tuyến xe bus, không giống như con đường ngay dưới chân núi Đông Á, chỉ có một chiếc xe duy nhất.

Hai người lên xe. Tả Dật Phi che chở cô trước ngực, không để bất kỳ ai chen chúc động vào cô. Vẫn là cảnh tượng trong ký ức, vẫn là hình ảnh quen thuộc, nhưng tại sao anh lại cảm thấy xa lạ đến thế?

Vì đây là trạm đầu nên trên xe không có quá nhiều người, bọn họ đều có chỗ ngồi. Nhân Ly vẫn đang cười, rất bình thản, còn anh, dù rất cố gắng nhưng không thể cười nổi.

Hóa ra, cảm giác đánh mất chính là trống trải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro