Chương 54: Vậy thì đi thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Tu Lăng và đám bạn thân bước vào Bất Dạ Thành, là nơi tụ tập quen thuộc. Tu Lăng rất không muốn đi, nhưng Ngô Thúc Nguyên liên tục ném bom điện thoại nên cuối cùng phải đầu hàng. Lần tụ tập này chủ yếu là vì kẻ luôn coi hôn nhân là nỗi sỉ nhục Lý Khánh Anh tiên sinh sắp cáo biệt cuộc sống độc thân, chuẩn bị bước vào "nấm mồ hôn nhân." Đối với bọn họ, giá trị thật của hôn nhân quá ít, chỉ vì gia tộc mà kết hôn với một người môn đăng hộ đối, nếu may mắn thì cưới được một người hiểu lý lẽ, còn nếu không thì coi như cả đời thê thảm.

Thế nhưng, tân lang Lý Khánh Anh không bi quan như vậy, làm bộ như giáo viên chủ nhiệm mà lên tiếng giáo huấn: "Các cậu cũng nên thay đổi cái nhìn về hôn nhân đi. Dù sao vẫn phải lấy vợ, không bằng nhanh chóng tìm lấy một người tính cách phù hợp mà sớm ra tay. Trước tiên tìm hiểu rõ ràng gia thế đối phương, sau này hai nhà biết sẽ vui vẻ. Như vậy chẳng phải rất tốt sao, vừa tránh được mâu thuẫn với người nhà mà bản thân cũng được thoải mái."

Bạch Sơ Tuấn cười chế nhạo: "Hóa ra là cậu chủ động tấn công tiểu thư nhà họ Trương như thế."

Lý Khánh Anh tỏ ra khinh bỉ: "Chúng mình tốt xấu thế nào cũng là tự do yêu đương."

"Khoác lác!" Ngô Thúc Nguyên cũng lắc đầu, cái thứ gọi là hôn nhân này, có thể tránh được thì tốt nhất nên tránh.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía người duy nhất đã lập gia đình: "Phát biểu cảm nhận một chút đi chứ! Cậu là người duy nhất có tư cách lên tiếng đấy."

Tu Lăng hất hàm: "Uống rượu đi!"

Lý Khánh Anh khinh bỉ nhìn anh: "Thật không nể mặt bạn bè. Ít ra cũng nên nể tình mình sắp ra nhập hội đàn ông có vợ với cậu mà cho mình chút ý kiến chứ!"

Tu Lăng uống một ngụm rượu lớn: "Mình có ý kiến rất bi quan, cậu muốn nghe không?"

Lý Khánh Anh nhanh chóng nhận ra điều bất thường, quay sang nhìn Bạch Sơ Tuấn và Ngô Thúc Nguyên: "Cậu ta có ý gì thế?"

Bạch Sơ Tuấn tỏ ra không liên quan: "Sao mình biết được."

Ngô Thúc Nguyên nhìn Tu Lăng uống hết ba ly rượu rồi mới ngồi xuống cạnh anh: "Vì một người phụ nữ, đáng không?"

Bạch Sơ Tuấn tỏ ra rất hứng thú, nhưng không dám mở miệng. Lý Khánh Anh thì không như vậy, một khi đã tò mò thì nhất định sẽ lên tiếng: "Đang nói ai vậy? Ai có thể khiến cho Mạc thiếu gia của chúng ta phải mượn rượu tiêu sầu?"

Tu Lăng không muốn để ý tới bọn họ: "Sao tự nhiên lại quấn lấy mình thế? Uống đi!"

Ngô Thúc Nguyên không thể nhịn nổi: "Thật không biết cậu nghĩ gì nữa. Ngày đó sao lại quyết định kết hôn với Giang Nhân Ly? Xinh đẹp thì có cái tác dụng quái gì? Trái tim cô ta trước giờ vẫn ở chỗ thằng đàn ông khác. Hôm qua mình còn thấy cô ta và Tả Dật Phi đi mua sắm, không khác gì một đôi tình nhân. Mình còn đi theo bọn họ, thấy bọn họ vào một khu chung cư, hình như sống chung. Người ta ở đó vui vẻ với nhau còn cậu ở đây uống rượu. Mạc Tu Lăng, cậu còn tiếp tục như vậy mình thực không dám nhận là quen biết cậu. Thật không có tiền đồ!"

Lý Khánh Anh vừa nghe vậy, nhất thời tá hỏa: "Là tên nhãi ranh nào muốn chết thế? Bà xã của Tu Lăng cũng dám tranh. Anh em ta mà không cho nó nếm mùi thì nó không biết thế nào là trời cao đất dày đâu ! Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, khiến nó khuynh gia bại sản luôn đi, cho nó khóc ròng cũng không tìm được phương hướng."

"Thế chẳng quá dễ dàng cho nó sao?" Bạch Sơ Tuấn lắc đầu. "Tìm người giải quyết nó là xong, đỡ phiền phức."

Ba người bọn họ tỏ ra vô cùng nghiêm túc, ngẫm nghĩ bàn bạc rất lâu mới đột nhiên phát hiện ra mình đang diễn hài, còn Mạc Tu Lăng vẫn ngồi ung dung uống rượu: "Các cậu tiếp tục!"

Ngay cả cơn tức giận của Ngô Thúc Nguyên cũng bị bốn chữ này của Mạc Tu Lăng quét sạch: "Thế tóm lại là cậu muốn thế nào đây, để mấy anh trai này còn nghĩ cách chứ?"

"Mình muốn gì?" Tu Lăng đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt, anh cười. "Cô ấy hai năm trước không được như ý muốn, vậy thì bây giờ thành toàn cho cô ấy! Để cô ấy đi, để cô ấy tìm cuộc sống cô ấy mong muốn."

Ngô Thúc Nguyên và Lý Khánh Anh nhìn nhau, vẻ mặt như vô cùng khó tin.

Bạch Sơ Tuấn quan sát phản ứng của Tu Lăng, tỏ ra lý trí: "Chắc chắn giữa hai người có chuyện nên mới như vậy?" Anh ta dừng lại suy nghĩ một chút. "Thật đúng là kỳ lạ, bên này xuất hiện một Diệp Tư Đình chẳng biết từ đâu ra, bên kia cũng xuất hiện Tả Dật Phi. Ông trời dường như rất muốn đối địch với hai người."

Ngô Thúc Nguyện cũng cảm thấy Bạch Sơ Tuấn nói có lý, anh ghé sát vào Tu Lăng: "Em Nhân Đình đó mình cũng rất thích, yếu ớt, không kiêu ngạo, bộ dạng ấy khiến ai nhìn thấy cũng phải yêu. Thật đáng tiếc! Nhưng mà hiện tại có một Diệp Tư Đình cũng không đến nỗi nào."

Tu Lăng trừng mắt: "Đừng nói lung tung, Đình là Đình, Diệp Tư Đình là Diệp Tư Đình, bọn họ không giống nhau."

"Không giống, không giống." Bạch Sơ Tuấn lập tức phụ họa.

Tu Lăng vô cùng mất hứng: "Các cậu sao cứ nói chuyện của mình thế? Bỏ đi, tâm trạng uống rượu bị các cậu làm cho mất sạch rồi." Nói xong, Tu Lăng đứng dậy.

Ngô Thúc Nguyên đang định ngăn cản thì Bạch Sơ Tuấn kéo lại.

Tu Lăng đi được hai bước liền quay đầu nhìn đám bạn: "Chuyện của mình, các cậu không cần lo."

Anh nói vậy là muốn tỏ rõ thái độ của mình, không để bọn họ động đến Tả Dật Phi.

Mạc Tu Lăng đi rồi, Ngô Thúc Nguyên mới nhìn Bạch Sơ Tuấn: "Sao lại ngăn mình chứ?"

Ngay cả Lý Khánh Anh cũng đã nhìn ra, anh ta lắc đầu: "Cậu không thấy tâm trạng của cậu ta không tốt sao? Cậu đề cập đến Diệp Tư Đình làm cái gì chứ, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?"

"Tu Lăng không phải luôn đối xử với Đình rất đặc biệt sao?"

Lý Khánh Anh lắc đầu, tỏ vẻ hiểu biết: "Đặc biệt cũng không phải là tình yêu."

"Nghĩa là thế nào?"

"Mình nghĩ Tu Lăng chưa chắc đã thích Đình, cậu ấy đối tốt với Đình là một chuyện, nhưng thích thì lại là chuyện khác. Cậu ấy không bao giờ giữ khoảng cách với Đình, giống như anh em vậy. Nhưng các cậu thử để ý thái độ cậu ta lúc nãy xem, biết Giang Nhân Ly và Tả Dật Phi ở cùng nhau, cậu ta còn có thể ung dung thản nhiên như thế, một là vì không quá bận tâm, hai là vì quá yêu. Mình nghĩ, là lí do thứ hai." Lý Khánh Anh phân tích.

Bạch Sơ Tuấn cũng tán thành; "Đúng vậy. Nếu như là lí do thứ nhất, thì khi chuyện vợ mình ở cùng thằng đàn ông khác bị lôi ra nói trước mặt mọi người, dù thế nào cũng sẽ nổi giận lôi đình, đó là sự tôn nghiêm tối thiểu của thằng đàn ông. Nhưng thái độ của Tu Lăng là gì? Cậu ấy nói, hai năm trước Giang Nhân Ly không thể đi cùng Tả Dật Phi, nên bây giờ cô ấy muốn bỏ đi, cậu ấy sẽ thành toàn giúp họ. Làm được việc này, chứng tỏ tình cảm cất giữ trong lòng cậu ấy rất sâu sấc."

Ngô Thúc Nguyên vẫn còn mơ màng: "Không hiểu. Chẳng lẽ là cậu ấy sau khi kết hôn lâu ngày sinh tình ?"

Lần này Bạch Sơ Tuấn bật cười: "Không hẳn. Các cậu còn nhớ bộ dạng Tu Lăng trước đây không? Ngây ngô, dễ xấu hổ, hoàn toàn không giống hiện tại. Lúc đó cho dù có thích một người, cậu ấy cũng không dám thổ lộ, càng không dám xuất hiện bên cạnh người đó, lo sợ tâm tư của mình sẽ bị người khác phát hiện. Còn đối với người mà cậu ta không thích thì dễ xử lý rồi, nói gì với người đó cũng sẽ không đỏ mặt thẹn thùng, cảm thấy rất tự nhiên."

"Tên khốn nhà cậu hiểu rõ gớm nhỉ!" Ngô Thúc Nguyên bĩu môi coi thường, nhưng đương nhiên hoàn toàn đồng ý với Bạch Sơ Tuấn: "Cũng đúng, cậu nói làm mình nhớ tới cái lần Tu Lăng vì Giang Nhân Ly mà đấu một trận bóng rổ, lúc đó còn chẳng hiểu sao cậu ấy phải làm thế. Giờ nói vậy thì hiểu rồi."

Lý Khánh Anh cũng gật đầu: "Ba người chúng ta hình như trở thành chuyên gia phân tích tình cảm Tu Lăng mất rồi! Thế nên mình mới nói, hôn nhân cũng không đáng sợ lắm đâu, mau chóng tìm một người phụ nữ thích hợp rồi kết hôn di!"

"Mình cậu đầu tàu gương mẫu là được rồi, đừng lôi bọn mình vào."

Lý Khánh Anh khinh bỉ: "Điều lệ mới bổ sung của luật Hôn nhân đã được thực thi rồi, các cậu không hứng thú sao?"

"Chẳng phải là mới ban hành ư? Đương nhiên phải chờ cậu tiên phong thử nghiệm mới được..."

Lý Khánh Anh uống rượu, tìm bọn họ ra đây đúng là sai lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro