Chương 55: Lý do hoàn hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Ly lấy toàn bộ quần áo ra, xếp từng bộ, từng bộ vào trong vali. Mấy ngày nay cô rất thoải mái, tuy rằng trong lòng luôn gợn những con sóng lăn tăn. Cô rất cảm kích Tả Dật Phi, bất kể anh giúp đỡ cô là có mục đích gì đi nữa.

Người khác tốt với cô, cô sẽ nhớ kỹ. Ai đối với cô không tốt, cô cũng sẽ nhớ kỹ. Đó chính là con người của cô.

Tả Dật Phi vẫn chưa đi làm, anh đứng trong phòng khách, trong tay cầm một điếu thuốc. Nhân Ly ngước nhìn anh, giật mình như vừa trải qua một đời người, anh cũng học hút thuốc ư? Hồi còn học đại học, vì cô không thích mùi thuốc lá nên anh trở thành kẻ ngoại tộc duy nhất không hút thuốc trong đám nam sinh viên.

Cũng phải thôi, bọn họ từ lâu đã không còn như xưa nữa, anh hút thuốc là điều dễ hiểu.

"Em muốn đi?" Tả Dật Phi lên tiếng hỏi, vẻ mặt không để lộ tâm tư.

Cô gật đầu: "Đã quấy rầy anh lâu rồi."

Bọn họ giống như bạn tốt nhiều năm, ánh mắt không hề lúng túng, chỉ thản nhiên nhìn đối phương.

Tả Dật Phi liếc mắt nhìn vali trong tay Nhân Ly, hỏi một câu có vẻ như chẳng mấy liên quan tới tình hình hiện tại: "Em thật sự muốn rời bỏ Mạc Tu Lăng ư?"

Nhân Ly ngạc nhiên: "Có lẽ đúng vậy."

Tả Dật Phi mỉm cười: "Vậy ở lại đây đi."

"Hử?" Cô kinh ngạc nhìn anh.

"Bởi vì, anh sẽ là lý do hoàn hảo cho em."

Nhân Ly khẽ giật mình. Anh nói đúng. Nếu như cô muốn rời bỏ Mạc Tu Lăng, thì còn lý do nào tốt hơn chuyện cô vẫn còn yêu Tả Dật Phi? Lý do này không chỉ có thể thuyết phục được Uông Túc Lỗi, mà ngay cả cha cô và mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Cho dù, chuyện này chắc chắn sẽ bị cản trở như trước đây.

Nhân Ly đứng im nhìn Tả Dật Phi: "Làm vậy sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho anh."

"Không sao." Anh nhướn mày. "Cho dù chúng ta không thể ở bên nhau, anh cũng muốn giúp em một lần."

"Được, em giúp anh được như ý nguyện."

Nhân Ly tiếp tục ở lại nhà Tả Dật Phi. Cô căn bản không cần cố ý làm gì, cô tin rằng, chẳng mấy chốc Uông Túc Lỗi sẽ chủ động tìm cô nói chuyện, sau đó là cha cô, có lẽ còn có rất nhiều, rất nhiều người nữa. Mới nghĩ tới đó là cô đã cảm thấy đau đầu rồi, nhưng mà dù sao phải chấp nhận trả giá.

Chẳng cần suy nghĩ cô cũng biết lý do Nhân Mạn gọi điện tới làm gì. Cô thẳng thừng lấy pin ra khỏi di động, lúc này cô không muốn nói một câu nào với bà chị gái vênh váo hung hăng của mình.

Cuộc sống bình lặng quá cũng thật là vô vị.

Tả Dật Phi dạo này rất bận, ban ngày hầu như không có thời gian rảnh. Nhân Ly cũng không quấy rầy anh, cô tự tìm niềm vui cho mình, thỉnh thoảng ngồi một mình chơi cờ vây. Đến lúc cảm thấy thật sự buồn chán, cô mới tìm Tả Dật Phi "xin nghỉ phép" một ngày, nói muốn đi ra ngoài chơi.

Tả Dật Phi cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.

Nhân Ly một mình ngồi xe đến vùng nông thôn trước đây, hóa ra khi tâm trạng thay đổi thì cảnh vật cũng khác lạ. Hai bên đường toàn là cây cối, có cây đã rụng hết lá đứng trơ trụi, lại có cây um tùm xanh tươi, bầu không khí trong lành, nhưng lạnh lẽo.

Vẫn may, người dân ở đây rất hiếu khách, có người còn nhớ cô, mời cô ở lại nhà. Cô cũng không khách khí, cùng mọi người ngồi trong nhà sưởi ấm. Ở đây không có lò sưởi mà chỉ dùng chậu than, người ta bỏ những cành cây đã chặt ngắn vào trong một cái chậu rồi đốt lửa, rất nhiều người ngồi quanh sưởi ấm. Nhân Ly rất thích cảm giác này.

"Vì sao cháu đi một mình? Lần trước còn đi cùng ông xã mà?"

Nhân Ly cười cười: "Anh ấy bận quá!"

Bác nông dân lập tức vào trong nhà lấy ra một quả bưởi, dùng dao bổ. Thứ quả này thật phiền phức, vỏ thì dày, ruột thì ít. Nếu chỉ có mình cô, có lẽ cô sẽ vì lười bổ mà quyết định không ăn.

Họ đưa cho cô nếm thử.

Cô nhận lấy, tách một múi ra, cẩn thận bóc lớp vỏ bên ngoài rồi ăn tép bưởi. Không ngọt lắm, nhưng có mùi vị đặc biệt: "Cảm ơn bác, ngon lắm."

Mọi người vui vẻ cười nói, còn kể rất nhiều chuyện tiếu lâm. Nhân Ly phát hiện họ nói nhiều vô cùng, thích kể chuyện người khác, sau đó bình luận này nọ, có câu đúng cũng có câu sai, dù sao thì không ai truy cứu. Thế nhưng, cô phải hết sức dằn lòng để nghe họ nói những chuyện đại loại như người này ly hôn, người kia bỏ con, người nào đó bị tống giam... có vẻ mọi người ở đây đều vô cùng hào hứng buôn chuyện như thế này.

Nhân Ly ngồi nghe hơn một tiếng đồng hồ, sau đó mới chán nản cầm một cái chậu đi ra ngoài.

Dựa vào trí nhớ, cô có thể nhận ra cái chậu năm đó cô và Tu Lăng đã dùng.

Nước rất lạnh, rất buốt, buốt đến thấu xương. Vừa chạm tay xuống cô đã giật mình thu lại.

Cô lặng yên nhìn dòng nước một lúc rồi mới cúi xuống, xắn ống quần cao lên, run rẩy bước vào làn nước lạnh giá. Lạnh quá! Cô không khỏi suýt xoa. Một tay cô tóm lấy đám cây cỏ, một tay khua cái chậu tìm vị trí thích hợp.

Chân cô rất trắng, trắng đến nỗi chạm vào nước lạnh liền đỏ ửng lên. Áo khoác ngoài đã cởi, tay áo dài cũng được xắn lên, Nhân Ly khẽ khuấy tay, tảng đá quanh năm chìm trong nước, rêu xanh trơn bóng, sờ tay vào cảm giác rất khoan khoái.

Hình như bọn ốc kia đã biến đi mất tiêu rồi, may mà vẫn còn một ít. Nhân Ly mò được vài con mà đã thấy hết sức vui mừng. Cô lại tiến thêm một bước, chăm chú mò, thậm chí quên mất nước rất buốt, không còn cảm thấy lạnh nữa. Trán cô lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một con cua. Cô lưỡng lự một chút, cua có ngủ đông không nhỉ? Nhân Ly ngẫm nghĩ, chắc là có! Thế là cô bắt đầu đột kích: "Con cua ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích."

Hiển nhiên nó không chịu nghe lời! Nhân Ly vừa động vào, con cua liền giơ cái càng sắc bén của mình lên kẹp lấy tay cô.

Đau quá!

Cô vung mạnh tay một cái. Con cua rớt xuống nước, ngón trỏ của cô đã bị thương, máu hồng chảy ra.

Không hiểu sao, cô rất muốn bật khóc. Đã không còn ai nhắc nhở cô nữa, cho nên cô mới bị cua kẹp như vậy. Nhân Ly lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa, cô cố gắng quên đi vết thương, tiếp tục vớt ốc, đương nhiên, cũng không dám trêu vào con cua kia nữa!

Nhân Ly sờ soạng được hơn nửa chậu ốc, cuối cùng lên đường hồi phủ.

Muốn ăn ốc xào cay lại phải đợi vài ngày. Nhân Ly đành ở lại, gắng chịu đựng không tắm rửa mấy ngày, khó chịu muốn chết!

Toàn bộ công việc cô đều đảm nhận hết. Trước tiên ngâm ốc vào nước để chúng nhả hết cát, sau đó dùng kìm bẻ phần trôn ốc. Tanh đến mức cô sợ mình sẽ nôn mửa, nhưng may mà cuối cùng cô vẫn chịu được. Lúc chế biến, cô nhờ một bác gái hướng dẫn. Xào được một nồi ốc cay, cô chợt cảm thấy đạt được thành tựu lớn, dường như mất công chờ ở đây ba ngày chỉ vì thưởng thức món ốc kia.

Mọi người lại quây quần ngồi ăn, vỏ ốc vứt bừa bãi, ăn xong sẽ cùng nhau quét dọn, chẳng cần phải gò bó nghĩ cái gì. Nhân Ly ăn rất nhiều, có thể cảm nhận được trong miệng cay cay tê tê nhưng vô cùng sảng khoái.

Có điều, đúng như dự liệu, đến đêm cô lại đau dạ dày. Ừm, lần này cũng không có ai xoa bụng cho cô nữa...

Xui xẻo hơn chính là, kinh nguyệt của cô xưa nay vốn rất ổn định vậy mà tự dưng hôm nay lại đến không một tiếng báo trước! Ở đây ngay cả một quầy bán đồ vặt cũng không có, giờ lại đang đêm, Nhân Ly đành phải dùng khăn giấy xếp nhiều lớp lên nhau để đối phó tạm thời, cứ qua một lúc cô lại phải trở dậy vào nhà vệ sinh kiểm tra, cô không muốn làm bẩn giường nhà người ta.

Buổi tối hôm đó có lẽ là buổi tối chật vật nhất trong suốt hai mấy năm qua của cô. Cô nhớ bàn tay ấm áp ấy biết bao, cô vươn tay ra muốn chạm vào, nhưng bên cạnh chỉ là một khoảng trống trơn.

Cô cười, cười bản thân mình. Rõ ràng biết bên cạnh không có ai, nhưng vẫn cố chấp giơ tay ra tìm kiếm. Nếu như không đi tìm, sẽ không biết được hóa ra đã thật sự đánh mất.

Trống trơn, băng giá, đêm dường như trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro