Chương 74: Ai làm được?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sức khỏe ông Giang ngày càng kém nhưng ông nhất quyết không chịu đi bệnh viện, chỉ muốn ở nhà uống thuốc. Bạch Thanh Hà khuyên nhủ mấy lần nhưng ông đều không nghe.

Diệp Tư Đình sau khi thôi việc, thời gian rảnh nhiều, thường xuyên ở nhà chăm sóc ông.

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì cũng không đến nỗi nào. Nhưng ngay cả người rất ít khi về nhà như Giang Nhân Mạn cũng về thăm cha mấy lần. Nhân Ly và Tu Lăng cũng về chơi vài hôm. Tâm trạng Nhân Ly gần đây rất tốt cho nên sự căm ghét đối với nơi này giảm đi đáng kể.

Chứng kiến cảnh một nhà đoàn tụ, trên mặt ông Giang lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười.

Nhân Ly nhìn chị gái và anh rể ngồi đối diện, trong lòng cô mơ hồ dâng lên một nỗi bất an, cảm giác tựa như đêm bình yên trước ngày giông bão.

Nhân Mạn không nói gì nhiều, thành quả vất vả cả buổi chiều của Bạch Thanh Hà, cô cũng rất nể tình mà khen lấy một câu. Diệp Tư Đình chỉ một mực nhìn Tu Lăng, không mở miệng, lòng cô đã nguội lạnh mất rồi.

Tu Lăng không để ý nhiều tới mọi người, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn cho Nhân Ly. Anh cảm nhận được tâm tình cô gần đây khá thất thường, lắm lúc chỉ vì một chuyện nhỏ mà cáu gắt, lắm lúc lại vui vẻ đến khó hiểu. Thật không biết là lúc nào sẽ bị cô ấy hù họa đến khiếp đảm nữa!

Bữa cơm trôi qua khá yên bình.

Thế nhưng lúc Tu Lăng vừa khẽ thở phào nhẹ nhõm thì Bạch Thanh Hà đột nhiên lên tiếng: "Ông gần đây ngày càng yếu rồi đấy."

Ông Giang lắc đầu: "Ai mà chẳng có ngày này."

Khóe miệng Giang Nhân Mạn chợt nhếch lên đầy mỉa mai.

Ông Giang nhìn mọi người: "Tôi chỉ cần thấy cả nhà vui vẻ với nhau là tốt rồi."

Không ai lên tiếng.

Ông Giang đột nhiên ủ rũ: "Hôm nay cả nhà đều ở đây, cũng tốt! Sức khỏe của cha thế nào, cha rõ nhất, chống đỡ không được bao lâu nữa rồi."

Diệp Tư Đình nói với giọng buồn rầu: "Cha, cha đừng nói vậy."

Giang Thánh Minh lắc đầu: "Con người không ai tránh được chuyện này."

Viền mắt Diệp Tư Đình đã lóng lánh nước: "Cha, cha không sao, nhưng còn mẹ con? Mẹ cả đời này chỉ có mình cha, cha không thể bỏ mặc mẹ được."

Bạch Thanh Hà cúi đầu lau nước mắt.

Giang Nhân Mạn không hề tức giận, vẫn thản nhiên, nhìn họ diễn kịch. Nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ vì tài sản mà thôi!

Ông Giang có vẻ kích động: "Thanh Hà, là tôi có lỗi với bà, bà theo tôi đã phải chịu thiệt thòi rồi."

"Tôi không thiệt thòi. Có thể ở bên ông đã là hạnh phúc lớn nhất đời này của tôi rồi, có thể trở thành vợ ông, đó là niềm kiêu hãnh lớn nhất của tôi."

Ông Giang cầm lấy tay bà ta, nhất thời xúc động không biết nói gì. Bạch Thanh Hà đã theo ông bao nhiêu năm nay như vậy, nhưng ngay cả một cái danh phận chính thức cũng chưa có được.

Mọi người vẻ mặt ai nấy đều ủ rũ.

Nhân Ly nắm chặt bát cơm trong tay. Tu Lăng lo lắng ôm lấy cô.

Ông Giang chợt nhìn mọi người: "Hôm nay mọi người ở đây, cha cũng muốn nói với các con. Thanh Hà đã ở bên cha nhiều năm rồi, cha cũng muốn cho bà ấy một danh phận..."

Ông còn chưa nói hết, Nhân Ly đã đứng dậy ném cái bát xuống đất: "Mẹ con còn chưa chết! Đời này cha lấy mặt mũi nào đi gặp mẹ con?"

Mọi người cũng đứng dậy, có lẽ muốn khuyên nhủ cô.

Diệp Tư Đình phóng ánh mắt lạnh băng về phía Nhân Ly: "Mẹ nuôi đã ở bên cha bao năm nay, danh phận chỉ là chuyện sớm muộn. Cha không có lỗi gì hết. Cha và mẹ chị đã ly hôn lâu rồi, theo pháp luật mà nói, cha lấy vợ cũng không ảnh hưởng đến ai. Chúng ta không ai có tư cách can thiệp."

Nhân Ly cười khẩy: "Cô câm miệng cho tôi. Người không có tư cách nhất ở đây là cô, GIANG NHÂN ĐÌNH!"

Diệp Tư Đình chợt im lặng môt lúc, rồi lạnh lùng nói: "Giang Nhân Đình đã chết từ lâu rồi. Vì sao mà chết, tôi tin cả nhà đều rõ."

Nhân Ly bật cười đầy phẫn nộ: "Cô đừng giả bộ nữa, cô chính là Giang Nhân Đình. Nhân Ly lấy ra một tập kết quả xét nghiệm ADN, ném lên bàn: "Hai người diện mạo giống nhau là chuyện ngẫu nhiên, ADN trùng khớp đến 99,99999% cũng là ngẫu nhiên sao? Cô cho tất cả mọi người đều là kẻ đần độn ư?"

Ông Giang tay run run cầm tờ xét nghiệm, ông nhìn Diệp Tư Đình: "Con... con thật sự là Đình? Nhưng sao... vì sao..."

Nhân Ly nhìn cha mình: "Vì sao ư? Cũng quỷ kế như mẹ cô ta mà thôi. Sau khi cô ta chết, mọi người đối xử với con như thế nào, trong lòng mọi người rõ nhất. Mục đích của cô ta đã đạt được rồi, hai năm sau cô ta lại thay da đổi thịt quay về. Thật kỳ diệu phải không! Ai có thể tưởng tượng ra một Giang Nhân Đình ngốc nghếch lại biến thành một người tài giỏi thông thạo năm ngoại ngữ."

Bạch Thanh Hà căm phẫn nhìn Nhân Ly: "Tất cả những cái này là do mày ngụy tạo. Mày đã đưa cho bệnh viện bao nhiêu tiền để làm cái này? Đình đã chết! Chính mày đã hại chết nó!"

Nói xong, Bạch Thanh Hà đứng dậy lao tới trước mặt Nhân Ly. Còn chưa đợi Tu Lăng kịp phản ứng, Nhân Ly giáng cho Bạch Thanh Hà một cái tát: "Đây là bà nợ tôi. Lẽ ra bà phải sớm trả lại rồi!"

Diệp Tư Đình vội đỡ lấy Bạch Thanh Hà. Ông Giang kinh hãi nhìn Nhân Ly: "Dù sao đó cũng là dì con!"

Nhân Ly từng bước đi đến trước mặt ông Giang: "Dì? Hai năm trước, hai người đã đối xử với con như thế nào, cha chưa quên chứ? Bà ta để cho con gái mình giả chết, sau đó hãm hại con. Camera bệnh viện đúng chín giờ sáng bắt đầu hoạt động, tính toán rất vừa vặn. Lúc ấy con không trả đòn, không phải vì con không thể, mà vì cha là cha con, con không muốn phản kháng lại trước mặt cha, không muốn làm cha khó xử. Cho nên, con chịu đựng, nhưng bây giờ sao còn phải nhẫn nhịn? Người đàn bà này đã phá hủy gia đình con, giờ lại còn muốn công khai bước chân vào nhà họ Giang."

"Là cha tình nguyện." Ông Giang lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trên gò má Nhân Ly lăn xuống một giọt nước mắt: "Cha tình nguyện? Vâng! Làm sao cha có thể không tình nguyện được chứ! Mẹ con trước đây đã từng nói với con, xinh đẹp chỉ khiến người đàn ông dừng chân, thông minh mới có thể giữ người đàn ông ở lại bên mình. Mẹ con không phải là không thông minh, mà mẹ chỉ không muốn hạ mình." Nhân Ly đi đến trước mặt Bạch Thanh Hà: "Mẹ tôi thua bà vì không tính toán kĩ được như bà. Năm xưa bà hiểu rõ tính cách mẹ thôi, biết chắc mẹ tôi sẽ không chịu hạ mình giải thích trước mặt cha tôi, thế nên, bà tự mình lăn từ trên cầu thang xuống, sau đó đổ tội lỗi lên đầu mẹ tôi. Đúng vậy, cuối cùng mẹ tôi đúng là không chịu giải thích, cho nên mọi người mới cho rằng mẹ tôi vì ghen nên đẩy ngã bà! Thật cao minh! Mẹ tôi đã thua bà. Bà rất thông minh"

Bạch Thanh Hà đầy phẫn nộ nhìn Nhân Ly, một câu cũng không nói nổi.

Nhân Ly mặc kệ bà ta, cô lại nhìn cha: "Thực ra, con biết rõ, mẹ con không thua Bạch Thanh Hà, không thua vì thiếu thông minh, lại càng không thua vì tính cách cứng rắn." Giọng cô đầy chua xót. Mẹ thua cha! Thua vì quá yêu cha. Mẹ có thể dành toàn bộ tình yêu cho cha, nhưng cha thì không thể! Mẹ thua, vì cha không đủ yêu mẹ."

Nhân Ly càng nói càng phẫn nộ: "Nếu cha đủ yêu mẹ, cha sẽ không nuôi gái ở bên ngoài, sẽ không hưởng thụ tề nhân chi phúc. Vì sao đàn ông không thể một lòng một dạ với người phụ nữ của mình? Vì sao không thể chung thủy với vợ mình? Vì sao cứ phải chơi bời hoa bướm, bao dưỡng người tình? Tình yêu đối với đàn ông chỉ tầm thường như vậy sao? Tầm thường đến nỗi phụ nữ chỉ làm nền cho các người thôi sao? Trong nhà cờ đỏ còn chưa ngã, bên ngoài cờ màu đã phất. Đấy mới là điều các người muốn! Trung trinh với vợ mình là việc khó như vậy sao?"

Tu Lăng kéo Nhân Ly lại: "Đừng nói nữa!"

Cô đẩy anh ra: "Em phải nói. Là cha em thì sao chứ?" Cô chỉ vào ông Giang: "Cha vừa không phải là một người chồng tốt, càng không phải là một người cha tốt. Cha không cho chúng con một tấm gương để noi theo, cha khiến con không còn dám tin vào tình yêu, khiến con đối với cuộc đời này ngày càng nghiệt ngã. Cha khiến chị con chỉ còn biết dốc lòng vào sự nghiệp, cha khiến mẹ con cả đời này phải nằm trên giường bệnh. Rốt cuộc cha là cái gì?"

Ông Giang kích động đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, ông giơ tay lên.

Tu Lăng vội che chở cho Nhân Ly, ánh mắt anh lạnh băng. Anh nhìn ông Giang: "Cha, Nhân Ly nói đều là sự thật, đàn ông chân chính phải toàn tâm toàn ý với vợ mình."

Ông Giang muốn nói gì đó nhưng không nói lên lời. Ông đột ngột hít mạnh một hơi rồi ngất lịm. Giang Nhân Mạn vội vàng chạy tới, vừa đẩy Bạch Thanh Hà sang một bên vừa bảo chồng mình gọi điện đến bệnh viện.

Tu Lăng vẫn ôm lấy Nhân Ly, cô không ngừng khóc, trên mặt đẫm lệ, cô nắm chặt tay anh: "Là em khiến cha hôn mê, đúng không?"

Anh trấn an cô: "Là em quá kích động. Nhưng sẽ không sao đâu, ngoan! Anh vẫn ở bên em." Anh ôm cô vào lòng.

Đến bệnh viện, ông Giang lập tức bị đưa vào phòng cấp cứu.

Bạch Thanh Hà nhìn Nhân Ly, giọng nói đầy căm hận: "Mày biết ông ấy có bệnh mà còn làm ông ấy tức giận. Mày rắp tâm!"

Giang Nhân Mạn đẩy bà ta ra: "Đủ rồi! Năm xưa bà đối xử với em gái tôi thế nào? Tôi còn chưa chém bà một nhát đã là may cho bà lắm rồi, còn ở đây mà lên mặt trách nó?"

Diệp Tư Đình chạy tới: "Hai chị em các người cũng thật là đoàn kết. Bao năm qua vẫn đối xử với mẹ tôi như vậy."

Giang Nhân Mạn cười khẩy: "Tôi đối xử với hai mẹ con cô như vậy đã là khách khí lắm rồi."

Nhân Ly không nói gì, chỉ trầm mặc. Tu Lăng ngồi bên vẫn nắm chặt tay cô, anh nhìn đám người đang ồn ào: "Mấy người muốn cãi nhau thì đi xa một chút, đừng làm ảnh hưởng đến cô ấy."

Rất lâu sau, ông Giang cuối cùng cũng được đẩy ra, mọi người như ong vỡ tổ vây lấy. Nhân Ly lay lay người Tu Lăng: "Anh mau xem đi, mau đi!"

Tu Lăng đành đứng dậy đi về cửa phòng phẫu thuật, ông Giang đã ổn rồi, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng sức khỏe của ông thật sự rất kém. Nếu còn như vậy có lẽ không qua nổi nửa năm.

Tu Lăng vỗ về Nhân Ly: "Không sao rồi. Cha không sao, em yên tâm đi."

Cô lắc đầu: "Em biết mình sai rồi! Nhưng lúc đó em không kiềm chế được."

"Anh hiểu!" Anh nghiêng đầu khẽ chạm vào đầu cô, thì thầm. "Anh hiểu."

Cả đời này cô chỉ theo đuổi một thứ, là "duy nhất", yêu cầu của cô đối với người mà cô yêu cũng là "duy nhất." Hóa ra nó không phải là do tính cách cô quyết định, mà vì cô đã chứng kiến cuộc đời của mẹ mình. Người phụ nữ thông minh hay không, xinh đẹp hay không, đều không quan trọng, quan trọng chính là người mà cô ấy yêu có coi cô ấy là duy nhất hay không.

Họ vẫn chờ.

Lúc ông Giang tỉnh lại thì luật sư của ông cũng đến. Hóa ra, ông đã căn dặn trước, nếu ông phát bệnh phải vào bệnh viện, thì luật sư tới tìm mình.

Vị luật sư họ Bạch đi ra, nhìn qua mọi người rồi nói: "Ông Giang nói muốn cô Giang Nhân Ly vào đó một mình."

Nhân Ly hoảng hốt, Tu Lăng gật đầu trấn an cô.

Cô đi vào trong phòng bệnh, ông Giang đợi cô đi tới bên mình mới lên tiếng: "Đây là di chúc cha đã làm. Con xem đi!"

Nhân Ly nhận lấy, xem xong, cô mỉm cười.

"Con hiểu không?" Ông Giang hỏi cô.

Cô gật đầu: "Con hiểu."

Trong di chúc, Giang Thánh Minh để lại toàn bộ tài sản cho Giang Nhân Mạn, chỉ ngoại trừ căn biệt thự đang dùng là cho mẹ con Bạch Thanh Hà. Còn Nhân Ly, cái gì cũng không có.

Ông Giang cười: "Con thật đúng là con gái của mẹ con. Đây cũng là tất cả mong muốn của bà ấy!"

Nhân Ly gật đầu.

Uông Tố Thu đã giao tất cả cho cô, bởi vì bà biết, Nhân Mạn nhất định sẽ quay về nhà họ Giang lấy lại mọi thứ. Hai người con gái, tính cách không giống nhau, bà dành cho họ hai con đường khác nhau.

Giọng nói yếu ớt đầy tư lự của ông Giang vang lên: "Mẹ con rất hận cha!"

Nhân Ly ngồi xuống bên cha, nhìn ông rất lâu: "Hận, cũng chỉ là vì yêu."

Hận sâu đậm, yêu càng sâu đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro