Ngoại truyện 3: Tàn yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Nhân Ly, tôi nghĩ cô ấy là niềm ước ao của tôi...

Chúng tôi quen biết nhau vì học cùng một lớp đại học. Lúc đầu, tôi nghe được nhiều lời bàn tán phiến diện về Nhân Ly, nào là cao ngạo, nào là không coi ai ra gì. Nhưng những điều đó cũng không đủ để xóa đi sự yêu quý của tôi với cô ấy. Cô ấy không quan tâm cái gì, nhưng lại biết rất nhiều thứ. Cô ấy vẽ tranh rất đẹp, chơi dương cầm rất hay, đánh cờ vây rất giỏi, chơi đàn tranh rất tốt. Tôi gần như không nghĩ ra có cái gì cô ấy không làm được.

Nhưng, tôi không hề đố kỵ với Nhân Ly. Kể cả khi rất nhiều nữ sinh thèm muốn được như cô ấy, hẹn hò với Tả Dật Phi.

Đơn giản là vì, cô ấy có tình yêu của cô ấy, tôi cũng có điểm tựa của tôi.

Chuyện giữa tôi và Ngô Vĩnh Diễn dường như chẳng thể kể hết. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, là lưỡng tình tương duyệt, là bạn học của mười mấy năm trời.

Anh ấy từng đánh nhau vì tôi, từng đứng ngoài cổng trường chờ tôi hàng giờ liền, từng mua kem ly tôi vô cùng thích nhưng vì tôi không có ở đó nên kem chảy đầy hai tay anh... Một người con trai như thế, tôi từ lâu đã coi anh ấy là người đàn ông của mình.

Trên thế gian này có được mấy người đàn ông nhất định không sống nổi nếu thiếu cô. Anh từng tặng cô hoa hồng, từng đưa cô về nhà, nhưng vì sao người bên cạnh anh lại không phải là cô?

Câu hỏi này, khắc họa rất chân thực chuyện của tôi!

Tôi vĩnh viễn không quên được ngày mười bảy tháng Năm, hôm đó là sinh nhật mẹ tôi nên tôi lái xe về nhà. Gia đình tôi cũng được coi là khá giả trong vùng, bởi vậy từ bé tôi đã được bố mẹ chiều chuộng, thương yêu, chẳng bao giờ phải chịu điều gì ấm ức. Đương nhiên trong mắt cha mẹ, tôi cũng chưa bao giờ là một đứa trẻ kém cỏi. Từ nhỏ tôi đã học ở trường điểm, từ tiểu học, trung học đến đại học.

Tôi bình thường chẳng mấy khi lái xe, dù lúc học đại học đã được cấp bằng. Nhưng chỉ riêng hôm đó, để kịp giờ mà tôi đã lái xe từ nhà lên thành phố C.

Mẹ tôi chuẩn bị rất nhiều đồ đặc sản, còn dặn tôi nhất định phải mang đến cho Ngô Vĩnh Diễn. Mẹ tôi đúng là đã coi anh ấy như là con rể rồi. Mà thực ra, tôi cũng như vậy.

Trạm dừng tiếp theo không có đèn giao thông, tôi cứ lái xe đi thẳng. Bỗng nhiên có người vọt ra. Giữa những ánh đèn chớp ngoáng, tôi nhìn thấy một người trong bộ đồ trắng ngã xuống. Nhưng... tôi không dừng xe lại. Nỗi sợ hãi đã chiến thắng chút lý trí của tôi. Tôi bỏ trốn...

Tôi đúng là một kẻ hèn nhát, đến mức ngay cả chính tôi cũng phải tự phỉ báng bản thân, thất vọng với chính mình.

Sợ hãi và bất lực cũng không bằng được hai chữ hoang mang đang tràn ngập trong đầu tôi.

Tôi càng lái xe càng nhanh hơn, mặc kệ Ngô Vĩnh Diễn còn đang trong giờ làm việc, tôi lập tức gọi điện cho anh ấy. Tôi có chìa khóa căn hộ công ty phân cho anh ấy, lúc mở cửa vào, bàn tay tôi không ngừng run rẩy.

Có thể do cảm giận được giọng nói đầy hoang mang của tôi, Vĩnh Diễn đã rất nhanh chóng trở về.

"Em sao thế? Sao mặt tái nhợt thế kia?" Anh ấy lo lắng nhìn tôi.

Giống như vừa túm được phao cứu sinh, tôi lập tức chạy tới ôm chầm lấy anh: "Vĩnh Diễn, làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ?"

"Em bình tĩnh, từ từ nói anh nghe." Anh ấy vuốt tóc tôi, khiến tôi dần bình tâm lại.

"Em... em giết người."

Mặt anh ấy chợt biến sắc: "Em nói cái gì vậy?"

Tôi kể lại mọi chuyện cho Vĩnh Diễn nghe, sắc mặt anh ấy vô cùng xấu, nhưng không hề nói nửa lời trách móc: "Nghĩa là em cũng không xác định được người đó có bị đâm chết hay không?"

Tôi gật đầu.

Anh ấy đặt hai tay lên vai tôi, trấn an: "Đừng lo lắng, người kia không sao đâu."

Tôi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy bất an: "Vĩnh Diễn, anh đi xem được không?"

Anh ấy nhìn bộ dạng lo sợ của tôi, sau đó gật đầu.

Sau này, rất nhiều lần tôi tự hỏi, nếu ngày ấy tôi không bảo anh ấy đi xem, liệu kết cục của chúng tôi bây giờ có khác? Nhưng, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.

Sau sự việc đó cũng không có chuyện gì xảy ra nữa. Mấy hôm sau, Vĩnh Diễn nói với tôi, người hôm đó bị tôi đụng xe phải là một cô gái, không có gì nghiêm trọng, cho nên đối phương không tìm người gây tai nạn. Tôi rốt cuộc cũng yên tâm. Có lẽ là tôi nghĩ chuyện gì cũng tốt đẹp, cho nên không nhận ra ánh mắt anh ấy có một chút yêu thương, một chút luyến tiếc.

Sau đó quan hệ giữa chúng tôi cũng không có thay đổi gì đặc biệt. Tôi vẫn kinh doanh cửa hàng của tôi, cuối tuần chúng tôi lại ở bên nhau. Nhưng có đôi khi, anh nói phải tăng ca, không thể tới gặp tôi được. Tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ dặn dò anh ấy chú ý sức khỏe.

Kỳ thực, rất nhiều chuyện đều có ngọn có ngành rõ ràng, chỉ là, bản thân tôi không muốn tìm hiểu, không muốn nghĩ đến.

Ví dụ như, anh ấy càng ngày càng ít khi gọi điện cho tôi.

Ví dụ như, anh ất không còn tạo những niềm vui bất ngờ cho tôi nữa.

Ví dụ như, số lần anh ấy đến tìm tôi ngày càng ít.

Trong lòng tôi đã xuất hiện lo lắng, nhưng mà cảm tính phụ nữ lúc này lại trỗi dậy, tôi tin tưởng anh ấy, hay nói đúng hơn, tôi tin tưởng vào tình cảm bao nhiêu năm qua giữa chúng tôi. Tôi vẫn cho rằng tình yêu của chúng tôi rất kiên định, rất bền vững, giống như chúng tôi đã ở bên nhau mấy thế kỷ, tôi có anh ấy, anh ấy có tôi, chúng tôi là một.

Chuyện anh ấy qua lại với một người khác là tôi nghe được từ một người bạn. Cô ấy nói thấy Ngô Vĩnh Diễn ở bệnh viện chăm sóc một người con gái.

Tôi đương nhiên không tin, nhưng cũng đã hoài nghi.

Tôi tới bệnh viện, và tận mắt thấy bọn họ...

Ngô Vĩnh Diễn bưng một bát cháo, cười hiền lành nhìn cô gái nằm trên giường: "Nào, ăn thêm chút nữa đi!"

"Nhưng em đã ăn nhiều lắm rồi." Cô ta nhăn mặt.

"Thì ăn thêm một ít nữa thôi." Anh ấy vẫn kiên trì.

Cô gái kia thỏa hiệp.

Sau khi cô ta ăn xong, Vĩnh Diễn cầm khăn lau miệng cho cô ta: "Đừng có biếng ăn, phải ăn nhiều vào thì mới chóng khỏi bệnh."

Đôi mắt cô ta chợt ảm đạm: "Bác sĩ nói chân trái của em dù có khỏi cũng không thể đi lại như bình thường được. Em cả đời này chỉ có thể là một người què!"

Mặt anh biến sắc, đau đớn có, bất lực có.

Nhưng cô gái kia chợt cười: "Có điều, mất cái nọ thì được cái kia. Em tin ông trời sẽ không bạc đãi em."

Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ đẹp trong sáng thuần khiết.

Tôi không dám nhìn tiếp nữa, cô ta khiến cho tôi cảm thấy bản thân thật hèn hạ.

Đúng như tôi suy đoán, cô gái tên Lâm Tiểu Ưu này chính là người bị tôi tông xe vào hôm ấy. Mấy cô ý ta vừa nghe tôi hỏi thăm về cô ta, liền nói với vẻ bất bình: "Người gây tai nạn kia thật là ghê tởm, đâm người rồi bỏ chạy."

"Đúng thế! Hại người ta què một chân"

"Trên đời này thật là, loại người nào cũng có."

Tôi không dám nghe tiếp nữa, tôi biết, từ thời khắc đó, lòng tôi không hề thanh thản được nữa.

Vĩnh Diễn nói với tôi cô gái kia không bị làm sao, hóa ra chỉ vì muốn tôi yên tâm. Tôi yên tâm nhưng vẫn lo lắng, vì thái độ của anh ấy với Lâm Tiểu Ưu. Nhưng thôi vẫn tự lừa mình dối người rằng, anh ấy chỉ đang giúp tôi trả nợ.

Bởi vì, tôi tình nguyện tin tưởng anh ấy.

Dù nỗi bất an trong lòng tôi mỗi lúc một nhiều, dù mọi dấu hiệu đều cho thấy tôi không nên tin tưởng nữa.

Tôi cũng đã từng tận mắt chứng kiến bọn họ bên nhau. Đó là một lần ở siêu thị, anh ấy đẩy xe hàng, cô ta đằng sau, bọn họ không nói nhiều, nhưng động tác rất ăn ý. Chân cô ta khập khiễng, nhưng cô ta không hề bận tâm đến ánh mắt của người khác, nụ cười vẫn trong sáng thuần khiết trước sau như một.

Anh nhỏ nhẹ nói gì đó với cô ta, gương mặt rạng rỡ.

Nụ cười của hai người như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi cứ đứng đấy, bao nhiêu người qua lại như vậy, nhưng trong mắt tôi chỉ có bọn họ.

Tôi chua xót thầm nghĩ, nếu như là Nhân Ly, cô ấy nhất định sẽ đi tới trước mặt bọn họ, sẽ tuyên cáo ai mới thật sự là nữ chủ nhân. Nhưng tôi không phải cô ấy, cho nên, tôi mới hèn nhát bỏ chạy.

Cả đêm đó, tôi một mình uống rượu, một mình khóc lóc. Tôi biết, giờ tôi có làm gì anh ấy cũng sẽ không quan tâm tới nữa, có lẽ anh ấy chỉ đau lòng vì một người nào đó. Tôi tự nhủ bản thân, không được khóc, đây là cái giá phải trả cho sự hèn nhát của mình.

Nếu như lúc ấy tôi không lái xe bỏ chạy, tất cả sẽ không xảy ra, là lỗi của tôi...

Nhưng tàn nhẫn nhất không phải là chuyện này.

Sau khi biết tin Vĩnh Diễn gặp tai nạn, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, lập tức chạy tới bệnh viện.

Trước khi lao vọt vào trong phòng bệnh, tôi đã kịp nghe thấy những lời người tài xế gây tai nạn kia nói, vẻ mặt anh ta tỏ ra oan ức: "Tôi thật sự không đâm anh ta, tôi đã bấm còi liên tục nhưng anh ta vẫn đứng im không nhúc khích."

Khoảnh khắc ấy, đóa hoa tình yêu vốn nở rộ trong lòng tôi cuối cùng cũng lụi tàn.

Tôi không vào trong phòng bệnh nữa, mà vội vã bỏ chạy...

Tôi chạy về nhà, chạy hơn hai tiếng đồng hồ. Một đứa thời đại học có thể suốt ngày trốn giờ chạy bộ như tôi, lại nghiễm nhiên có thể chạy liên tục hơn hai giờ. Gió táp vào mặt, nhưng kỳ lạ là, tôi không hề khóc.

Ký ức ùa về...

"Anh sẽ yêu em bao lâu?"

"Rất lâu, rất lâu."

"Rất lâu là bao lâu?"

"Vậy còn phải xem anh sống được bao lâu."

"Dẻo mép! Ngộ nhỡ đến một ngày nào đó anh không còn yêu em thì sao?"

"Nếu như ngày nào đó anh không yêu em nữa thì anh sẽ phải chết."

Không yêu em nữa, anh sẽ chết...

Chết...

Tôi nhắm mắt. Cuối cùng cũng tin, tin rằng tình yêu của tôi đã kết thúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro