Ngoại truyện 2: Nhà có cô vợ lười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công chúa nhỏ Mạc Chân Khê của nhà họ Mạc năm nay đã ba tuổi. Nhờ có người mẹ lười biếng mà trước nay cô bé vẫn luôn được ở nhà với ông bà nội.

Đêm hôm ấy, Tu Lăng cực kỳ dịu dàng, cái này gọi là "tiến công mềm mỏng." Vậy mà người nào đó hoàn toàn không chịu nể tình: "Tu Lăng, anh muốn làm gì?"

"Không phải hôm nay em nói với Tiểu Khê là sinh em gái cho con sao?"

"Em chỉ thuận miệng nói đùa thôi!"

"Em là người lớn sao lại nói xạo trước mặt trẻ con như vậy được. Người lớn chúng ta chính là giáo viên vỡ lòng của con, là tấm gương của con, không thể như vậy được! Chúng ta nói thì phải giữ lời." Tu Lăng cực kỳ nhẫn nại dạy dỗ cô.

Nhân Ly đầu hàng: "Vậy được thôi!"

Sau khi triền miên một lúc, cô chợt nghĩ ra chuyện gì: "Không đúng, Tiểu Khê không muốn có em gái."

Anh day trán: "Vậy thì sinh con trai!"

Cô lắc đầu: "Em có dự cảm, lần này em vẫn sinh con gái."

"Giác quan thứ mấy?"

"Giác quan thứ sáu."

Anh tỏ ra yên tâm: "Vậy thì khẳng định là con trai, giác quan thứ sau của em luôn phản chủ!"

Cô nện cái gối vào người anh: "Anh rõ ràng không tin em!"

"Ai bảo em đã từng có tiền lệ, trách gì chứ." Có điều tâm trạng anh thực sự rất tốt: "Có con trai thì những thứ trước đây mua sẽ có thể được dùng rồi, vẫn may anh không nghe lời em vứt đi."

Không lâu sau đó, Nhân Ly quả nhiên mang thai.

Nhưng chuyện này lại khiến bé Tiểu Khê rất buồn phiền, cuối cùng cô bé cũng tìm được thời cơ thích hợp chạy vào phòng đọc sách của bố: "Ba ba!"

"Sao thế?" Tu Lăng buông tập tài liệu xuống bàn.

"Ba ba đưa con về nhà ông bà nội được không?"

"Vì sao?"

"Mẹ lười như thế, sau khi sinh em trai, nhất định sẽ bắt con chăm sóc em, chắc chắn sẽ coi con như nha hoàn mà sai lấy cái này lấy cái kia. Con không chịu đâu!"

Tu Lăng quyết định dạy dỗ con gái: "Mẹ rất lười sao?"

Cô bé gật đầu chắc chắn.

Tu Lăng sa sầm mặt: "Nếu biết mẹ con lười như vậy, sao con còn muốn đi? Muốn học mẹ con ư?"

"Nhưng..." Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, không nói ra lời.

"Biết mẹ không phải tấm gương tốt thì không được học. Tiểu Khê của ba mẹ sẽ là một đứa trẻ chăm ngoan."

Tiểu Khê gật đầu: "Nhưng mẹ vẫn lười như vậy!"

"Trong nhà có một người lười là đủ rồi, nhiều quá mất cân bằng. Cho nên Tiểu Khê phải chăm chỉ."

"Vậy vì sao không thể bắt mẹ chăm chỉ?"

"Mẹ con nhiều tuổi rồi, không uốn nắn được, con còn nhỏ, dễ uốn nắn!"

Tiểu Khê ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đây là ưu điểm ạ?"

Tu Lăng khẳng định: "Đúng vậy."

Nhân Ly mang thai được năm tháng thì cảm thấy khó chịu, suốt ngày lo nghĩ. Chuyện này lại khiến cho Tu Lăng gặp phiền hà, cô đi đâu cũng dính lấy anh, anh đến công ty, cô cũng theo, một bước không rời.

Tiểu Khê ở nhà rất vui, không có ai tranh giành ti vi với mình thật là hạnh phúc.

Tu Lăng đành phải đi đâu cũng đưa Nhân Ly đi cùng, chỉ cần năm phút không thấy anh, cô nhất định sẽ nổi giận.

Anh đã được nếm mùi vị gian khổ rồi.

Có điều, ông trời cũng rất công bằng, con trai mà anh vất vả chờ đợi rốt cuộc cũng ra đời.

Tu Lăng vô cùng vui sướng, đứa con trai đến muộn này sẽ giúp cho mấy thứ đồ anh cất trong tủ kia có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro