1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[MỘT]

Ban đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. 

Thừa tướng: "Bệ hạ.." 

Hoàng đế: "...." 

Thừa tướng: "Bệ hạ.." 

Hoàng đế: "..." 

Thừa tướng: "Bệ hạ.." 

Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: "Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi". 

Thừa tướng: "Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục".

Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: "Ái khanh, không thể bình phục được". 

Thừa tướng: "Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?" 

Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: "Bởi vì.. trẫm thất tình rồi..." 

Thừa tướng chợt hiểu: "Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a... Đại khái không cần phải thương tâm như thế". 

Hoàng đế: "Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua...". 

Thừa tướng: "Hôm qua làm sao ạ?"

Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: "Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi..." 

Thừa tướng: "Bệ hạ nén bi thương". 

Hoàng đế hai mắt ẩn hiện dấu lệ: "Uổng công Trẫm từ nhỏ đã thích hắn... Vậy mà hắn lại có thể trước mặt Trẫm nói rằng hắn thích người khác..." 

Thừa tướng than thở: "Bệ hạ, xin người nghĩ thoáng một chút". 

Hoàng đế càng ủy khuất: "Khanh không hiểu đâu.. Trẫm thích hắn mười tám năm nay rồi, mười tám năm rồi a..." 

Thừa tướng than thở: "Bệ hạ, người năm nay mới mười tám tuổi mà". 

Hoàng đế nghẹn ngào: "Chính là Trẫm từ nhỏ đã thích hắn.. Khanh... *nấc*...Khanh thì biết cái gì.." 

Thừa tướng thở than: "Vâng, là thần không hiểu. Bệ hạ, người vạn lần hãy bảo trọng long thể". 

Hoàng đế không nói gì, dùng chăn trùm kín đầu, âm thầm rơi lệ.

----

[HAI]

Ban đêm, hoàng cung, đình nghỉ mát.

Thừa tướng tiến lên phía trước: "Bệ hạ..."

Hoàng đế ngồi yên bất động: "A, là ái khanh sao".

Thừa tướng: "Bệ hạ sao lại vội vàng rời khỏi bữa tiệc đêm vậy?"

Hoàng đế rầu rĩ: "Không muốn nhìn thấy hắn".

Thừa tướng: "Bệ hạ không thể hành động theo cảm tính như vậy".

Hoàng đế: "Trẫm biết! Nhưng không phải là vì Trẫm đang thất tình sao."

Thừa tướng: "Nhưng mà bệ hạ, người đã lấy cớ thất tình này để bảy ngày không lâm triều, nửa tháng không duyệt tấu chương, một tháng không nghị sự rồi".

Hoàng đế: "..."

Thừa tướng: "Bệ hạ, người dù là lười nhác cũng không nên thể hiện quá rõ ràng như vậy chứ."

Hoàng đế: "Được rồi, trẫm biết sai rồi".

Thừa tướng vui mừng gật đầu.

Hoàng đế: "Nhưng tâm tình Trẫm rất kém, việc gì cũng không muốn làm".

Thừa tướng: "..."

Hoàng đế: "Không bằng đầu xuân này đi vi hành mười ba quận vậy".

Thừa tướng: "..."

Hoàng đế: "Trẫm hứa với ái khanh, trở về sẽ lập tức quên Cố khanh, không nhắc đến chuyện thất tình thương tâm kia nữa".

----

[BA]

Đêm mưa đầu xuân, quận Vân Trung, tại khách điếm nhỏ, ở trên giường

Hoàng đế: "Ái khanh, khanh ngủ rồi sao?"

Thừa tướng: "..."

Hoàng đế: "Ái khanh, khanh thật đã ngủ rồi sao?"

Thừa tướng: "..."

Hoàng đế: "Không nên ngủ sớm như vậy nha.."

Thừa tướng chậm rãi mở mắt: "Thần luôn luôn ngủ sớm".

Hoàng đế: "A... Ái khanh, khanh không ngủ được sao?"

Thừa tướng liếc mắt nhìn một cái: "Bệ hạ không ngủ được?"

Hoàng đế: "Trẫm không quen có người nằm bên cạnh"

Thừa tướng vội đứng lên: "Vậy thần ra nằm với thị vệ".

Hoàng đế vội nhấn hắn xuống: "Đừng, đừng, đừng, cứ như thế này cũng không sao. Trẫm cũng chỉ là tùy tiện nói ra vậy thôi!"

Thừa tướng yên tâm thoải mái nằm xuống: "Bệ hạ chịu khó một chút, tại trấn nhỏ này thật sự cũng không có khách điếm nào còn thừa phòng nữa rồi".

Hoàng đế: "Được rồi, được rồi. Trẫm biết, trẫm hiểu mà".

Thừa tướng nhắm mắt: "Uhm.. Bệ hạ chịu khó vậy".

Hoàng đế bỗng nhiên ôm lấy người nào đó: "Tại sao, tại sao, tại sao hiện tại ngủ bên cạnh Trẫm không phải là Cố khanh... huhuhu.."

Thừa tướng đưa tay vỗ vỗ lưng người ai kia: "Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút".

Hoàng đế nức nở: "Trẫm là rất muốn, rất muốn có hắn, làm sao bây giờ".

Thừa tướng: "Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút".

Hoàng đế nức nở: "Huhuhu.. Thật không có cách nào nghĩ thông suốt được... Trẫm giữ thân đồng tử mười tám năm nay, chính là vì một ngày kia..."

Thừa tướng thở dài: ".."

Hoàng đế vẫn nức nở: "Thế nhưng hắn lại không hề để ý đến trẫm... hu hu hu... Ngươi nói xem, Trẫm làm sao mà chịu nổi đây..."

Thừa tướng bất đắc dĩ: "..."

Hoàng đế tiếp tục nức nở: "Ngươi xem Trẫm giữ gìn thân đồng tử mười tám năm nay giờ làm sao mà chịu nỗi a.. Uổng công để cho người ta chê cười..."

Thừa tướng: "..."

Bỗng nhiên...

Hoàng đế choàng bật dậy, vẻ mặt kiên quyết: "Ái khanh, khanh cưỡng bức trẫm đi".

Thừa tướng sững sờ: "Bệ hạ".

Hoàng đế bi phẫn: "Trẫm không nên sỉ nhục thân đồng tử này, không cần!"

Thừa tướng: "Nhưng mà bệ hạ, thần..thích nữ nhi nha".

Hoàng đế: "Nói nhảm. Khanh từng này tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ, nói khanh thích nữ nhi làm sao tin tưởng được".

Thừa tướng: "Đây không phải là lỗi của thần. Chỉ tại những vị tiểu thư kia không để thần vào trong mắt họ a".

Hoàng đế sững sờ, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân khiến Thừa tướng chưa lấy vợ, nguyên nhân này mọi người đều biết a: Các cô nương thật không dám tiếp nhận một người so với mình hoàn hảo hơn gấp trăm ngàn lần, đứng cạnh bên chỉ khiến cho mình thêm xấu hổ thôi, nam nhân này lại khiến cho người ta hoàn toàn không có cảm giác an toàn a.

Hoàng đế ánh mắt trở nên đồng tình: "Ái khanh, khanh thật đáng thương".

Thừa tướng đẩy người nào đó vẫn đang ôm tay mình ra: "Thần đã quen rồi.."

----

[BỐN]

Đêm xuân, thanh lâu

Thừa tướng: "Thiếu gia, ngài không nên như vậy"

Hoàng đế uống xong một chén rượu ngon do mỹ nhân rót: "Như vậy là như thế nào? Khó có được hôm ta cao hứng như thế này".

Thừa tướng: "Thiếu gia. . ."

Hoàng đế khoát khoát tay: "Ngươi nói nhiều quá rồi. Không thích thì đi ra hậu viện ngủ đi".

Thừa tướng: "Thiếu gia. . ."

Hoàng đế cau mày: "Ngươi có thể đừng đi đi lại lại trước mặt ta nữa có được không, làm trễ nãi đại sự của ta."

Chợt nhớ tới đại kế thoát thân đồng tử của Hoàng đế.

Thừa tướng: "Vậy thiếu gia cũng đừng nên chơi quá muộn".

Hoàng đế: "Biết rồi biết rồi, ngươi đi ngủ đi a"

Đêm khuya, sương phòng.

Thừa tướng đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt cảm thấy một áp lực lớn đè lên người, lập tức mở mắt: "Bệ hạ. . ."

Hoàng đế ôm chầm lấy ai kia: "Uh..Ái khanh..."

Thừa tướng vùng người dậy: "Bệ hạ đã chơi đùa xong rồi sao?"

Hoàng đế dụi dụi: ""Ừ. . . Ái khanh. . . Trẫm cảm thấy nóng quá. . ."

Thừa tướng hồ nghi: "Bệ hạ?"

Hoàng đế liếm cổ người ta một cái: "Ái khanh. . ."

Thừa tướng sững người: "Bệ hạ, người làm sao thế?"

Hoàng đế lại cắn cắn vành tai của ai kia: "Ái khanh. . . Trẫm cảm thấy không thoải mái. . ."

Thừa tướng nắm được bàn tay của người nào đó đang thăm dò vào vạt áo của mình: "Thỉnh cầu bệ hạ khắc chế, thần lập tức gọi..umh..."

Hoàng đế dùng miệng khỏa lấp môi của người ta.

----

[NĂM]

Mặt trời lên cao, hậu viện thanh lâu, sương phòng.

Thừa tướng mở to mắt nhìn đỉnh màn: ". . ."

Hoàng đế nghiêng người nhìn Thừa tướng: "...."

Thừa tướng mở to mắt tiếp tục nhìn đỉnh màn: ". . ."

Hoàng đế nghiêng người tiếp tục nhìn Thừa tướng: "...."

Thừa tướng vẫn mở to mắt nhìn đỉnh màn: ". . ."

Hoàng đế đáng thương xích xích lại gần: "Ái khanh... Là rượu đêm qua có vấn đề..."

Thừa tướng: ". . ."

Hoàng đế: "Cho nên Trẫm cũng là người bị hại, Ái khanh, khanh phải minh xét".

Thừa tướng: ". . ."

Hoàng đế: "Ái khanh, khanh không muốn để ý đến Trẫm nữa sao, Trẫm biết sai rồi, Trẫm không nên cùng khanh đến địa phương chướng khí mịt mù này..."

Thừa tướng: ". . ."

Hoàng đế chực khóc: "Ái khanh, khanh nói gì đi chứ, trẫm thật biết sai rồi mà..."

Thừa tướng: ". . ."

Hoàng đế nức nở: "Được rồi... Nếu khanh thật sự nổi giận.. Vậy..vậy để cho khanh thượng trẫm một lần nha".

Thừa tướng liếc mắt nhìn người nào đó một cái, vén màn rời khỏi giường.

Hoàng đế vội vàng cẩn trọng muốn đỡ người ta, liền bị một chưởng đẩy ra, chỉ có thể bối rối ngồi yên trên giường nhìn người ta mặc quần áo.

Nhưng khi Thừa tướng vừa đứng lên, một dòng bạch trọc đặc sệt chầm chậm chảy xuống đùi, cảm giác hổ thẹn không gì ngăn nổi.

Thừa tướng cắn răng: ". . . Vô liêm sỉ!"

Hoàng đế gục đầu: ". . . Trẫm biết sai rồi. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro