6-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[SÁU]

Cuối xuân, Hoàng cung, điện Minh Đức. 

Thừa tướng: "Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh ." 

Hoàng đế: "Ái khanh, khanh cuối cùng cũng chịu chủ động nói chuyện cùng Trẫm." 

Thừa tướng cau mày nhắc lại: "Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh." 

Hoàng đế nhún vai: "Không còn cách nào khác, vừa nãy thượng triều đã tuyên bố rồi". 

Thừa tướng: "Chiến tranh biên giới phía nam với Tần quốc cũng không nghiêm trọng lắm, thật không đáng để bệ hạ mạo hiểm ngự giá thân chinh". 

Hoàng đế mỉm cười yếu ớt: "Ái khanh không cần nhiều lời, không phải khanh không hiểu dụng ý của Trẫm". 

Thừa tướng cau mày: "Nếu chỉ vì Tần Nam Lục Quốc, thần cho là thời cơ vẫn chưa chín muồi" 

Hoàng đế bất mãn: "Ái khanh đừng có xem thường Trẫm như vậy, không thử làm sao biết được chứ?"

----

[BẢY] 

Đầu hè, ngoài Hoàng thành, bên đình Liễu Quan văn nghỉ chân, đại quân chờ phân phó. 

Hoàng đế ở trên ngựa khom người xuống: "Ái khanh, trẫm đi chuyến này cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở về. . ." 

Thừa tướng ngưỡng mặt lên: "Chỉ cần bệ hạ từ bỏ kế hoạch kia, trước lễ Hạ Dạ là có thể trở lại." 

Hoàng đế: "Thôi, quên chuyện này đi'. 

Thừa tướng: "Bệ hạ bảo trọng". 

Hoàng đế: "Ái khanh, khanh cũng phải bảo trọng, tuyệt đối không được mất ăn mất ngủ" 

Thừa tướng mặt không chút biến sắc: "Nếu quả thật bệ hạ không có ý định trở về trước lễ Hạ Dạ, thỉnh cầu người gửi về một chiếu thư lập ngôi để phòng bất trắc". 

Hoàng đế: "Khanh như vậy là không tin tưởng Trẫm?" 

Thừa tướng mặt không chút thay đổi: ". . ." 

Hoàng đế ai oán: "Ái khanh, khanh càng ngày đối xử với trẫm càng tệ rồi" 

Thừa tướng mặt không chút biến đổi: ". . ." 

Hoàng đế kêu rên: "Khanh đối với trẫm như vậy... không bằng Trẫm chết trận còn hơn... huhuhu..." 

Thừa tướng mặt không chút biến đổi: "Bệ hạ, người đã quên Cố đại nhân rồi sao?" 

Biểu tình phong phú của Hoàng đế vụt tắt: "À... vẫn là đang cố gắng.." 

Thừa tướng than thở: "Lúc này cũng không còn sớm, Bệ hạ hãy mau lên đường." 

----

[TÁM] 

Hạ qua, Xuân về, Đông tới 

Tin tức chiến trường luôn có người phụ trách đưa tới. 

Thư tín riêng tư thì dùng bồ câu đưa thư. Tờ giấy nhỏ, chỉ có mấy dòng ngắn ngủi. 

Từ phương Nam gửi phương Bắc: "Ái khanh, biên giới Thường Châu thật gian khổ, trẫm đã nửa tháng rồi không được tắm... hu hu hu..." 

Từ phương Bắc gửi phương Nam: "Bệ hạ bảo trọng long thể" 

Từ phương Nam gửi phương Bắc: "Ái khanh, Vũ Châu có rất nhiều suối nước nóng, tâm nguyện của Trẫm được đền bù rồi.. huhuhu" 

Từ phương Bắc gửi phương Nam: "Bệ hạ bảo trọng long thể" 

Từ phương Nam gửi phương Bắc: "Ái khanh, khiến tướng sĩ trên dưới một lòng, khó quá, khó quá, khó quá.. huhuhu..." 

Từ phương Bắc gửi phương Nam: "Bệ hạ bảo trọng long thể" 

Từ phương Nam gửi phương Bắc: "Ái khanh, Trẫm chịu đói chịu rét, ở nơi vừa lạnh vừa ẩm, khanh tuyệt đối đừng cắt lương thảo và quần áo mùa đông của trẫm, hu hu hu...." 

Từ phương Bắc gửi phương Nam: "Bệ hạ bảo trọng long thể" 

Từ phương Nam gửi phương Bắc: "Ái khanh, Trẫm muốn khanh sưởi ấm giường... huhuhu..." 

Từ phương Bắc gửi phương Nam: "Xin bệ hạ quan tâm chiến sự" 

Từ phương Nam gửi phương Bắc: "Ái khanh, Trẫm hôm nay đã phá vỡ chuyện đoàn tụ của binh sĩ rồi... huhuhu..." 

Từ phương Bắc gửi phương Nam: "Xin bệ hạ quan tâm chiến sự" 

Từ phương Nam gửi phương Bắc: "'Ái khanh, cánh tay Trẫm bị thương rồi, đau đau đau, hu hu hu" 

Từ phương Bắc gửi phương Nam: "Bệ hạ bảo trọng long thể, vết thương không nên để dính nước". 

Từ phương Nam gửi phương Bắc: "Ái khanh, lễ mừng năm mới Trẫm không về kịp rồi, hu hu hu"

Từ phương Bắc gửi phương Nam: "Bệ hạ bảo trọng long thể". 

----

[CHÍN] 

Đêm giao thừa, phủ Thừa tướng, phòng ngủ. 

Hoàng đế nhoài người lên bên giường của người nào đó: "Ái khanh..."

Thừa tướng: ". . ." 

Hoàng đế: "Ái khanh. . ." 

Thừa tướng: ". . ." 

Hoàng đế: "Ái khanh. . ." 

Thừa tướng mơ mơ màng màng mở mắt ra: ". . . Bệ hạ?" 

Hoàng đế: "Ái khanh, khanh làm sao mới sang năm mới mà đã bệnh nằm liệt giường thế này."

Thừa tướng sửng sốt: ". . ." 

Hoàng đế: "Sao lại nhìn Trẫm như vậy?" 

Thừa tướng nhắm mắt: ". . . Nằm mộng a." 

Hoàng đế nghẹn giọng: "Quả nhiên sốt tới hồ đồ rồi" 

Thừa tướng choáng váng: "Thần muốn ngủ, người tránh ra đi" 

Hoàng đế vén chăn nằm vào bên trong: "Không được, Trẫm vất vả lắm mới xuất hiện trong mộng của khanh mà". 

Thừa tướng xê dịch thân thể: "Đừng làm phiền thần" 

Hoàng đế cười hì hì: "Được, Trẫm không làm phiền khanh".

Một lúc sau.. Thừa tướng cảm thấy ngứa phía sau gáy: "Ngươi làm gì vậy?" 

Hoàng đế: "Hôn khanh." 

Thừa tướng cau mày: "Biến đi." 

Hoàng đế ôm chặt người nào đó: "Không muốn" 

Lại một lúc sau.. 

Thừa tướng cảm thấy ngứa ngứa bả vai: "Ngươi làm gì vậy?" 

Hoàng đế: "Hôn khanh." 

Thừa tướng cau mày: "Biến đi." 

Hoàng đế ôm chặt người nào đó: "Không biến"

Nửa đêm. 

Thừa tướng mơ hồ cảm thấy ngứa ngứa bên đùi: "Ngươi.. không biết xấu hổ..." 

Hoàng đế từ trong chăn thò đầu ra: "Dù sao cũng chỉ trong mộng thôi mà" 

Sáng sớm. 

Thừa tướng tỉnh lại, cảm thấy cả người đau nhức, vén chăn lên kiểm tra, toàn thân đầy dấu hôn, thập phần tráng lệ, vạn phần kinh khủng. 

----

[MƯỜI]

Xuân qua, Hạ về 

Thời gian thấm thoát thoi đưa. 

Mùa thu thì có mật báo truyền đến, Hoàng đế bị trúng tên độc, tình huống vạn phần nguy cấp. Truyền Thừa tướng đến Bật Châu có việc dặn dò. Trong khoảng thời gian ngắn, tại Bích Nguyệt triều ai nấy đều hoang mang. 

Ban đêm, đại doanh 

Thừa tướng phong trần mệt mỏi đi vào doanh trướng: "Bệ hạ" 

Hoàng đế nằm ở trên giường: "Khụ. . . Ái khanh. . ." 

Trong ánh nến mờ ảo, nam nhân nằm trên giường kia càng đượm vẻ gầy yếu.

Thừa tướng nắm lấy tay hoàng đế: "Phải, là thần, thần đến rồi". 

Hoàng đế: "Ái khanh. . ." 

Thừa tướng: "Bệ hạ không cần lo lắng, an tâm dưỡng thương mới là điều quan trọng, mọi chuyện hãy để thần thay người xử lý." 

Hoàng đế: "Ái khanh. . . Khanh lại gần đây . . ." 

Thừa tướng cúi đầu: "Bệ hạ?" 

Hoàng đế đưa tay vuốt ve gương mặt của người nào đó: "Sao khanh lại có bộ dạng muốn khóc thế này?" 

Thừa tướng quay mặt qua chỗ khác: "Bệ hạ người hãy dưỡng thương cho tốt".

Hoàng đế: "Nhưng mà... Ái khanh, trẫm có mấy lời, không thể không nói ra." 

Thừa tướng: "Bệ hạ, người hiền tự có thiên tương, không cần nhiều nghĩ." 

Hoàng đế nhỏ giọng: "Nhưng mà ái khanh. . . Trẫm thích khanh. . ." 

Thừa tướng sững sờ: ". . ." 

Hoàng đế tiếp tục thủ thỉ: "Trẫm từ lúc mười ba tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy khanh.. Đã thích khanh rồi..." 

Thừa tướng cười khổ: "Bệ hạ không phải là thích Cố đại nhân sao?" 

Hoàng đế ánh mắt ôn nhu: "Ái khanh...Nhan Phỉ.. khanh đừng giả ngốc với Trẫm.."

Thừa tướng cười khổ: "Là do bệ hạ bắt đầu trước ."

----

[MƯỜI MỘT] 

Thừa tướng rời đi, Tướng quân đi vào trướng. 

Tướng Quân vẻ mặt bất đắc dĩ: "Bệ hạ, ngày sau nếu như Thừa tướng biết được chân tướng. . ." 

Hoàng đế vứt bỏ bộ dạng bệnh tật đáng thương lúc nãy: "Cái gì mà chân tướng? Trẫm thật sự bị trúng tên độc mà". 

Tướng quân: "Nhưng chẳng qua chỉ là xây xát ngoài da thôi mà". 

Hoàng đế trợn mắt: "Xây xát ngoài da không phải là bị thương sao? Hơn nữa không phải như vậy sẽ dụ được địch xâm nhập sao?" 

Tướng quân khổ sở: "Chỉ mong chuyện này Thừa tướng vĩnh viễn không biết."

----

[MƯỜI HAI] 

Mùa đông, đại quân toàn thắng trở về. 

Đêm cuối năm, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần tại hoàng cung. Bầu không khí vui vẻ hòa thuận, ca múa say sưa mừng cảnh thái bình 

Ban đêm, tẩm cung hoàng đế. 

Hoàng đế đem người nào đó đã uống say đến bên long sàn: "Ái khanh.." 

Thừa tướng: ". . ." 

Hoàng đế thổi một hơi khí nóng bên tai người nào đó: "Nhan Phỉ..." 

Thừa tướng nhắm mắt than nhẹ: "..Đừng có ồn" 

Hoàng đế cười hì hì: "Ái khanh đã tỉnh rượu chút nào chưa?"

Thừa tướng đẩy bàn tay người nào đó đang làm loạn: "Uhm, đã tỉnh rồi, thần cáo lui". 

Hoàng đế siết chặt cánh tay, áp đảo người ta: "Ái khanh tỉnh rượu liền muốn rời đi? Dễ dàng như vậy sao?" 

Thừa tướng nỗ lực cố gượng đứng dậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ khiến gương mặt dần dần đỏ: "Bệ hạ, xin tự trọng!" 

Hoàng đế bắt đầu kéo áo của người nào đó: "Ái khanh, đừng xấu hổ mà." 

~Chính văn hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro