Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bác sĩ Cố , sao em không liên lạc với anh được ” Cố Nguỵ  vừa mới bước vào bệnh viện  ,  Lữ Giai đã vội
vàng chạy tới tìm .

“Anh không mở máy , có chuyện gì vậy, y tá Lữ ?” Cố Nguỵ thắc mắc.

" Một cảnh sát bị thương do bị đâm. Các bác sĩ trực hôm nay thì đều tập trung ở trong phòng mổ rồi ạ  . Phía tây thành phố xảy ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng , mọi người đều  đang bận . Cảnh sát đã  ngồi chờ ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ ."

" Nửa tiếng " ? . Quý Vĩ đâu ? Không phải anh đã sắp xếp băng bó cho anh ấy trước rồi sao? Hiện tại vết thương thế nào?"

"Anh ấy đang đợi trong văn phòng của anh. Vết thương không nghiêm trọng nhưng xử lý khá phức tạp.
“Cảnh sát nhân dân à sao anh không nói  gì đi.”

Cố Ngụy cùng Lữ Giai nói xong đi tới cửa văn phòng. Vừa mở cửa, tất cả người trong văn phòng đều quay lại, ai nấy đều sững sờ.

“Trần Vũ?” Cố Ngụy phản ứng trước, bước vào văn phòng, cầm lấy khay trong tay Quý Vĩ, bắt đầu xử lý vết thương.

“Cố Nguỵ ?” Trần Vũ cũng ngạc nhiên không kém, lại nhìn bảng tên trên áo khoác trắng của Cố Nguỵ .

Anh ấy đã là phó giám đốc rồi...

Trần Vũ nghĩ thầm.

“Em thực sự đã trở thành cảnh sát nhân dân, em giỏi lắm. Cố Nguỵ luyên thuyên.

“Thật là... Anh cũng rất tốt,  giờ đã là Phó giám đốc.”

“Có gì tốt chứ , có quá nhiều ca phẫu thuật.” Cố Nguỵ mỉm cười, nốt ruồi dưới môi đung đưa trong mắt Trần Vũ.
Trần Vũ hơi đỏ mặt cúi đầu.

Cố Nguỵ càng cười nhiều hơn.
Công đoạn xử lý vết thương thật sự rất phức tạp, có vô số mảnh vụn li ti gắn trên tay Trần Vũ mà Cố Ngụy không biết đó là gì. Anh cẩn thận dùng nhíp gắp mảnh vỡ ra nhưng khi nhìn lên, anh nhận thấy sắc mặt của Trần Vũ kém đi.

"Sao vậy? Có đau không?" Cố Ngụy lo lắng hỏi.

“Không đau ... Anh cứ tiếp tục đi.” Trần Vũ lắc đầu quay sang phía khác, rời tầm mắt mình khỏi vết thương.
Cố Nguỵ trầm ngâm tiếp tục xử lý vết thương.

"RmRmRm ..." Điện thoại đổ chuông liên tục, Trần Vũ nói xin lỗi rồi nghe điện thoại.

“Trần Vũ, bây giờ anh đã trở lại thành phố A chưa?”

“Sĩ quan Lưu, tôi đã trở lại thành phố A, còn có vụ án nào nữa không?”

Trần Vũ không né tránh Cố Nguỵ khi anh gọi, Cố Nguỵ nghe thấy lời nói của Trần Vũ, liền dừng lại. Một lát sau đó,  anh cầm tăm bông tẩm cồn để khử trùng vết thương cho Trần Vũ.

"Đúng vậy, đã xảy ra một vụ án mạng ở quận Thành Đông đêm qua. Người chết được chôn trong cánh đồng hoa hồng trắng thuộc khu vườn trung tâm Thành Đông . Chúng tôi cũng tìm thấy một lượng lớn " ketamine " trong thi thể của nạn nhân . Vụ án mạng được coi là rất nghiêm trọng . Ý tôi là  có phải cậu đang theo dõi vụ án này. Nếu tiện cậu có thể đến văn phòng để tìm hiểu tình hình cụ thể với đội 2 . "

"Được rồi, tôi biết Lưu Cục. "Trần Vũ nghiêm túc đáp. .

Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí có phần buồn tẻ.

Cố Nguỵ  cẩn thận băng bó  lại cho Trần Vũ  và mỉm cười.

“ Xong rồi, Cảnh sát Trần”

“ Anh không cần gọi  em là Cảnh sát Trần... chỉ cần gọi tên em là được. Giống như thời còn đi học ấy ” Trần Vũ nhìn Cố Nguỵ với đôi tai đỏ bừng, và lẩm bẩm.

“Được rồi, Tiểu Vũ ". Đôi mắt phượng tươi cười khẽ nhếch lên.

“Thêm thông tin liên lạc nào , bạn học cũ.”

⚛️ Ketamin : là một loại thuốc được sử dụng chủ yếu để bắt đầu và duy trì gây mê . Nó gây ra một tình trạng giống như bị thôi miên, làm giảm đau, an thần .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro