chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã được 5 năm rồi, South bây giờ đã thành đạt, công ty anh đã ổn định hơn và có chỗ đứng vững chải, tình cảm của anh dành cho North cũng ngày càng một mãnh liệt và cháy bỏng. North thì vẫn như thế, dù đã 25 tuổi nhưng cậu vẫn ngây thơ như một chú thỏ. Không biết những sự xấu xa ngoài kia, cả thế giới cậu chỉ toàn là màu hồng do south dựng nên. Tất cả những thứ xấu xa chỉ có mình anh nhận và anh dành cho cậu những thứ tốt đẹp khác. South về nhà với tâm trạng cực kì vui vẻ, hôm nay là sinh nhật của cả hai. Anh mua một chiếc bánh Gato, mang về. Dù công việc bận rộn nhưng anh vẫn quan tâm đến North, South chưa bao giờ bỏ bê North dù chỉ là một giây. Vừa về đến nhà, căn nhà vẫn tối đen, South hơi lo lắng vì thường thì cậu sẽ ra đón anh, nhưng hôm nay có gì đó khác lạ lắm. South đặt bánh kem xuống, tìm North. Sau một hồi tìm kiếm, anh tìm thấy cậu đang trốn trong tủ quần áo, đôi mắt đỏ hoe. South lo lắng, nhìn North, vươn tay ra nhưng bị cậu né.
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy, Northy??
North im lặng, co rúm lại, nức nở.
- Anh... là anh trai... em... là em trai anh... híc... chúng ta đang làm điều sai trái... híc!!
South bất ngờ, mắt mở to, anh đã cố giấu chuyện này rồi nhưng tại sao cậu lại biết việc tình yêu anh dành cho cậu là sai trái. South đen mặt lại, nhìn North.
- Ai dạy em như thế??
North không muốn nói, run.
- Thật ghê tởm... hức!!
South đứng hình, nó giống như con dao đâm vào tim anh vậy, nó đau. Trái tim anh rỉ máu, anh yêu cậu nhưng cậu lại nói anh ghê tởm. South đóng sầm cửa tủ lại, khóa tủ để không cho North ra. North sợ hãi, đập cửa tủ.
- Anh ơi... hức... anh ơi, thả em ra... hức... thả em ra đi!!
South nghiêm mặt, nhìn qua khe ở của cửa tủ.
- Anh sẽ không để em rời xa khỏi anh, North à! Tình yêu của chúng ta không sai, chính họ mới là người sai! Ở đó và suy nghĩ lại lời nói của em đi!!
South tức giận đi ra phòng khách, mặc kệ North đập liên tục vào cửa tủ, van xin. South đau khổ ngồi trên ghế, tất cả đổ sông đổ biển hết rồi, anh đã chú ý những biểu hiện của North gần đây khi có bảo mẫu, North càng ngày càng tránh xa anh. Khoan đã, bảo mẫu. South vội vã đi kiểm tra lại camera, phát hiện chính bảo mẫu là người nói cho North biết về tình yêu của anh đối với cậu. Tức giận, South nghiến răng, gọi điện cho người của mình để tìm hiểu và ám sát bảo mẫu đó.
- Cô dám tiêm vào đầu em trai tôi những thứ đó... tôi sẽ cho cô chết không toàn thây!!
South trở về phòng, căn phòng im ắng, anh mở cánh cửa tủ ra, North nhìn thấy south, vội vã ôm lấy anh, nức nở.
- Em sai rồi... hức... em sai rồi, em xin lỗi... oaaa... anh đừng nhốt em nữa... hức... em sợ lắm... híc... em xin lỗi!!
South mỉm cười, bế North lên vỗ về.
- Nào, ngoan! Anh không giận em đâu, anh cũng xin lỗi, đừng khóc!
South bế North ra phòng khách, mở hộp bánh ra, North nhìn, là bánh dâu tây mà cậu thích nhất. South cười.
- Chúc mừng sinh nhật tuổi 25! North Korea!
North thích thú, vui vẻ.
- Cảm ơn anh hai!!
South cười, cùng North thổi nến. Cả hai vui vẻ với nhau, nhưng trước khi đi ngủ, South lại muốn ân ái cùng North nhưng cậu lại bài xích, không cho anh hôn như trước nữa. South khó chịu nhưng cũng đành chiều theo North, ai biểu cậu là bảo bối của anh chi. Cả hai nằm ngủ cùng nhau, North đã chìm vào giấc ngủ nhưng còn South thì chưa, anh trằn trọc không ngủ được. Ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của North, tâm trạng anh dịu đi một chút. Nhưng câu nói của cậu cứ quanh quẩn bên trong đầu anh, hai từ "kinh tởm"cứ quẩn quanh, người khác nói gì anh cũng không quan tâm nhưng hai từ đó lại phát ra từ miệng cậu khiến anh cảm thấy đau đớn, như dao cứa vào tim. South ôm eo North, anh dụi vào cổ cậu, tham lam ngửi mùi hương trên người cậu. South rất sợ, anh chả có gi cả, anh chỉ có mình North, anh không muốn mất cậu, South khẽ nức nở. Anh chẳng còn gì cả, nếu cậu rời bỏ khỏi anh thì anh sẽ ở với ai? Ai sẽ cùng anh ăn cơm? Ai sẽ cùng anh chia sẻ những khoảng khắc vui buồn? North là cả cuộc đời của anh, anh trở nên tàn nhẫn, độc đoán cũng chỉ để cho North có cuộc sống tốt hơn. South ngồi dậy, rời khỏi giường không quên chèn chăn cho cậu. South đi ra ban công, ngồi lên chiếc ghế bấp bênh, South châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả ra một làn khói trắng, anh không có nhiều kí ức về cha mẹ, hay những kỉ niệm gì với họ cả. Thế giới của anh chỉ có cậu. Norh tỉnh dậy, dụi mứt, khong thấy South đâu, chùm mềm đi tìm South.

- Anh ơi...

South nghe thấy tiếng gọi, vội dập tắt điếu thuốc, đi vào.

- Anh đây, sao thế South??

North nhìn South, cúi đầu, lấy hết can đẩm.

- Em muốn ra ở riêng!!

South ngạc nhiên, mắt trợn tròn cả lên, run run.

- T...Tại sao?? 

-Vì em muốn tự lập, em phụ thuộc vào nah quá nhiều rồi! Với lại... em muốn ra ở riêng để anh không phải chăm lo cho em nữa... em... em có thể tự kiếm tiền, có thể tự nấu ăn mà!! Em sẽ không để anh lo lắng nữa và anh sẽ có thời gian tìm kiếm bạn gái... và quên đi tình cảm đó...

South nắm chặt vai North, run.

- Tại sao em lại nghĩ như thế?? North, đừng rời khỏi anh được không?? ANh yêu em, anh rất yêu em, dù tình cảm đó là sai trái, anh xin em đấy, đừng rời xa anh, anh chỉ có mình em thôi, nếu không có em sao anh sống nổi??

North từ từ gỡ tay South ra, kiên quyết.

- Không được đâu anh à... từ đầu thứ tình cảm sai trái đó vốn không nên có rồi... chúng ta nên sống riêng để thứ tình cảm này để trôi vào quên lãng đi!!

South tức giận, đè North xuống sàn, siết chặt lấy tay North.

- Tuyệt đối không được... Anh sẽ không cho em đi đau hết... em phải ở lại đây với anh, ở đây với anh mãi mãi!!

Norht sợ hãi, lần đầu tiên cậu thấy South tức giận như thế. North run lên, vùng vẫy.

- Bỏ... bỏ em ra, đau... anh hai.. em sợ lắm!!

South hôn North, ngấu nghiến lấy đôi môi của cậu. North căng cứng, đập mạnh vào lưng South, sợ hãi. Cậu khóc nức nỡ, cào lưng anh. North cắn mạnh vào môi South, anh bị đau nên nhả ra, môi chảy máu. North sợ hãi, nức nở.

- Đừng mà... dừng lại đi... nó kinh tởm lắm... hức... dừng lại đi... híc... nó rất sai trái... hah... em không muốn... anh ơi!!

South run lên, nhìn North, anh thả lỏng, bỏ tay ra khỏi cậu, tức giận bỏ ra khỏi phòng, khóa cửa phòng lại. North bị nhốt trong phòng, cậu đập mạnh vào cửa phòng, khóc lớn.

- Anh ơi... hức... mở cửa cho em... đừng nhốt em mà... hức... em sai rồi... híc... mở cửa cho em đi!!

South đau khổ, ngồi phịch xuống đất trước cửa. Anh nghe thấy tiếng cậu van xin, bịt tai lại, anh không muốn nghe thấy nó nữa. Sau một hồi, tiếng van xin đó cũng không còn, South mở cửa đi vào, thấy North đã thiếp đi vì mệt, anh nhẹ nhàng bế cậu lên, đặt cậu lên giường. South đặt North lên giường, đắp chăn cho cậu. South phủ nhận thực tế. North ngủ say, South xích North lại. Anh tiêm cho cậu một chất gây tê liệt cơ. South đi ra, khuôn mặt nghiêm nghị.

- Anh tuyệt đối... không để em rời xa khỏi anh! Không bao giờ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro