Chap 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Những cố gắng của Chi có vẻ đã bắt đầu có hiệu quả. Gặp nhau trên đường, Hiếu đã gật đầu, đôi khi mỉm cười với nó. Nhất là sau lần Chi hì hục vẽ poster cổ vũ cho đội bóng của trường (mà Hiếu lại là đội trưởng) "đem chuông đi bấm... trường ngoài", thì độ thân thiện đã tăng lên cấp số nhân. Thậm chí, mấy lần vừa rồi cậu ta còn đem quà mang từ dưới quê lên cho sang tận phòng cho Chi. Thi thoảng, Hiếu lại ghé tìm Chi. Chi đi vắng, Hiếu ở lại nói chuyện nhẩn nha với tôi vài câu, một lúc mới về. Tôi thường xuyên trả lời kiểu nhát gừng. Đấy là tôi không muốn làm Chi buồn, chứ thực sự tôi cũng chẳng có cảm tình gì với cậu ta.

     Cơn mưa rào bất chợt cộng với cơn lười (mặc áo mưa) cố hữu làm tôi lăn ra sốt. Lại đúng cái hôm Chi thi hùng biện tiếng Anh. Chi hấp tấp đưa tôi về nhà, bố mẹ tôi đều đi làm cả, nên mình nó chạy đôn chạy đáo đi mua cháo, mua sữa cho tôi. Tôi áy náy vì không đi cổ vũ cho nó được. Nhưng Chi toét miệng cười:

- Không sao đâu, Hiếu nói sẽ đi cổ vũ cho tao.

     Buổi chiều, tôi đang nằm ngắm mấy đám mây trôi lững lờ ngoài cửa sổ thì có chuông cửa. Là hiếu. Cậu ta nhìn bát cháo còn đầy nguyên trên chiếc tủ đầu giường, khẽ lắc đầu rồi nói:

- Bị ốm thì càng phải ăn nhiều vào chứ.

- Cậu đến đây làm gì?

- Tại sao cậu lúc nào cũng khó chịu với tớ như thế?

- Cậu quên là cậu phải cổ vũ cho Chi à?

     Hiếu ngần ngừ một lát, rồi nói, giọng ngập ngừng:

- Nhưng, với tớ, cậu quan trọng hơn.

     Tôi trố mắt nhìn Hiếu, khựng lại y như bị "chết máy" lắp bắp không nói được tiếng nào. Hiếu nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Người mà tớ muốn kết bạn là cậu, chứ không phải Chi.

     Ngay lúc đó có tiếng động ngoài cửa. Tôi quay sang, còn kịp nhìn thấy bóng Chi chạy vụt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro