Chap 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Chi quyết định "nổi dậy". Bất ngờ đến nỗi tôi "đứng hình" mất năm giây. Hai đứa đang lơn tơn trên đường thì gặp Hiếu đi với bạn. Chi sững lại, rồi lấy hết sức bình sinh rồi hét lên:

- Hiếu!

     Hiếu quay lưng lại , mắt trợn ngược lên vì nhận ra cái giọng tông cao tràn đầy bức xúc kia lại xuất phát từ chính "fan" hâm mộ số một của mình. Mắt Chi cũng đang trợn lên, nhưng là vì tức giận. Nó chỉ cái áo thun có in hình Maradona mà cậu bạn đi cùng Hiếu đang mặc :

- Cái áo kia là tôi trốn học đi lang thang cả buổi mới kiếm được. Cậu có biết không hả?

- Thì sao?

- Sao lại thì sao? Cậu nhất định phải đối xử tệ với tôi thì mới được à?

- Bạn tôi thích thì tôi tặng lại thôi. Có gì đâu. Nếu không thích thì lần sau cậu đừng có tặng nữa. Tôi cũng đâu có ham.

- ...

- Nhân tiện cậu có biết tôi ước gì trong ngày sinh nhật không? Là cầu mong... cậu hãy tránh xa tôi ra. Chi đờ ra mất mấy giây. Rồi nó nói, rành rọt, từng tiếng một:

- Cậu quá đáng lắm! Cậu nghĩ là tôi không có lòng tự trọng hay sao? Cậu yên tâm, từ nay cậu sẽ không bao giờ bị tôi quấy rầy nữa.

     Nói xong, Chi quay đầu bỏ chạy. Chỉ cần nghe giọng nói sũng nước cũng biết là nước mắt nó đang ngấp nghé rơi rồi. Tôi quát Hiếu:

- Còn chờ gì nữa. Đuổi theo xin lỗi đi.

     Hiếu chạy đi như một cái máy. Một lúc sau thì cậu ta đưa được Chi về. Cuộc "nổi dậy" của Chi tuy bị "dập tắt" chóng vánh, nhưng kết quả cũng khá khả quan. Hiếu đã có vẻ bớt "mặt lạnh" với Chi hơn.

     Chi lại tiếp tục những ngày "cầm cưa". Hỏi ra mới biết Hiếu không thích Maradona mà thích Zidane. Thế là nó lại lụi cụi search mạng, rồi lê la cả buổi trên mấy phố quần áo để tìm. Tôi liếc nó dấm dẳng:

- Bó tay với mày. Nó từng đối xử tệ như thế với mày, mày quên rồi à?

     Chi ngẩng lên, thở dài, giọng như bông xốp:

- Ừ, mỗi khi nhớ lại, tao cũng buồn lắm. Nhưng tao tha thứ cho cậu ấy rồi. Tao thấy mọi người hay rộng lượng với người dưng, nhưng lại hay khắt khe với người thân. Như thế không đúng. Khoan dung với người ta thì cũng khoan dung với mình mà. Mày nghĩ thế có đúng không?

     Tôi ngẩn ra, không nói được câu nào. Cứ ngỡ trước mặt mình không phải là Chi mà là một nhà "hiền triết" nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro