Chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Xe buýt giờ này không đông lắm, nhưng cũng đã hết ghế ngồi. Tôi với Chi chỉ kiếm được chỗ ở tận cuối xe, tha hồ nhảy tưng tưng theo nhịp dằn xóc. Tôi cắm head-phone vào tai, lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Chợt Chi kéo áo tôi, giọng hớn hở:

- Ôi mày ơi, nhìn kìa, cậu ấy, cậu ấy kìa. Tao gọi cậu ấy xuống đây ngồi cùng nhé!

     Tôi còn chưa kịp định thần thì đã nghe giọng Chi vút lên, kèm theo cánh tay vẫy lia vẫy lịa. Đúng là Hiếu đang đứng ở phía đầu xe. Nhưng cậu ta không hề ngoảnh lại. Chắc cậu ta cố tình không nghe thấy (vì giọng Chi không hề nhỏ). Chi sốt sắng đứng lên, chạy lại chỗ Hiếu. Nhưng đúng khi nó vừa bước đến gần Hiếu thì xe phanh gấp. Làm Chi ngã nhào về phía trước, đẩy dúi cả Hiếu va đầu vào thành ghế bên cạnh. Chắc là khá đau, vì tôi thấy mặt cậu ta nhăn tít lại. Tôi vội vàng chạy lên vừa đỡ Chi, vừa xin lỗi Hiếu.

- Bảo với bạn cậu mua vài ba cái bảo hiểm đi. Thần hậu đậu!

     Hiếu vẫn nhăn nhó xoa chỗ chán đau, liếc Chi một cái bực bõ. Tôi "phản pháo" lập tức:

- Không phải việc của cậu. Lời xin lỗi vừa rồi thu hồi.

     Tôi đỡ Chi quay về chỗ ngồi, không thèm nhìn Hiếu nửa cái. Con trai gì mà... Ghét cái thái độ! Chi ngồi im re. Tôi gầm gừ trong cổ:

- Tao không hiểu nổi mày nữa. Nó đối xử tệ với mày thế mày còn thương nhớ nỗi gì?

- Tao cũng có cố ý đâu.

- ????????

- Thì thích thì thích thôi, tao cũng không có cách nào nghĩ ngược lại được.

     Tôi thở dài não nề. Chi giọng ngậm ngừ:

- Cũng tại tao nữa, tao toàn mang rắc rối, phiền toái đến cho cậu ấy.

- ...

- Hồi sinh nhật tao, gặp cậu ấy trên đường, tao chặn lại mời. Kết quả là... làm cậu ấy bị muộn giờ kiểm tra.

- ...

- Hôm trước, tao đem hoa định kẹp ở yên xe tặng cậu ấy. Ai dè, loay hoay thế nào, cái xe đổ rầm, méo cả giỏ.

- ... 

- Mày ơi, tao cũng không biết sao số tao đen đủi thế. Tao chỉ có ý tốt thôi mà. Với tất cả mọi người, cậu ấy đều dịu dàng, lịch sự, trừ tao thôi. Mà nếu tao là cậu ấy thì tao cũng tìm cách tránh xa cái đứa chúa phiền toái ra...

- Kể cả như thế, cậu ta cũng không được như vậy. Mày thích một người không có nghĩa là người đó có quyền thô bạo với mày.

     Chi không nói gì nữa, nó ngồi im re, thẫn mặt ra nhìn ngoài cửa sổ. Tôi rút head-phone ra cắm một bên vào tai Chi, một bên vào tai mình. Những giai điệu du dương của bản ballad vang lên dịu dàng. Âm thanh nhiều khi chính là "liều thuốc an thần" tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro