Không cần một mình chịu đựng, có tôi ở đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời nổi cơn giống lớn, tôi một tay xách lồng chim được phủ lợp lớp vải nhung đen, tay kia giữa chiếc mũ rộng vành trên đầu. Lúc nãy trời vẫn còn nắng quang mà giông đến nhanh thật. Đúng là mùa mưa bão, thời tiết thất thường, đáng lẽ hôm qua tôi nên nghe dự báo thời tiết, thì hôm nay đã không phải cong mông lên chạy thế này.

Lúc đi qua trục đường chính, tôi đứng lại, nhìn những người công nhân đang tháo đám vải đỏ được trang trí cho đám cưới của những thú nhân kia xuống.

- Bác ơi, cho cháu hỏi có việc gì vậy ạ? Đám cưới tổ chức xong rồi sao?

Đám cưới này vốn dĩ rất lớn, thậm chí còn có tiệc mở miễn phí cho người dân đến ăn. Nếu như được tổ chức rồi, không có lý gì mà tôi lại không biết. Dĩ nhiên không phải tôi đói ăn đến mức cần đến đám cưới ăn chực, chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ của những thú nhân giống đực kia mặc vest chú rể, dáng vẻ mà tôi dùng nhiều năm thanh xuân cũng không thể đổi lại được.

- Không tổ chức nữa cô ạ.

Người công nhân trung niên vừa vội vàng thu dọn những tấm vải lụa được tháo xuống, vừa trả lời tôi.

- Tại sao lại không tổ chức nữa ạ?

- Tôi cũng không rõ. Thôi tôi đang vội, cô để cho tôi làm.

Nói đoạn cúi người đem đám vải lụa đi. Tôi mím môi, siết chặt cái lồng chim trong tay.

Cơn mưa nặng hạt ập đến rất nhanh, tôi vẫn dính chút nước, khiến cho những chiếc tóc mai bết vào thái dương.

Việc đầu tiên là dùng khăn bông, lau lau lông cho con Lu, nước mưa khiến bộ lông xanh của nó vón vào với nhau.

- Hay đi tắm nhé!

Tôi vuốt lưng nó, cười cười.

Mơ đi.

Nó ưỡn ngực trả lời tôi.

Mưa rơi rào rào trên mái hiên, bụi trắng xóa cả đất trời. Nụ cười trên môi tôi dừng lại, không hiểu sao trong lòng có chút bất an.

Lễ cưới chỉ còn chưa đến một tuần nữa là đến ngày tổ chức lại bị hủy. Đám thú nhân giống đực kia gần đây thường xuyên chạm mặt tôi, trên đường lấy hàng, ở nhà khách hàng, trong siêu thị, đặc biệt trên cả tàu điện ngầm. Đám đó chỉ thiếu đường vác siêu xe lượn phố, nay lại nghiến răng nghiến lợi chen chúc trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm.

- Lu à!

Tôi nhấc Lu lên, nó rúc đầu vào lòng bàn tay tôi.

- Chúng ta không thể ở chỗ này được nữa rồi.

Liên lạc với một người bạn từ hồi còn ở cô nhi viện, hiện tại cậu ấy làm ở bên bất động sản, chắc chắn sẽ giúp được con người tiền thì không có những vẫn muốn sống ở thành phố lớn như tôi.

Cậu hẹn tôi chiều nay đến quán cà phê đối diện trung tâm thương mại đến nói chuyện. Nhìn màn hình tin nhắn liên tiếp được gửi đến, tôi có chút bất an.

Đầu giờ chiều, tôi đặc biệt sửa soạn cho bản thân, dù sao cũng rất lâu rồi mới gặp lại bạn cũ, không thể trong lếch thếch được.

Có mặt trước giờ hẹn tầm 10 phút, trong chỉ lác đác vài vị khách, chiếc bàn trong góc phòng, thú nhân giống đực dáng người thon dài, đôi mi cong vút và mái tóc màu đỏ.

- Cáo ơi.

Tôi nhỏ giọng gọi cậu, lập tức thú nhân kia ngẩng lên, đôi mắt vàng rợm lấp lánh.

Cáo tên thật là Ly, tôi gọi cậu như vậy vì Ly vốn là một chú cáo lông đỏ. Ly ở cô nhi viện trước tôi một năm, hơn tôi ba tuổi, hồi nhỏ, cậu thường xuyên bị bắt nạt, những lúc như thế, tôi đều cầm chổi xông vào, hung hăng đánh nhau với đám bắt nạt.

Ly đẹp lắm! Không ngoa khi nói Ly là một mỹ nhân. Từ ngày nhỏ, những đường nét trên khuôn mặt Ly đã rất thu hút, theo thời gian, cậu lớn lên, thứ nhan sắc mềm mại thuở non nót dần dần pha cứng rắn, mạnh mẽ của giống đực, tôi có cảm giác cậu chính là một hồ ly tinh biến thành, có thể quyến rũ cả đàn ông lẫn phụ nữ.

Bây giờ cũng vậy, tôi hai tay đặt dưới cằm, như mất hồn nhìn cậu order bánh ngọt cùng đồ uống cho mình.

- Nước dãi kìa.

Ly cười cười nhéo má tôi.

- Cáo đẹp quá.

Chép chép miệng, tôi không khỏi xuýt xoa.

- Sao lại muốn chuyển nhà?

- Chuyện là thế này...

Sau khi hủy khế ước với mấy tên thú nhân giống đực kia, tôi cũng có thông báo cho Ly biết, cậu chỉ cười nói rằng có thời gian nhất định sẽ qua thăm tôi, căn chung cư nhỏ hiện tại tôi đang ở cũng là trước đây cậu tìm cho.

Ly chăm chú nghe tôi kể chuyện, nhân trung nhăn lại.

- Tôi hiểu rồi, vậy chút nữa tôi đưa cậu đi luôn.

- Đi đâu?

- Đi đến nhà mới.

- Không phải cần thời gian để tìm nhà sao?

Hút cốc nước dừa, tôi tròn mắt nhìn cậu.

- Cậu nghĩ tôi là ai?

Con mẹ nó! Tôi cứ tưởng Ly chỉ làm bất động sản mình thường, không nghĩ được rằng, thời gian trôi đi cậu đã thành trùm trong cái giới này. Hiện tại, cậu dẫn tôi đến trước một khu chung cư cao cấp, tay đặt sau lưng tôi như để trấn an con người nghèo khổ lần đầu biết mùi tiền.

- Cáo à, chỗ này...

Ly kéo rèm cửa sổ, ánh nắng hắt vào sườn mặt cậu, vài sợ lông tơ thực nhỏ trên mặt phát sáng.

- Cậu cứ ở đây, tiền nong không thành vấn đề.

Ngón tay tôi cấu vào tà áo.

Nhà đẹp.

Con Lu sải cánh, bay vòng vòng trong nhà, ngoác cả mỏ nhỏ liên tục khen ngợi.

- Hiếm lắm cậu mới nhờ tôi giúp.

Ly tiến lại, từ trên cao nhìn xuống tôi.

- Không cần một mình chịu đựng, có tôi ở đây.

Ly rõ hơn ai hết những vất vả trong quá khứ của tôi. Vì là một nhân loại thuần huyết, sức khỏe và trí tuệ không được như bạn bè trang lứa, tôi chỉ còn cách cố gắng bạt mạng, cố gắng gấp nhiều lần người khác.

- Bây giờ chúng ta chuyển đồ cho cậu nhé.

Ly bảo rằng, tôi không cần phải đi khỏi thành phố, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chỉ cần chú ý giờ giấc đi lại, thay đổi lộ trình vốn có, thì giữa nơi đất chật người đông, không hẹn thì không thể gặp được. Hơn nữa, chẳng ai nghĩ một con vốn nghèo khố rách áo ôm như tôi lại có khả năng mua hay thuê khu chung cư đắt đỏ này.

Ly giúp tôi vận chuyển luôn đồ đạc trong ngày, mọi việc diễn ra nhanh hơn tôi tưởng, cho đến lúc tôi ngồi được ở căn nhà mới, cãi não tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Cũng muộn rồi, cậu thèm gì không?

Ly kê cại chiếc tủ, mồ hôi thấm lên lưng áo cậu.

- Hay để tôi đi tắm trước rồi chúng ta đi ăn?

- Làm gì có quần áo?

- Tôi có đem theo.

Não tôi rì rì nhảy số, hình như có cái gì đấy không đúng.

- Tôi dùng khăn của cậu nhé.

Nói đoạn Ly tươi cười đi vào nhà tắm. Tôi nhìn một lượt căn nhà đã được sắp xếp gọn gàng, rõ ràng là tôi chuyển nhà, nhưng sao đến bây giờ tôi vẫn chưa dọn dẹp cái gì vậy?

Thời gian trôi qua cũng lâu, nhưng Ly vẫn nhớ được những đặc điểm tính cách của tôi, nghĩ đến đây, bất giác cõi lòng như được an ủi, thì ra vẫn có người quan tâm đến mình, thì ra tôi không đơn độc như tôi vẫn nghĩ.

Ly tắm xong, tóc còn ẩm, hơi nước bốc ra từ cơ thể, ngũ quan lộ ra vô cùng rõ ràng, tôi chớp chớp mắt, nhìn đến mê mệt.

Sườn mặt góc cạnh, mũi cao, thực sự đã là một giống đực trưởng thành quyến rũ.

Cậu búng lên trán tôi một cái, nhéo nhéo mũi, nói sẽ dẫn tôi đi ăn lẩu, tôi ù ù cạc cạc theo cậu ra ngoài, con Lu cũng đặc biệt hí hứng bay theo sau.

Quả là người có tiền, đi ăn lẩu cũng chọn quá sang trọng thế, nhìn một lượt menu, tôi không biết nên chọn cái nào cho phải.

- Lên hết một lượt đồ cho tôi.

Ly rút quyển menu từ tay tôi, không cần nhìn, điềm đạm nói.

Con Lu đậu trên vai đã thích đến liên tục nhún nhảy, nó hình như muốn đổi chủ rồi, bay qua đậu trên vai Ly, rụi rụi đầu vào mang tai cậu.

Lúc đồ được đưa lên, Ly chuyển người, ngồi xuống ghế bên cạnh tôi, bắt đầu nhúng đồ ăn.

- Ăn nhiều chút, cậu gầy đi nhiều quá.

- Tôi tự ăn được, Cáo cứ để đó đi.

Nhưng Ly lại kiên quyết không cho tôi đụng vào, cái bát trước mặt hết vơi lại đầy. Cơ thể thon dài, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo phông mỏng dẻo dai, bàn tay to lớn, ngón tay khớp xương rõ ràng.

Tôi cúi đầu ăn, không dám nhìn cậu.

- Cậu có định tìm bạn đời khác không?

- Hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro