Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hoàng hậu, nàng tát Nhàn phi?

- Ta không có!

- Người đâu lôi Hoàng hậu xuống đánh 20 trượng

Sau khi đánh xong, nàng liền bị một cơn bạo bệnh.
----------------------------------------
- Hoàng hậu, nàng phạt Nhàn phi quỳ một canh giờ?

- Vì nàng ta hỗn xược.

- Nàng có biết là nàng ấy thân thể rất yếu không? Ta phạt nàng quỳ hai canh giờ và cấm túc nàng ra ở Khôn Ninh Cung 1 tháng.

Nàng cười khổ " Hoàng Thượng à! Thần thiếp cũng đang bệnh mà?"
Kết quả vì bệnh chưa dứt mà nàng phải quỳ gối suốt hai canh giờ ngoài trời tuyết khiến nàng sảy thai. Đứa con tội nghiệp của nàng chưa kịp chào đời đã bỏ nàng đi mất.
----------------------------------------
" Chát"

- Hoàng hậu, nàng đẩy Nhàn phi xuống hồ hại nàng ấy sảy thai?

- Nếu thần thiếp nói "không làm" thì người có tin không?

- Nhàn phi sẽ chẳng bao giờ nói lừa trẫm. Chắc chắc do nàng vừa bị sảy thai mà Nhàn phi lại có nên nàng mới ghen ghét hại nàng ấy!

- Haha, haha. Nếu Hoàng Thượng đã không tin thiếp còn đến đây hỏi tội thiếp để làm gì?

Tần Sở cúi đầu xuống nhìn nàng, một Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, đại tiểu thư của Triệu thừa tướng Triệu Hạ Vân. Từ khi nào lại trở nên đáng thương thế? Miệng cười nhưng khuôn mặt lại đầy lệ! Tại sao trong lòng lại có chút không nỡ? Không đúng tại sao ta lại thấy thương cho nàng ta? Người ta yêu là Nhàn phi cơ mà, không được, ta phải đòi lại công bằng cho mẹ con nàng ấy.

- Người đâu mang Hoàng hậu, Xuống đánh 100 trượng, đày vào...

- Hoàng Thượng! Thần thiếp xin người một việc được không?

- Nàng nói đi!

- Xin Hoàng Thượng phế hậu!

Mày của Tần Sở khẽ nhíu, hỏi nàng:

- Tại sao lại đòi phế hậu? Nàng còn muốn bày trò gì nữa?

Triệu Hạ Vân khẽ cười, ngước khuôn mặt đẹp đến động lòng người nhìn lên Tần Sở. Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt hắn khiến hắn không tự chủ được mà né tránh nó.

- Thì ra trong mắt người, ta là kẻ mưu mô vậy sao? Ta không có bày trò gì cả, chỉ là ta mệt rồi, không cố gắng để kéo chàng quay về nữa. Chàng nhớ không? Năm đó chàng nói dưới gốc cây đào chỉ yêu mình ta trọn đời trọn kiếp. Mà bây giờ chàng thiếu niên năm đó đã đi đâu mất rồi, ta tìm không được, cũng không tìm nữa. Vậy nên xin Hoàng Thượng phế hậu đi.

- Được! Từ nay trở đi Triệu Hạ Vân không còn là Hoàng Hậu của nhà Tần nữa.

Tần Sở nói xong lập tức xoay người bỏ đi, để lại Triệu Hạ Vân ngồi cô độc trong
Khôn Ninh Cung. Nàng ngồi đấy, nhìn bóng hắn khuất dần mới gạt nước mắt nói với nô tỳ thân cận thu dọn đồ

- Như Yến! Thu dọn hành lý chúng ta về Thừa Tướng Phủ.

- Dạ! Tiểu thư

Như Yến nhìn những gì nàng chịu đựng không kìm được ôm nàng khóc thật to, đêm hôm đó ở Khôn Ninh Cung có hai chủ tử đang tựa vai nhau cùng khóc. Sau 2 ngày phế hậu, Hoàng Thượng lập tức sắc phong Nhàn phi thành Hoàng hậu. Ngày sắc phong, khắp nơi trong cung đâu đâu cũng một màu đỏ thế nhưng ở phủ thừa tướng lại khác. Một màu trắng xóa tang thương bao trùm. Đại tiểu thư của họ, Triệu Hạ Vân của họ đi rồi.

< Còn >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro