Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp!

Buổi lễ phong hậu vừa kết thúc, trong khi mọi người đang vui vẻ ăn yến tiệc thì Trương Công Công ghé vào tai Tần Sở nói khẽ:

- Hoàng Thượng, Triệu đại tiểu thư mất rồi. Thừa tướng vừa xin từ quan.

Đầu óc Tần Sở choáng váng, hình ảnh nàng cứ hiện lên trong tâm trí hắn. Tim của hắn đau nhức dữ dội, trong chốc lát liền khụy xuống bàn tiệc. Đâu đó hắn cảm thấy hắn đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Mọi người nhìn thấy Hoàng Thượng như vậy liền sửng sốt, khắc sau chính Trương Công Công phản ứng nhanh nhất đã truyền thái y.
-------------------------------
[ Dưỡng Tâm Điện ]
Thái ý vừa kiểm tra cho hắn bước ra, đã bị Tân Hoàng Hậu - Doãn Ái Ngân nhanh miệng hỏi thăm tình hình.

- Thưa Hoàng Hậu, Hoàng Thượng không sao chỉ là lao lực quá độ dẫn đến bị kiệt sức. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi.

Nghe xong Ái Ngân liền cho mọi người lui, còn mình thì vào trong tự chăm Hoàng Thượng. Về phần Tần Sở, trong giấc mơ này hắn mơ thấy một khung cảnh quá đỗi quen thuộc.
-------------------------------
- Tiểu Vân! Đợi ta, đợi ta đánh thắng trận này nhất định sẽ về hạnh phúc bên nàng. Sẽ phong nàng làm Hoàng Hậu.

- Tần caca! Nếu sau này ca làm Hoàng Thượng rồi ca có nhiều phi tần, ca còn yêu muội nữa không?

- Ngốc à! Đời này ta chỉ yêu mình muội, trọn đời trọn kiếp.

Dưới gốc hoa đào phủ Thừa Tướng có một đôi trai tài gái sắc cùng ôm nhau, lặng nhìn hoa rơi. Một khunh cảnh lãng mạn và ấm áp biết nhường nào.
-------------------------------------
Hắn bật dậy xung quanh không thấy ai, chỉ thấy có hai bóng người ngoài cửa. Tần Sở xuống giường nhẹ nhàng lại gần hai người đó.

- Nếu sau này hắn ta nhớ lại thì sao? Còn Thừa Tướng nữa, phải giải quyết như thế nào?

- Nàng yên tâm đi! Trong tay ta có chứng cứ Thừa Tướng có ý định tạo phản, ép ông ta ngoan ngoãn dưới trướng của chúng ta rồi!

- Vậy còn Tần Sở thì sao?

- Hắn ta ư? Làm sao có thể nhớ lại được. Thuật thôi miên này rất là hiệu quả, nhưng ta cũng phải mau chóng hành động. Đoạt lại ngôi vị, cái này phải nhờ đến Doãn Tướng Quân hỗ trợ rồi.

- Chàng cứ yên tâm, cha thiếp đã lo liệu chu toàn đâu vào đấy rồi. Chỉ cần sau khi lên ngôi đừng quên Doãn gia là được.

- Haha! Làm sao có thể chứ!

Nói rồi bóng người nam ôm người nữ kia vào lòng. Tần Sở nghe hai giọng nói này không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước đụng phải chiếc ghế tạo ra tiếng động. Hai người ngoài cửa nghe thấy có tiếng nhanh chóng đi vào. Thấy Tần Sở, họ đáy mắt họ có tia lo lắng vụt qua rất nhanh, nhưng rồi thay vào đó là khuôn mặt thỏa mãn khi dắt được hắn vòng vòng.

- Thế nào? Cảm giác bị xoay vòng vòng như thế nào? Có vui không hả? Anh trai? Haha

Tần Sở vì quá sốc cả người khụy xuống, tay run run chỉ lên người em trai của mình - Tần Vũ cũng chính là Vũ Chính Vương Gia. Kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện.

- Mày, mà..y, tại sao mày lại tạo phản hả?

-  Tại sao ư? Tại vì tôi hận huynh. Đáng lẽ Hoàng Vị đã là của tôi, Hạ Vân cũng là của tôi. Vậy mà đến cuối cùng, phụ hoàng lại giao cho huynh? Hạ Vân lại cũng yêu huynh? Chắc hồi nãy huynh cũng nghe chuyện của Thừa Tướng rồi, cũng là huynh ngu dốt thôi. Huynh nghĩ huynh ức hiếp con gái cưng của Thừa Tướng như thế mà ông ta lại dễ dàng bỏ qua ư? Không vì cái chứng cứ trong tay ta và Nhàn phi của người à không Tân Hoàng Hậu mới đúng, thì ngươi sẽ yên ổn sao?. Còn cái chức vương gia này ta không cần. Thứ ta cần là hoàng vị kia kìa. Nếu huynh đã biết thì coi như ta tiễn huynh sớm mội chút vậy.

- À còn nữa nha Phu Quân! Hoàng Hậu vốn không hề tát ta, là ta tự tát. Nàng ta phạt ta quỳ vì ta hất trà nóng vào tay y. Truyện quan trọng nhất chính là đứa con ta mang là của Tần Vũ, nó sảy vì ta uống thuốc chứ không phải do ta ngã xuống nước mà mất. Ngươi nghĩ Hoàng Hậu của ngươi dám đẩy ta xuống hồ sao? Haha

- Được, các ngươi giỏi,các ngươi rất giỏi, ta thua, ta thua. Vốn dĩ cái hoàng vị này ta cũng không cần, ngươi cũng không cần tranh giành gì. Ta sẽ nhường lại cho ngươi. Chỉ mong sau khi ta đi ngươi cho ta ở gần với Hạ Vân.

Tần Vũ nhíu mày nhìn hắn.

- Định xuống âm phủ làm uyên ương sao? Thôi thì coi như ngươi thức thời, ta thành toàn cho ngươi vậy.

Nói xong Tần Vũ liền đổ vào miệng hắn một lọ thuốc độc, ít lâu sau hắn liền thổ huyết mà chết. Sau đó hắn lại gần chỗ Doãn Ái Ngân, bóp miệng cô ta đổ một ít bột trắng vào. Chỉ thấy sau đó nàng ta không nói được nữa, nước mắt chảy không ngừng.
Sáng hôm sau! Khắp nơi đều loan truyền tin Hoàng Thượng vì lao lực quá mà băng hà, Hoàng Hậu vì quá đau lòng mà phát điên bị đưa vào lãnh cung. Vũ Chính vương gia - Tần Vũ lên ngôi vua, liền tru di tam tộc Doãn Tướng Quân - Doãn Thiên vì tội âm mưu cấu kết với một vài đại thần tạo phản. Chuyện này làm chấn động kinh thành một thời gian dài. Nhưng ở một nơi ngoại thành có hai ngôi mộ nằm liền kề nhau, một tấm bia khắc Triệu Hạ Vân. Tấm còn lại khắc tên Sở ca. Còn có một sự thật đó là cái quan tài được chôn theo nghi thức của vua kia là quan tài rỗng. Sở ca chính là Tần Sở, mà Tần Sở cũng chính là Sở ca.
< Hết >
_____________________________________
- Muốn tớ làm ngoại truyện thì cmt ạ :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro