chương 4. Tâm Sự.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Như Giang cùng Mạc Vĩnh Kỳ cùng nhau quay trở về Mạc Gia thì đã là buổi trưa. Trên đường Mạc Vĩnh Kỳ thấy cô chỉ mang theo có mọt chiếc vali nhỏ, liền dừng xe ở trung tâm thương mại mua cho cô thêm vài bộ đồ cùng một chút vật dụng cá nhân. Bạch Như Giang ban đầu liền không có đồng ý đâu, cô bảo anh rằng chỗ đồ đó đã đủ dùng rồi nhưng Vĩnh Kỳ kiên quyết không nghe. Anh vẫn cứ khăng khăng kéo cô đi mua sắm rồi đích thân chọn cho cô rất nhiều đồ. Vì vậy khi về đến nhà, trên tay hai người toàn túi lớn túi nhỏ, nhiều hơn cả đống đồ mà người đi mua sắm trước đó là Mạc Hiểu Thanh mua nữa kìa.

Mạc gia.

- Chúng con về rồi đây. 

Bạch Như Giang cùng Mạc Vĩnh Kỳ song song bước vào trong phòng khách, nơi mà cha mẹ Mạc và Hiểu Thanh đang vui vẻ dùng trà. Vừa bước vào đây, Như Giang đã cảm nhận được một bầu không khí ấm áp thuộc về gia đình, cái cảm giác mà cô rất ít khi cảm nhận được. Bầu không khí ấm bao trùm lấy cô khiến cho trái tim yếu đuối của cô bình tâm lại.

- Về rồi đó hả? Sao lâu như vậy chứ? Đâu rồi, Bạch Như Giang đâu rồi? Mau vào đây cho bổn tiểu thư coi xem nào. - Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, cô chắc chắn 100% chủ nhân của âm thanh đố là con bạn thân thiết nhất của mình rồi.

- Đây đây, chờ một chút đi. - Cô cùng Vĩnh Kỳ nhìn nhau, đồng loạt nở một nụ cười bất đắc dĩ rồi lại cùng nhau hướng về phía chiếc sofa đắt tiền, đi tới.

- Con chào hai bác. - Đặt đống đồ xuống ghế, cô hướng Mạc lão gia và Mạc phu nhân cúi chào.

- A bé Tiểu Giang đến rồi đó hả? Mau, mau ngồi xuống đi con. Đi đường có mệt lắm không? Nào, uống ngụm nước cho mát người đi. - Mạc phu nhân vừa thấy cô thì lập tức vui vẻ, vội vàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, rót cho cô một ly nước mát lạnh, niềm nở bảo.

- Con cảm ơn bác. Thời gian tới có lẽ con sẽ làm phiền gia đình mình rồi - Bạch Như Giang cười cười, áy náy đáp lại.

- Ơ cái con bé này, sao lại khách sáo như thế chứ? Con là bạn thân của Thanh Thanh thì cũng là con của Dương Ánh Nguyệt ta vì vậy không nên khách sáo làm gì. Từ nay về sau Mạc gia sẽ là nhà của con. - Mạc phu nhân cốc nhẹ lên đầu cô rồi bảo.

- Ánh Nguyệt nói đúng đó. Nếu hiện tại có ai bắt nạt con, cứ nói cho ta ta nhất định sẽ bảo Vĩnh Kỳ đập cho chúng nó một trận. - Mạc lão gia ngồi ở bên cạnh cũng thêm vào.

- Đúng đó, kẻ nào dám bắt nạt mày cứ bảo anh Vĩnh Kỳ, ảnh sẽ đấm cho chúng nó không trượt phát nào luôn .- Mạc Hiểu Thanh khúc khích cười rồi ném cho Vĩnh Lỳ một cái nhìn đầy ẩn ý.

Mạc Vĩnh Kỳ không đáp lại, cũng không nói gì mà chỉ cười, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Như Giang lại càng thêm ôn hòa, càng thêm dịu dàng. Ánh mắt đó không hiểu sao khiến cho cô cảm thấy được an ủi, những khúc mắc trong lòng như được hóa giải. Nụ cười kia của anh giống như một dòng nước ấm chảy trong lòng khiến cho cô cảm thấy cực kì an tâm. Trong một giây phút ngắn ngủi ấy, đột nhiên trong đầu Bạch Như Giang nhảy ra một suy nghĩ, chính là người đàn ông này lúc nào cũng ôn nhu với cô nhu vậy, chỉ cần cô quay lại, anh vẫn luôn ở đó chờ cô. Luôn luôn ở đó.

- Cảm ơn mọi người. - Bạch Như Giang xúc động đến mức rơi nước mắt.

Ở bên cạnh, bà Mạc dịu dàng vỗ vễ cô, dịu dàng lấy tay lau nước mắt cho cô. Ba người còn lại tuy không làm gì nhiều nhưng sự ấm áp trên gương mặt họ cũng khiến cho Bạch Như Giang cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Được rồi, từ bây giờ trở đi đây sẽ là nhà của cô. Và Bạch Như Giang sẽ làm mọi cách để bảo vệ nó, sẽ không cho phép bất cứ một ai làm tổn hại tới nó cả, kể cả cô.

Cùng mọi người nói chuyện, tâm sự gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Bạch Như Giang cũng bị cha mẹ Mạc đuổi lên phòng để nghỉ ngơi. Hai anh em Mạc Hiểu Thanh cũng tình nguyện làm cu li xách đồ lên phòng cho cô.

- Đây là phòng mày, bên phải là phòng tao, bên trái là phòng anh Vĩnh Kỳ. Cần thì cứ sang hỏi tự nhiên nhé, đừng ngại. - Mạc Hiểu Thanh vỗ vỗ vai cô rồi toét miệng cười.

- Biết rồi mà, tao với mày còn ngại với ngùng gì nữa hả? - Cô khẽ lườm nhỏ rồi bắt đầu quan sát căn phòng này.

Căn phòng này khá rộng, rộng hơn phòng của cô ở biệt thự Cố gia. Nó được sơn màu xanh lam phối với màu trắng trông thật thanh lịch và trang nhã. Mọi vật dụng được sắp xếp vô cùng hợp lý, vô cùng gọn gàng đúng với sở thích của cô. Bạch Như Giang phải công nhận rằng càng nhìn cô càng thích căn phòng này nha.

- Thích không? Anh Kỳ đã thiết kế nó dựa đúng theo sở thích của mày đấy. - Hiểu Thanh thả người xuống chiếc giường nhỏ màu trắng, tựa cằm vào gối rồi hỏi.

- Thích chứ. Cảm ơn anh nhiều. - Bạch Như Giang hơi bất ngờ khi Mạc Hiểu Thanh nói như thế. Dường như ngay lập tức cô gật rụp đầu rồi quay sang nhìn Mạc Vĩnh Kỳ vẫn im lặng tựa người vào cửa phòng bằng ánh mắt hết sức cảm kích.

- Không có gì, em thích là được rồi. Thôi, anh có việc ra ngoài trước, em cứ nghỉ ngơi đi. - Mạc Vĩnh Kỳ khẽ cười, ôn hòa đáp lại sau đó xoay người rời đi.

- Aida, thoải mái quá đi à!

Vĩnh Kỳ vừa đi rồi, ngay lập tức cô đóng cửa phòng lại rồi nhào lên giường, không ngừng lăn qua lăn lại rồi thỏa mãn thở phào một hơi.

- Nào, nói đi.

Trong cái lúc mà cô đang lim dim sắp ngủ thì Mạc Hiểu Thanh không nhân nhượng mà lôi cô dậy, nghiêm túc hỏi.

- Nói? Nói cái gì cơ? Có cái gì để nói sau đi, tao buồn ngủ quá à. - Cô mơ màng đáp lại.

- Không được, mày không kể rõ thì đừng mơ ngủ. - Nhỏ nắm lấy cổ áo cô lắc qua lắc lại, lắc đến khi nào cô tỉnh ngủ thì mới thôi.

- Ặc,-- ặc--- bỏ-- bỏ ra đi. Có gì-- có gì từ từ nói. - Cô thều thào, yếu ớt đáp lại.

- Hừ, còn không mau kể!

Mạc Hiểu Thanh không thèm để tâm tới bộ dạng đang choáng váng của cô, mà trừng trừng mắt lên uy hiếp. Chờ cơn chóng mặt qua đi, thấy được vẻ mặt vô cùng đáng sợ của nhỏ, Bạch Như Giang đành phải mở miệng hỏi.

- Rồi rồi. Mày muốn tao kể cái gì? Có cái gì đâu mà kể chứ?

- Kể cái gì đó nên kể thôi. Mày đừng có giấu tao, tao thấy mày dạo gần đây lạ lắm nhé. Ít đi kiếm chuyện với con nhỏ Bạch Phương Tuyết đáng ghét kia thì thôi đi, lại còn không thèm bám diết lấy Cố Thiếu Dật nữa. Không phải mày yêu hắn ta đến phát cuồng luôn rồi hả? Sao dạo này đột nhiên lạnh nhạt với hắn thế? Chán rồi hay là ..- Mạc Hiểu Thanh liên tục hỏi.

- Stop please!! Mày hỏi nhiều như thế thì làm sao mà tao trả lời được. Từ từ thôi chứ. - Một lần nữa bị một đống câu hỏi làm cho choáng váng, Bạch Như Giang lập tức lên tiếng cắt ngang, và rất may mắn khi đã thành công chặn cái miệng đang không ngừng liến thoắn của nhỏ.

Dường như nhận ra mình hơi quá phận, Mạc Hiểu Thanh gãi gãi đầu ngượng ngùng cười cười.

Trước bộ dạng thập phần đáng thương đó của con bạn, Bạch Như Giang chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm.

- Cũng không có gì đâu, chỉ là tao không còn yêu hắn nữa mà thôi. Cuối cùng thì tao đã nhận ra là cho dù tao có làm gì đi chăng nữa thì Cố Thiếu Dật cũng chỉ yêu một mình Bạch Phương Tuyết mà thôi. Cuối cùng tao mới nhận ra được dù tao có làm gì đi chăng nữa thì trong mắt hắn hành động đó thập phần ti tiện, thập phần đáng khinh thường. Cho dù tao có quỳ xuống cầu xin hắn đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào khiến hắn lay động giống như nửa nụ cười của Bạch Phương Tuyết đâu. Mày cũng thấy mà phải không? Tình yêu của tao đối với Cố Thiếu Dật chính là vô cùng chân thành, nhưng cho dù chân thành hay nồng nhiệt đến cỡ nào, hắn cũng không bao giờ để vào mắt. Với Cố Thiếu Dật ấy, sự lạnh nhạt, xa cách của Bạch Phương Tuyết còn đáng trân trọng hơn rất nhiều so với tình yêu của tao dành cho hắn. - Bạch Như Giang chua chát bảo.

Dừng lại một chút quan sát bộ dạng sững sờ, ngẩn người của Mạc Hiểu Thanh, cô lại nói tiếp.

- Cố Thiếu Dật con người đó quả thật rất vô tình. Tao cứ nghĩ sẽ có một ngày tình yêu của tao có thể phá tan sự vô tình ấy. Nhưng không thế, bởi thậm chí hắn càng ngày càng tuyệt tình với tao. Hắn đánh đập, miệt thị, chửi rủa, hành hạ tao chỉ bằng một câu nói, một ánh mắt của Bạch Phương Tuyết. Hắn nhẫn tâm gạt bỏ sự cố gắng của tao, gạt bỏ tình yêu của tao chỉ vì sự dịu dàng thoáng qua của cô ta. Giây phút ấy tao đã ngộ ra được một điều, nếu như còn có Bạch Phương Tuyết, Cố Thiếu Dật sẽ không yêu tao. Vì vậy mà tao mới năm lần bảy lượt gây sự với cô ta, cuối cùng không động được đến một sợi tóc của ả, còn phải nhận được đau đớn từ thể xác lẫn tâm hồn.

Nói đến đây, Bạch Như Giang không nhịn được mà rơi nước mắt. Mạc Hiểu Thanh ngồi đó với tâm tình tức giận, càng nghe kể nhỏ càng cảm thấy Cố Thiếu Dật không hề xứng đáng với tình cảm của Bạch Như Giang. Không yêu thì thôi đi, ai dè lại hùa theo con nhỏ kia năm lần bảy lượt gây khó dễ cho bạn nhỏ chứ.

Đúng là một tên khốn nạn mà. Nhất định một ngày nào đó vì Bạch Như Giang nhỏ sẽ cho hắn biết tay.

- Vì vậy khi không chịu được nữa, tao quyết định buông tay, quyết định rời đi. Tao muốn bắt đầu một cuộc sống mới, vì chính bản thân tao mà thôi.

Gục đầu vào vai của Mạc Hiểu Thanh, cô thì thào.

- Tao ủng hộ mày. Quên tên khốn nạn đó đi, không cần phải vì hắn mà đau khổ nữa. Dù gì trên đời này trai còn rất nhiều mà không phải sao? Không có được thằng này thì ta lại đi cưa thằng khác. Lo gì. - Mạc Hiểu Thanh vỗ lưng cô, an ủi.

- Phải, mày nói đúng. - Bạch Như Giang đồng tình đáp lại.

Mạc Hiểu Thanh thấy tâm tình cô đã tốt lên một chút thì cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, ba tiếng gõ cửa khô khốc vang lên, âm thanh ôn nhu của Mạc Vĩnh Kỳ xuyên qua khe cửa, bay vào tai cả hai.

- Tiểu Giang, Thanh Thanh, xuống ăn trưa thôi!

- Vâng! Anh cứ xuống trước đi ạ, bọn em xuống ngay đây. - Mạc Hiểu Thanh nghe thấy thế liền đẩy đẩy Bạch Như Giang vào trong nhà tắm, còn mình thì giúp cô xếp đồ vào tủ,  sau đó liền quay ra phía cửa đáp lại.

- Được rồi, vậy hai đứa xuống luôn đó nhé.

- Vâng, em biết rồi mà.

Mạc Vĩnh Kỳ ở bên ngoài ,nghe thấy giọng nói oang oang của em gái mình thì lắc đầu ngán ngẩm, con gái con đứa gì mà càng lớn càng mồm to, sau này không biết có gả đi được không nữa. Anh nghĩ thầm sau đó  xoay người, đi xuống dưới lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro