chương 5. Thiệp Mời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ ngơi gần một tuần sau đó, Bạch Như Giang đã quyết định cùng Mạc Hiểu Thanh quay lại trường học. Dù sao cũng là năm cuối cấp rồi, sắp thi tốt nghiệp cùng đại học đến nơi, cô tất nhiên là phải chuẩn bị thật tốt rồi thi vào trường đại học mà mình mong muốn. Lần này cô sẽ không ngu ngốc mà theo Cố Thiếu Dật vào đại học Q, trường đại học nổi tiếng nhưng lại không có chuyên ngành mà cô thích.

Bạch Như Giang thích nấu ăn, hồi nhỏ cô đã từng mơ ước trở thành một đầu bếp nổi tiếng. Kiếp trước vì Cố Thiếu Dật cho nên cô đã bỏ qua ước mơ này mà thi vào chuyên ngành kinh tế, thương mại của đại học Q. Thế nhưng kiếp này cô sẽ không để chuyện đó lặp lại một lần nữa, cô sẽ tiếp tục ước mơ còn dang dở ấy của bản thân.

- Thanh Thanh này, sắp tới thi đại học mày định thi trường nào thế? - Bạch Như Giang vừa cắm cúi vào làm bài tập, vừa hỏi cái con nhỏ đang thản nhiên ăn bán, uống trà, đọc tạp chí ở cách đó không xa.

- Tao ấy hả? tao định thi Bắc Ảnh hoặc Trung Hí. Mày cũng biết là tao rất muốn làm diễn viên mà. - Mạc Hiểu Thanh đáp lại.

- Bắc Ảnh với Trung Hí cũng tốt đó. - Cô gật gù.

- Thế còn mày định thi gì? - Nhỏ hỏi lại.

- Tao muốn trở thành đầu bếp, có lẽ tao sẽ đi học nấu ăn. 

Vừa nghe cô nói xong, Mạc Hiểu Thanh đã không nhân nhượng phun thẳng đống trà vừa uống ra ngoài.

- Mày? Làm đầu bếp? - Nhỏ kinh ngạc hỏi lại, cô gật đầu.

- Thôi đi, đừng có mà đầu độc con người ta nữa. Đồ ăn mày làm ăn được sao? Đến trứng còn không biết rán mà còn đòi đi làm đầu bếp à?? - Nhỏ ôm bụng, lăn ra cười sặc sụa.

Bạch Như Giang đen mặt.

- Tao nói không phải sao? Mày còn nhớ hồi năm lớp 10 mày dở chứng đòi làm cơm trưa cho hai đứa mình không? Tao còn nhớ khi đó tao háo hứng đến mức nhịn cả ăn sáng để chờ mấy món ăn đó của mày. Kết quả thì sao? Ăn được một miếng ngồi ôm WC tận hai ngày liền. - Dường như không phát hiện sắc mặt u ám của cô, Mạc Hiểu Thanh ôm gối kể lể.

Sắc mặt cô lại đen thêm một tầng.

- Còn một lần năm 11, cái lần tao bị ốm đó nhớ không? Mày đến chăm sóc rồi còn nấu cháo cho tao nữa. Chưa nói đến việc nhà bếp bị phá hủy, bàn tay mày phỏng rộp cả lên, tao là người ăn bát cháo đó còn bị ốm nặng hơn trước đó nữa kìa. Ngẫm lại giờ tao vẫn phải thấy đáng sợ đây.

Mặt Bạch Như Giang hiện tại lại phủ thêm một tầng khói u ám, nom có thể so sáng với sắc mặt của Bao Thanh Thiên -))

- Vì hậu quả mỗi lần mày nấu ăn gây ra quá nặng cho nên với tư cách là bạn thân mày, Mạc Hiểu Thanh tiểu thư đây chân thành cho mày một lời khuyên. Vì tính mạng của mày, vì tính mạng của nhân loại toàn thế giới, tốt nhất là mày đừng có trở thành đầu bếp. - Nhỏ nghiêm túc vỗ vai cô.

- Mạc Hiểu Thanh, mày muốn chết đó hả? - Cuối cùng thì Bạch Như Giang cũng xù lông.

Hùng hổ vứt bút sang bên cạnh, cô nhảy lên giường, điên cuồng thọc lét khiến cho Mạc Hiểu Thanh suýt tắc thở vì cười, cả người vặn vẹo, đầu tóc bù xù, chẳng có một chút phong thái nào của một tiểu thư nhà giàu cao quý cả.

- haha-- đừng-- haha-- Dừng-- dừng lại-- haha...

- Hả? Đừng dừng lại sao? Oke, mày sẽ được toại nguyện. - Bạch Như Giang nham hiểm cười, bàn tay xinh xắn vẫn tiếp tục gia tăng tốc độ, chọc đến mức Mạc Hiểu Thanh vừa cười, vừa khóc vừa liên tục kêu cha gọi mẹ.

Haha, đáng đời. Dám chọc ghẹo bổn tiểu thư sao? Cho mày chừa nhé con!

Bạch Như Giang nhìn bộ dạng thảm hại của Mạc Hiểu Thanh, đắc ý cười cười.

- Mày-- hộc-- mày-- hộc-- quá đáng lắm. Đợi đấy -- hộc-- tao-- tao-- hộc-- sẽ-- sẽ -- trả thù.

Mạc Hiểu Thanh vừa thở hồng hộc vừa không quên quăng cho cô một cái nhìn hằn học.

- Hehe, yên tâm. Ngày nào tao cũng đợi mày cả. Nếu muốn trả thù thì trả thì sớm một chút nhé, tao rất mong đợi đó. - Bạch Như Giang toét miệng cười, sau đó hớn ha hớn hở đi ra khỏi phòng.

Rời khỏi phòng của mình sau chiến thắng trước con bạn thân, cô vui sướng chắp tay sau lưng đi xuống dưới nha. Aida, khát quá trời, không biết trong tủ còn cái gì để uống không nhỉ? Chắc là sẽ có thôi bởi sáng nào cô chả thấy anh Vĩnh Kỳ để sữa trong tủ lạnh chứ. Hi vọng là đống sữa đó chưa bị con nhỏ Hiểu Thanh kia uống hết.

Nghĩ đến đây cô chậm rãi tăng tốc chạy vù vù xuống lầu. Hiện tại cô chỉ muốn phóng đến trước tủ lạnh uống gì đó để thỏa mãn cơn khát này thôi.

Chỉ là, muốn đi vào nhà bếp thì phải đi qua phòng khách, mà khi xuống đến khách phòng, nhìn thấy gương mặt của kẻ kia Bạch Như Giang ngay lập tức cảm thấy hối hận. Biết thế đã không thèm xuống cho rồi. Hiện tại có ai ở đó không cứu cô với ╥﹏╥

Bạch Như Giang khóc không ra nước mắt khi vừa nhìn thấy người đàn ông kia. Kẻ đó là ai? Tất nhiên là một trong những nam nhân của Bạch Phương Tuyết, cũng là kẻ đã hành hạ cô không ít lần, Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt chính là đứa con trai nuôi mà Bạch Ngạn mang về từ cô nhi viện, đồng thời cũng chính là cánh tay phải đắc lực được ông ta vô cùng tín nhiệm. Hắn cũng chính là 'anh trai' của Bạch Phương Tuyết và Bạch Như Giang. Thế nhưng từ nhỏ hắn chỉ để ý duy nhất Bạch Phương Tuyết, còn nửa cái liếc mắt cũng không phân phát cho cô. Hiên Viên Triệt này chính là một trong số những kẻ yêu Bạch Phương Tuyết nhất, do đó kiếp trước, những gì hắn dành cho Bạch Như Giang cũng chẳng hề nhẹ nhàng mà vô cùng đau đớn, vô cùng thảm khốc.

Chỉ là kiếp này chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy ra.

Bất quá, Hiên Viên Triệt đến đây làm cái gì chứ? Không phải bây giờ hắn phải ở bên cạnh giúp đỡ nữ thần của mình ôn thi hay sao?

Bạch Như Giang nhíu mày thắc mắc.

Ở bên này Bạch Như Giang đang không ngừng nghi ngờ thì ở đối diện, Hiên Viên Triệt dường như cũng đã phát hiện ra cô.

Ban đầu hắn cũng vô cùng bất ngờ vì bộ dạng của Bạch Như Giang ở thời điểm hiện tại. Không son phấn, không ăn mặc kì quái, mái tóc đỏ rực hôm trước đã được nhuộm lại thành màu đen tuyền. Gương mặt cũng không còn vẻ láo lếu, xấc xược hay õng ẹo khi thấy hắn như trước mà chỉ toàn nghi ngờ, đề phòng, cùng một chút chán ghét.

Thay đổi rồi sao?

Một suy nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu Hiên Viên Triệt nhưng sau đó hắn đã nhanh chóng gạt đi. Bởi trong suy nghĩ của hắn dù thời gian có trôi qua như thế nào thì Bạch Như Giang vẫn chỉ mãi mãi là một kẻ độc ác, mưu mô xảo trá, tham tiền, hám trai như cũ thôi. Sẽ chẳng ai có thể thay đổi cái suy nghĩ đó, ngoại trừ một vài lời nói đỡ ngon ngọt của Bạch Phương Tuyết.

- Bạch Như Giang đã lâu không gặp. - Hắn đứng dậy hướng cô nở một nụ cười ôn hòa đầy giả tạo.

Nụ cười này chính là khiến Bạch Như Giang ghét cay ghét đắng. Bởi vì ở kiếp trước, chính kẻ này đã dùng nụ cười này để lừa cô nhường toàn bộ số cổ phần ít ỏi mà Bạch Ngạn để lại cho Bạch Phương Tuyết. Sau đó Hiên Viên Triệt cũng dùng nụ cười này để lấy sự tín nhiệm của cô, cuối cùng bán cô cho một gã nam nhân khác chỉ để đổi lấy một bản hợp đồng mà Bạch Phương Tuyết cần.

Thật sự quá bỉ ổn, quá khốn nạn.

Bạch Như Giang nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế phẫn nộ đang trào dâng trong đáy mắt.

- Đã lâu không gặp Hiên Viên thiếu gia. - Cô cúi đầu cốt để che giấu đi nụ cười khinh thường nơi khóe môi.

- Hiên Viên thiếu gia? Từ khi nào mà cô đã khách sáo với tôi như vậy? - Hiên Viên Triệt kinh ngạc hỏi.

- Anh nói gì vậy? Chúng ta đâu có thân thiết gì đâu mà lại bảo tôi khách sáo chứ? Nếu như ngày trước vô tình mạo phạm anh thì cho tôi xin lỗi nhé. Mong Hiên Viên thiếu gia tha lỗi cho sự trẻ con, bồng bột ngày đó. - Bạch Như Giang cười như không cười, thản nhiên đáp lại.

- Nga cô nói gì chứ? Chúng ta dù gì cũng là chị em sao lại có thể không thân thiết được? Hay là cô giận tôi vì tôi không gọi cô là chị gái? 

Hiên Viên Triệt vô cùng ngạc nhiên với một Bạch Như Giang mồm miệng sắc bén như thế. Trước đây quả thật hai người không hề thân thiết, số lần hắn chủ động đến gần cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cùng đồng dạng số lần hắn cho phép cô đến gần cũng vô cùng ít ỏi. Đa số đều là những lần hắn muốn thứ gì đó từ cô mà thôi, chứ nếu không Hiên Viên Triệt thà đi bar chơi gái còn hơn xuất hiện trước mặt một kẻ đáng ghét như Bạch Như Giang.

- Hiên Viên thiếu gia nói gì vậy chứ, thân phận tôi thấp hèn đâu dám để một thiếu gia cao quý như ngài gọi một tiếng chị chứ. Tiếng chị thân thiết đó tôi nghĩ cậu nên dùng để gọi Bạch tiểu thư thì hơn. - Cô mỉa mai.

Hiên Viên Triệt nghe xong những lời nói đó thì sắc mặt liền không tốt chút nào, bất quá hắn vẫn che giấu nó đằng sau nụ cười giả tạo đầy ôn hòa kia.

- Tôi...

Lần này chưa kịp để cho hắn nói gì, cô đã lạnh lùng cắt ngang.

- Rốt cuộc anh đến đây làm cái gì? Nếu muốn tìm ba mẹ Mạc hay anh Vĩnh Kỳ thì họ đều không có nhà, mời anh về cho.

Sửng sốt trước những lời nói thẳng thắn của Bạch Như Giang, Hiên Viên Triệt ngẩn cả người.

Cô là đang đuổi hắn về? Đây là đang biểu hiện thái độ chán ghét hắn đi?

Không phải mỗi lần gặp Hiên Viên Triệt hắn, Bạch Như Giang đều như con bạch tuộc bám lấy để làm thân các kiểu hay sao? Tại sao đột nhiên lại bày ra thái độ như đuổi chó với hắn thế này? Lẽ nào định đuổi hắn về để bày trò hãm hại Tuyết nhi sao? Nếu đúng là như thế thì cô gái trước mặt hắn này đúng là đang tìm đường chết, ngu xuẩn không chịu nổi mà.

Hiên Viên Triệt u ám nghĩ thầm, và nếu để cho Bạch Như Giang nghe được những lời nói ấy thì chắc chắn rằng cô sẽ cười đến bể bụng cho mà xem.

haha thật nực cười, cô tránh Bạch Phương Tuyết cùng mấy tên kia còn không kịp, thế nào lại dám gây chuyện với cô ta chứ? Hơn nữa dạo gần đây cô đang rất bận ôn bài, có thừa thời gian cũng đi học nấu ăn chứ chẳng thèm dây dưa với bảo bối của những kẻ kia đâu.

- sắp tới là sinh nhật của Tuyết nhi, em ấy bảo tôi đến đưa thiệp mời cho cô. Em ấy hi vọng rằng cô sẽ đến. À mà tôi khuyên cô không nên tới đâu, bởi cô sẽ làm mất mặt toàn thể Bạch gia mất. - Hiên Viên Triệt rút từ trong túi áo ra một tấm thiệp màu trắng đầy sang trọng đặt xuống mặt bàn một cách cẩn thận đầy nâng niu như thể sợ nó sẽ bị rách vậy. Tch, đám người này đối với những đồ vật liên quan đến Bạch Phương Tuyết lúc nào cũng bày ra bộ dạng như thế, thật hết nói nổi.

- Tôi biết tôi cần phải làm gì, không cần anh nhắc nhở. Nếu không có gì thì mong anh về cho. À còn nữa, đừng quên giúp tôi gửi lời cảm ơn đến Bạch tiểu thư nhé. Bác Trương, giúp con tiễn khách. - Bạch Như Giang khẽ liếc tấm thiệp ở trên bàn một cách đầy chán ghét, sau đó không thèm nhìn Hiên Viên Triệt một cái nào đã xoay người bỏ đi.

Hiên Viên Triệt nghe xong thì triệt để bùng nổ, ánh mắt phừng phừng lửa giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bạch Như Giang giống như muốn giết chết cô vậy.

Chết tiệt. Nữ nhân này dám tỏ thái độ khinh khỉnh đó với hắn, muốn chết hay sao?

- Hiên Viên thiếu gia, mời - Dì Trương thấy vậy hảo cảm với hắn giảm xuống không độ. Vốn dĩ muốn mời hắn ở lại uống trà một chút nhưng hiện tại thì thôi đi. Dám tỏ thái độ như thế với đứa bé mà bà hết mực yêu thương hả? Đúng là đáng ghét mà.

- Vậy tôi xin phép.

Hiên Viên Triệt cố gắng hướng dì Trương nở một nụ cười ôn hòa, sau đó cũng nhanh chóng xoay người rời đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro