chương 6. Mộng Và Thực.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi trường trung học Thiên Nguyệt mà Bạch Như Giang cùng Mạc Hiểu Thanh đang học là một trong những ngôi trường nổi tiếng  nhất nước M. Nó là trường tư thục do Cố gia, Bạch gia và một số gia tộc khác cùng nhau gầy dựng dành riêng cho những thiên tài có thành tích học tập cực kì xuât sắc hay những cậu ấm, cô chiêu của các tập đoàn có địa vị trên toàn thế giới. Và dĩ nhiên với tư cách là nhị tiểu thư của Bạch gia, Bạch Như Giang cũng được một chân vào trong ngôi trường nổi tiếng này.

Bạch Như Giang cô trong trường cũng thuộc loại khá nổi tiếng, bất quá không phải theo kiểu tích cực mà là thuộc dạng tiêu cực. Cả cái trường này ai ai mà không biết đến nhị tiểu thư Bạch gia là một người ngu xuẩn, hám trai hám tiền, háo sắc, lẳng lơ, độc ác,... Đủ loại ánh mắt cười cợt, khinh bỉ chửi mắng đều dán về phía cô mỗi khi Bạch Như Giang đến trường, và lần nào cũng khiến Mạc Hiểu Thanh ở bên cạnh tức đến thổ huyết.

Và hôm nay cũng không ngoại lệ khi cô vừa tới trường, những lời bàn tán không hay đã vang lên. Bất quá cô đã quá quen với những lời đó nên chỉ lẳng lặng kéo Hiểu Thanh đang phừng phừng lửa giận đi vào trong lớp.

- Thôi mà, mày tức giận cái gì chứ. Kệ đi. - Bạch Như Giang ấn Mạc Hiểu Thanh xuống ghế, không để tâm đến ánh nhìn không hề mang theo một chút hảo ý của mọi người xung quanh, cô nhỏ giọng nói với nhỏ.

- Chúng nó nói về mày như thế mày không cảm thấy gì à? Mày không tức nhưng mà tao là bạn mày tao thấy mà tao tức á. - Mạc Hiểu Thanh nổi sùng quát thẳng vào mặt cô.

- Thôi mà, bĩnh tĩnh lại đi. Mày càng tức giận chúng nó càng bàn tán nhiều hơn đó, vì thế mặc kệ đi. - Bạch Như Giang làm như không có chuyện gì mà vỗ vai nhỏ an ủi.

Mặc dù biết lởi của bạn thân mình là đúng nhưng Mạc Hiểu Thanh vẫn không cam lòng mà trừng mắt nhìn đáng người đang nói xấu bạn thân của nhỏ đầy cảnh cáo khiến chúng nó im bặt. Lúc này nhỏ mới hãi lòng lôi quyển truyện trong balo ra, vui vẻ đọc.

Thật đúng là hết nói nổi mà.

Bạch Như Giang thở dài nhìn con bạn thân duy nhất của mình, sau đó chỉnh trang lại balo, định nằm bò ra bàn định đánh một giấc thì một giọng nam không thể nào quen thuộc hơn đã vang lên.

- Bạch Như Giang, đứng dậy đi ra ngoài. Tôi có chuyện muốn nói với cô. - Cố Thiếu Dật cao ngạo bước tới trước mặt cô, ra lệnh.

Nếu là Bạch Như Giang của trước đây chắc chắn sẽ vì lời nói này của hắn mà cảm thấy vui sướng vô cùng, chắc chắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà ngay lập tức chạy theo hắn như một con chó. Bất quá hiện tại sẽ không, bởi khi nghe thấy tiếng của hắn, Bạch Như Giang đã quyết tâm giả chết nằm trên bàn, tỏ vẻ như không nghe thấy gì cả.

- Bạch Như Giang đừng để tôi nhắc lại lần hai.

Cố Thiếu Dật trừng mắt nhìn bộ dạng đang giả chết của nữ nhân chết tiệt này, trầm giọng bảo, ngữ khí càng lúc càng lạnh mang theo vẻ uy hiếp khiến đám người xung quanh phải run rẩy vì sợ. Thế mà đương sự aka nhân vật chính là Bạch Như Giang vần thản nhiên nằm đó, chẳng thèm động đậy cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên nhìn Cố Thiếu Dật một cái nào cả. Và điều này đã chọc giận một kẻ nóng tính như Cố Thiếu Dật hắn.

- Bạch Như Giang cô muốn chết đúng không?

Cố Thiếu Dật cảm thấy máu nóng dần hết cả nên não rồi, hắn thô bạo nắm lấy mái tóc đen tuyền của cô kéo lên để mặt cô đối diện với mặt mình. Ánh mắt sắc lạnh chứa đầy hàn khí nhưng khi nhìn vào đôi mắt buồn xo kia bỗng dưng cảm thấy đau lòng vô cùng.

Lại nữa rồi!

Cố Thiếu Dật vội vã buông tay rồi lùi ra xa.

Vì sao cứ mỗi lần nhìn thấy Bạch Như Giang thì hắn lại cảm thấy đau lòng như vậy chứ? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

- Cố Thiếu Dật anh phát điên cái gì hả? Sao anh lại làm thế với Như Giang hả? - Mạc Hiểu Thanh tức giận muốn nhào tới đấm vài phát vào gương mặt kiêu ngạo kia cho bõ tức. Thế nhưng chưa kịp lao ra đã bị cô ở bên cạnh ngăn lại.

Bạch Như Giang thản nhiên vuốt lại mái tóc mình, thản  nhiên giữ vai Hiểu Thanh lại, rồi lại thản nhiên quay sang nhìn Cố Thiếu Dật bằng ánh mắt lạnh lẽo. Ánh mắt đo khiến Cố Thiếu Dật giật mình, kinh hãi. Bởi vì ánh mắt cô nhìn hắn chẳng còn tình yêu nồng nhiệt, say đắm, quan tâm như trước kia mà thật xa lạ, thật lạnh lùng như nhìn người dưng nước lã. Điều đó khiến trái tim hắn... đau!

- Cố thiếu gia, rốt cuộc anh muốn nháo cái gì?

"Cố thiếu gia, anh yên tâm đi. Từ giờ trở đi tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa đâu."

Bộ dạng khi Bạch Như Giang nói ra câu này giống hệt với bộ dạng của nữ nhân mà hắn gặp trong giấc mơ kì quái đó. Đều thản nhiên, đều lạnh lùng và đều tuyệt tình như thế. Từ ánh mắt đến từng biểu cảm trên gương mặt đều thập phần giống nhau, Cố Thiếu Dật hiện tại có thể chắc chắn rằng là cả hai đều là một, là Bạch Như Giang

Cố thiếu gia, tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa.

Không bao giờ yêu anh nữa!

Không bao giờ!

Âm thanh lãnh đạm của Bạch Như Giang ở trong mơ liên tục vang lên khiến cho đầu Cố Thiếu Dật như muốn nứt ra. Hắn run rẩy nhìn chằm chằm vào cô, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn ứ lại.

Không được!

Em phải yêu tôi, vĩnh viễn phải yêu tôi mới đúng. Bạch Như Giang suốt đời suốt kiếp chỉ có thể yêu thương một mình Cố Thiếu Dật hắn mà thôi. Hắn không cho phép cô yêu thương người khác.

- Cố thiếu nếu không có chuyện gì muốn nói thì anh nên về lớp đi. Đừng để cho Bạch tiểu thư phải đợi. Anh mà còn chưa chịu về thì cô ta sẽ đi tìm anh đó.- Bạch Như Giang nhíu mày nhìn bộ dạng không được bình thường của Cố Thiếu Dật, tốt bụng nhắc nhở hắn một câu như thế.

"Nếu không có chuyện gì muốn nói nữa thì anh mau cút về bên cạnh Bạch Phương Tuyết đi, đừng để tâm can bảo bối của anh phải đợi. Anh mà còn chưa về nữa thì cô ta sẽ lại nói tôi quyến rũ anh, sẽ sai đám người kia đánh chết tôi mất."

- Không, anh sẽ không trở về. Anh-- anh muốn ở bên cạnh em. Có anh ở đây rồi sẽ không ai có thể làm hại em cả. - Cố Thiếu Dật lẩm bẩm.

Anh? Em? Vì sao hắn lại đổi cách xưng hô rồi? Còn nữa, vì sao hắn lại nói những lời kì quặc như thế? Anh trai, anh đây là đã quên kịch bản rồi hay sao?

Bạch Như Giang cau mày nhìn Cố Thiếu Dật đầy nghi ngờ.

Trong lúc cô đang cố gắng tìm kiếm lời giải cho một đống câu hỏi ở trên của bản thân thì ở phía đối diện, Cố Thiếu Dật đột nhiên như phát điên mà lao tới chỗ cô. Vì hắn hành động vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi chẳng ai có thể kịp làm cái gì, vào cái khoảng khắc cô và tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô lại bị hắn đập cho một trận như mọi khi, ngay cả Bạch Như Giang cũng đã nhắm mắt chịu trận thì Cố Thiếu Dật lại làm ra một hành động khiến mọi người kinh hãi không thôi!

Cố Thiếu Dật trước mặt mọi người cư nhiên lại hôn Bạch Như Giang.

Điều này khiến cho mọi người chấn kinh, bất kỳ ai cũng không thể tin được sẽ có một ngày Cố Thiếu Dật lại chủ động hôn một đứa con gái đáng ghét như Bạch Như Giang trước mặt mọi người như thế. Một hành động nếu như làm trên người Bạch Phương Tuyết thì chính là vô cùng bình thường, nhưng đây là Bạch Như Giang đó nha. Ôi trời ơi, đã có chuyện gì xảy ra thế này.

Đồng dạng có một tâm trạng thất kinh giống mọi người xung quanh, Bạch Như Giang vô thức há miệng, vô tình lại tạo cơ hội cho Cố Thiếu Dật đưa lưỡi vào trong miệng mình, không ngừng dây dưa, không ngừng quấn quýt. Một nụ hôn không hề dịu dàng mà lại vô cùng cuồng dã, như trừng phạt, như chiếm đoạt. Cố Thiếu Dật tham lam cắn mút cánh môi hư hỏng kia, giống như đó là một hình phạt vì những câu nói tuyệt tình ấy. Một nụ hôn kéo dài, đến khi Bạch Như Giang không thể thở được hắn mới luyến tiếc buông ra.

"Chát..."

Bạch Như Giang phẫn nộ tát thắng vào gương mặt tuấn tú đáng giá ngàn vàng của Cố Thiếu Dật. Cả người cô run lên vì tức giận, hơi thở vì nụ hôn mà trở nên hỗn loạn, đôi mắt ban nãy vẫn còn bình bình thản thản như chẳng chịu đặt gì vào trong nay lại phừng phừng lửa giận, căm tức trừng trừng nhìn Cố Thiếu Dật.

Mọi người xung quanh cũng vì hành động đó của cô mà hít một ngụm khí lạnh một số người len lén liếc sắc mặt của Cố Thiếu Dật rồi âm thầm cầu nguyện cho cô. Cũng có một số người len lén mắng cô là kẻ chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ các kiểu. Một số người thì âm thầm ngưỡng hộ hành động dũng cảm ấy, mà Mạc Hiểu Thanh ở phía sau ban đầu thấy bạn thân bị cường hôn liền cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng sau đó thấy phản ứng của Bạch Như Giang lại cảm thấy vô cùng hài lòng. Hừ! Không thể để tên khốn nạn đó chiếm tiện nghi của bạn tốt... Mọi người xung quanh đủ loại biểu cảm nhưng đồng loạt không một ai lên tiếng, tất cả đều im lặng xem diễn biên của bộ phim truyền hình đầy rẫy drama nóng hổi này.

- Anh-- anh-- Ai cho phép anh làm vậy hả? - Cô phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt hắn, nói mà như thét lên.

Ai cho hắn được phép làm như thế với cô chứ? Cô-- cô dù sao cũng không phải Bạch Phương Tuyết, cũng không có trêu chọ cô ta. Vậy thì vì sao hắn lại có thể làm ra những hành động đó với cô chứ.

- Anh-- anh không biết. 

Chính bản thân Cố thiếu Dật cũng vô cùng bất ngờ vì hành động đó của bản thân. Hắn không biết khi ấy vì sao đột nhiên lại chạy tới cường hôn cô, chỉ là chỉ là khi đó hắn muốn xác nhận Bạch Như Giang trước mặt hắn vẫn còn sống, vẫn còn đứng sờ sờ trước mặt hắn, chứ không còn như trong mơ cô chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi tan biến giống như trong giấc mộng ấy vậy.

Lại nói đến giấc mộng đáng sợ kia, nhớ đến bộ dạng thảm thương của Bạch Như Giang ở trong đó, Cố Thiếu Dật cảm thấy ngực mình đau nhói. Đau, thực sự rất đau. Cảm giác đau đớn này một kẻ trăng hoa như Cố Thiếu Dật chưa từng trải qua, thậm chí Bạch Phương Tuyết cũng không mang lại cho hắn cảm xúc đó. Vậy mà người con gái này lại khiến hắn đau đến tâm tàn phế liệt như thế.

Bạch Như Giang a Bạch Như Giang, rốt cuộc em đã làm gì khiến tôi thành ra như thế này hả?

Cố Thiếu Dật khẽ liếc cô một cái, không nhịn được mà nở một nụ cười thật khổ sở.

Thế nhưng một chút Bạch Như Giang cũng không để tâm đến tâm trạng rối ren của Cố Thiếu Dật, cô chỉ điên cuồng chùi môi rồi hướng hắn rống lớn một tiếng.

- Đồ điên.

Nói đoạn, xoay người chạy ra khỏi lớp.

Mạc Hiểu Thanh thấy bạn mình đi rồi, cũng hung hăng trừng Cố Thiếu Dật một cái rồi vội vã chạy theo.

Hắn vẫn đứng ở đó, vẫn là sự để tâm của hàng trăm con mắt nhưng một chút hắn cũng không để tâm như thường ngày. Tâm trí hắn ở thời điểm Bạch Như Giang rời đi có lẽ cũng đi theo cô luôn rồi.

Cố Thiếu Dật thở dài, nhìn về phía bàn học của cô mà khẽ bảo.

- Bạch Như Giang, tôi nghĩ, tôi yêu em~!

---

đoạn in nghiêng là những lời trong mơ Cố Thiếu Dật nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro