chương 7 : Ý Định Làm Mai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Như Giang rời khỏi lớp với một tâm trạng vô cùng hỗn loạn. Sắc mặt cô trắng bệch, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được chuyện gì cả. Cô cố chấp chạy về phía trước, chẳng biết mình sẽ đi tới nơi nao cho nên cô cứ chạy mãi, chạy mãi cho tới khi không thể chạy được nữa mới run rẩy ngồi xuống nền đất. Bạch Như Giang dựa lưng vào tường, co người lại, chôn mặt vào khoảng trống giữa hai cánh tay.

Cô không có khóc. Bạch Như Giang cam đoan là mình không có khóc. Chỉ là cô cảm thấy mình cần một chút yên tĩnh vậy thôi, cho nên mặc kệ thời gian đang từng chút qua đi, cô vẫn duy trì tư thế ấy cho đến khi Mạc Hiểu Thanh tìm thấy mình.

- Tiểu Giang Giang, mày ổn chứ? - Mạc Hiểu Thanh lặng lẽ đi tới ngồi bên cạnh cô khẽ hỏi.

- Uhm, tao ổn. - Trầm mặc một lúc lâu thật lâu, cô mới khàn giọng đáp trả.

Hiểu Thanh nghe vậy thì trong lòng lại càng muộn phiền. Cái con bé này cái gì cũng tốt cả chỉ là suốt ngày cứ cố tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi, cái gì cũng giấu tận sâu trong lòng mà không thèm kể cho ai nghe mà muốn tự mình đối mặt. Do đó chẳng mấy ai có thể biết được cô đã phải chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu tổn thương. Đặc biệt là nó đến từ Cố Thiếu Dật và Bạch Phương Tuyết.

Nghĩ đến hai người này Mạc Hiểu Thanh không nhịn được mà tỏ ra chán ghét, khinh thường đến tột độ. Nhỏ không hiểu vì sao mà mọi người trong trường đều nhất nhất ngưỡng mộ, sùng bái hai kẻ kia như thế. Không phải là chỉ nhiều tiền hơn một chút, tư sắc tốt hơn một chút thôi sao?

Mạc Hiểu Thanh thừa nhận là hai kẻ đó cũng có tài đó, nhưng rồi sao, nhân cách xấu xí thì những thứ kia có hoàn hảo đến mấy thì cũng là đồ bỏ đi mà thôi. Đặc biệt là con nhỏ Bạch Phương Tuyết đó, suốt ngày làm màu, suốt ngày giả vờ lạnh lùng cao quý như một nữ hoàng, luôn luôn nhìn tất cả mọi người bằng nửa con mắt. Cô ta luôn tỏ ra kiệm lời bởi chính cô ta cảm thấy lời nói của mình cao sang biết bao, không thể cứ tùy tiện cho người ta nghe được, luôn luôn ra lệnh cho người khác, kể cả ba mẹ cô ta. Thật hư đốn, thật xấc xược. Vậy mà đám người ngu xuẩn đó vẫn mù quáng vì cô ta thế mới sợ chứ.

Vì một lời nói của Bạch Phương Tuyết mà mọi người không ngần ngại tẩy chay Bạch Như Giang, không ngần ngại mắng chửi, nhục mạ, đánh đập khiến cho cô phải vào viện không ít lần. Thế mà cô vẫn chịu đựng được cơ đấy, vẫn tỏ ra không có việc gì dù những vết thương đó rất đau, vẫn thản nhiên tươi cười, thản nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Phương Tuyết. Thật kiên cường làm sao. Chính điều đó đã khiến cho Mạc Hiểu Thanh chú ý tới và quyết tâm phải kết bạn được với Bạch Như Giang. Khi đó, nhỏ đã phải uổng phí không biết bao nhiêu là tâm tư mới trở thành bạn bè, rồi là bạn thân của cô. Nhớ đến đây, bỗng dưng Mạc Hiểu Thanh bật cười.

- Này, mày còn nhớ vì sao ngày đó tại sao chúng ta lại trở thành bạn bè không? - Nhỏ vui vẻ hỏi.

- A, không phải lúc đó tao bị đánh rồi mày từ đâu đó chạy ra đòi làm anh hùng cứu mĩ nhân. Kết quả không cứu được mĩ nhân thì thôi đi, ai dè anh hùng cũng phải nhập viện khâu mấy mũi. - Bạch Như Giang hơi ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười rồi đáp lại.

- Xùy xùy xùy, khi đó tao thật sự muốn cứu mày nha. Chỉ tại bọn nó đông quá thôi. Nếu mà ít đi vài ba đứa á, nhất định đã bị bổn tiểu thư đánh cho kêu cha gọi mẹ rồi. - Mạc Hiểu Thanh xù lông, vênh mặt bảo.

- Thôi đi, cho dù có ít hơn một nửa thì với một đứa gầy tong teo như mày thì làm được cái trò trống gì. - cô ném cho nhỏ một cái nhìn thập phần khinh bỉ.

- Mày cứ làm như tao vô dụng lắm ý. - Mạc Hiểu Thanh xụ mặt.

- Ủa chứ không phải nó là thế hả? Tao nhớ ngoài ăn, ngủ, nghe nhạc, xem phim rồi đi mua sắm các thứ các thứ thì mày có làm được cái gì đâu? - Bạch Như Giang lờ đi vẻ mặt mếu méo của con bạn thân, tỏ ra vô tội rồi hỏi.

- Mày... Quá đáng lắm. - Nhỏ trợn mắt nhìn, giơ tay lên định thọc lét cô một trận thì Bạch Như Giang đã nhanh nhảu nhảy sang chỗ khác. Sau đó còn quay sang nhìn cô mà nở một nụ cười trêu tức.

Hừ! Muốn hãm hại bổn cung sao? Mi còn non và xanh lắm cưng ạ.

Và nụ cười đó một lần nữa chọc cho Mạc tiểu thư xù lông. Nhỏ nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt bạn tốt thì cảm thấy lửa giận như muốn bùng cháy, nhưng cũng cảm thấy mừng vì tâm tình của cô cuối cùng cũng tốt lên nữa. Nói thật thì Mạc Hiểu Thanh chỉ quen nhìn thấy một Bạch Như Giang năng động, vui vẻ chứ cô cứ trầm mặc, ít lời như thế nhỏ cảm thấy thật xa lạ, không quen một chút nào cả. Vẫn cứ cười như thế thì tốt hơn.

Để sau này mỗi ngày bạn tốt có thể thoải mái cười đùa như vậy, trong đầu Mạc Hiểu Thanh bỗng hiện ra vô số kế hoạch xấu xa để bán bạn mình. Khụ, nói bán thì hơi quá bởi nhỏ chỉ đơn thuần muốn tìm một người con trai ôn nhu, dịu dàng, chung thủy không lăng nhăng và có thể bảo vệ cô. Nếu có thể thì ngày ngày khiến Bạch Như Giang vui vẻ, không còn phải muộn phiền vì tên khốn họ Cố kia nữa. 

Trong đầu Mạc Hiểu Thanh khẽ xẹt qua vài gương mặt, nhưng người nào nhỏ cũng cảm thấy hắn không xứng đáng với Tiểu Giang Giang nhà cô. Tên thì lăng nhăng, tên thì gia cảnh hơi khó khăn, tên thì mọt sách, tên thì không đủ ôn nhu,... Cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui người hợp với bạn tốt nhất vẫn là anh trai Mạc Vĩnh Kỳ nhà mình.

Phải! Anh trai.

Đôi mắt Mạc Hiểu Thanh đột ngột sáng như đèn pha ô tô, dọa cho Bạch Như Giang đứng bên cạnh sợ hết cả hồn. Cô lấy tay xoa xoa trái tim vừa giật thót vì hành động kì lạ của nhỏ ban nãy, trong đầu cảm thấy nghi ngờ vô cùng.

 Con bé này không phải lại vừa nghĩ ra chủ ý xấu xa gì chứ? Lần này không biết kẻ xấu số nào đã chọc giận Mạc tiểu thư cao quý nhà chúng ta đây.

Bạch Như Giang bất đắc dĩ cười cười, trong lòng thì đang không ngừng cầu nguyện cho kẻ xấu số kia được bình an trước mấy trò đùa cợt quái đản của Mạc Hiểu Thanh. Cô cứ vô tư như vậy mà đâu có biết, kẻ xấu số ấy chính là bản thân mình đâu.

Mặc kệ bạn tốt đang ở bên cạnh nhìn mình đầy quái dị, Mạc Hiểu Thanh ở bên này vẫn đang vô tư tưởng tượng đến viễn cảnh anh trai mình cùng Bạch Như Giang hẹn hò, trải qua bao nhiêu sóng gió nắm tay về chung một nhà và cuối cùng kết HE. Chu choa, mới nghĩ thôi đã cảm thấy thật vui vẻ rồi.

Mạc Hiểu Thanh hắc hắc cười, đôi mắt bỗng lóe lên một ngôi sao đầy quyết tâm.

Được, từ giờ trở đi mình sẽ cố gắng tác hợp cho anh trai cùng bạn tốt. Vì tương lai tốt đẹp đầy hạnh phúc của Bạch Như Giang, Mục Hiểu Thanh cần phải cố gắng thúc đẩy hai người sớm đến với nhau a. Dù sao hai người đó cũng xứng đôi vừa lứa như vậy, huống hồ chi anh trai mình cũng rất thích Bạch Như Giang nữa. Bây giờ không phải chỉ cần khiến cho bạn tốt có cảm tình với anh trai mình, sau đó lựa thời cơ bảo Mạc Vĩnh Kỳ tỏ tình đầy lãng mạn là được rồi hay sao? Bất quá, trước đó phải hỏi xem bạn tốt nghĩ gì về anh trai cái đã. Anh trai mình hoàn hảo như vậy thì chắc ấn tượng sẽ không xấu đâu nhỉ?

Mạc Hiểu Thanh gãi gãi gò má của mình, sau đó quay sang khều khều vai của Bạch Như Giang.

- Tiểu Giang Giang này, mày thấy anh trai tao thế nào?

- Hả? Anh Vĩnh Kỳ sao? Anh ấy rất tốt. - Bạch Như Giang hoàn toàn ngạc nhiên trước câu hỏi của Mạc Hiểu Thanh nhưng cũng rất nhanh chóng mà đáp lại.

- Chỉ tốt thôi sao, còn gì nữa không? Nói cụ thể ra xem nào? - Mạc Hiểu Thanh nóng nảy thúc giục.

Mới chỉ tốt thôi thì chưa đủ nha, ấn tượng càng phải tốt đẹp thì kế hoạch mai mối này của nhỏ mới nhanh chóng được thành công chứ.

- À ừ thì anh ấy đẹp trai, ga lăng, tốt bụng lại còn rất ôn nhu nữa. - Tuy là không hiểu vì sao Mạc Hiểu Thanh lại hỏi như vậy nhưng cô cũng rất ngoan ngoãn mà trả lời.

- Còn gì nữa không?

- Nấu ăn giỏi, rất dịu dàng, dễ gần, cũng rất dễ thương và hài hước. Nói tóm lại là anh ấy rất rất tốt luôn. - Bạch Như Giang nói tiếp.

- Thế mày nghĩ ổng có phải là một người bạn trai hoàn hảo không? - Vô cùng hài lòng đối với những gì vừa thu được, Mạc Hiểu Thanh vui vẻ hỏi tiếp.

- Sao mày hỏi thế, cái này thì làm sao mà tao biết được. - Sửng sốt trước câu hỏi không hề liên quan gì với đống ở trên của bạn tốt, cô buồn cười bảo.

- Tất nhiên là mày biết rồi. Không phải mày là người đã từng yêu đương hay sao? Nào nói thử xem, so với Cố Thiếu Dật thì anh Vĩnh Kỳ có phải là một người bạn trai hoàn hảo hơn không? - Nhỏ cố gắng bám riết lấy không tha chỉ để đòi được một đáp án khiến nhỏ hài lòng.

- Hai người này khác nhau mà, tao không biết. - Bạch Như Giang trầm mặc một chút, sau đó mới đáp lại.

- Nói đi mà coi như tao năn nỉ mày đó. Nói đi rồi tao sẽ bao mày đi ăn có được không? Hay là mày muốn gì, trả lời một câu rồi tao sẽ mua cho mày nhé nhé! - Mạc Hiểu Thanh bám lấy tay cô, không ngừng dụ dỗ.

- Được rồi, mày muốn tao trả lời cái gì đây chứ? - Cô thở dài.

- Thì đó, theo mày thì so với Cố Thiếu Dật thì anh trai Mạc Vĩnh Kỳ nhà tao có phải là một người bạn trai lý tưởng hơn không? - Thỏa mãn vì đạt được mục đích, Mạc Hiểu Thanh hướng cô cười hì hì.

- Có. - Đắn đo một hồi Bạch Như Giang liền gật đầu, bởi hiện tại trong mắt cô, con trai ai cũng đều tốt hơn đám người đàn ông bên cạnh Bạch Phương Tuyết giống như Cố Thiếu Dật nhiều lắm. Huống chi cô cũng đâu có nói dối đâu, quả thật anh Vĩnh Kỳ đúng là một mẫu bạn trai lý tưởng với hầu hết mọi cô gái. Đẹp trai, nhiều tiền lại ôn nhu như nước. Đúng là cực phẩm trong cực phẩm nha.

Mạc Hiểu Thanh nhận được đáp án đó thì vui sướng vô cùng, trong lòng nhỏ càng quyết tâm phải tác hợp được Mạc Vĩnh Kỳ với Bạch Như Giang.

Vì tương lai màu hồng đầy hạnh phúc của anh trai và bạn tốt, Mạc Hiểu Thanh cố lên nào!!

---

Ở bên này hai người vui vẻ như thế nhưng ở một nơi khác trong ngôi trường này, có một người con gái xinh đẹp lại mang tâm tình không tốt đẹp như thế.

- Sao? Ngươi chắc chứ? Cố Thiếu Dật cường hôn Bạch Như Giang? - Chất giọng lành lạnh của cô gái vang lên khiến cho nhiệt độ xung quanh như giảm xuống, cũng khiến cho cái kẻ mặc đồng phục trường Thiên Nguyệt kia sợ hãi. Bởi cậu ta biết người con gái này đang tức giận, và chỉ cần một cái gật đầu nữa thôi thì cơn giận sẽ bùng nổ.

Thế nhưng chưa để kẻ kia kịp nói gì thì một giọng nam vui vẻ đã vang lên. Từ phía cửa, một người đàn ông anh tuấn khoác lên người một bộ vest đắt tiền, thản nhiên đi tới trước mặt người con gái kia.

- Phải, tin đó chính xác 100%. Cố Thiếu Dật trước mặt mọi người cường hôn em gái của vị hôn thê. Đúng là một cảnh tượng phi thường đặc sắc, chỉ tiếc là Bạch tiểu thư không được chứng kiến nó mà thôi. Chậc chậc, tin này mà đem cho đám papazazi thì chắc chắn sẽ hot lắm đây. - Hắn nhếch môi đùa giỡn, nhưng khi nhắc đến chữ 'hôn' kia thì đáy mắt đã lạnh băng cả rồi.

- Thương Du Yết, anh đến đây làm gì? Muốn chọc tức tôi hay sao? - Người con gái rõ ràng đã bị lời nói của tên đàn ông làm cho tức giận. Trong phút chốc đã không duy trì được bộ dạng cao quý thường ngày mà trợn mắt lên.

- Không hề. Tôi đâu dám chọc giận tâm can bảo bối của Bạch gia Bạch Phương Tuyết tiểu thư được chứ. - Thương Du Yết nâng li rượu vang đỏ rực lên, nhấm một ngụm rồi vui vẻ bảo.

Ở phía đối diện, Bạch Phương Tuyết thấy được bộ dạng ngả ngớn kia thì chỉ hừ lạnh rồi quay đầu đi, quyết định không thèm để ý đến hắn nữa. Thương Du Yết cũng chẳng buồn để tâm đến sự khinh người đó của Bạch Phương Tuyết, hắn vẫn duy trì thái độ cà lơ phất phơ đó mà trêu chọc cô hầu gái bên cạnh khiến cô ta đỏ mặt.

- Thương thiếu gia bỏ chút thời gian rảnh rỗi hiếm có kia không phải chỉ đến đây đùa giỡn người hầu của tôi chứ? - Bạch Phương Tuyết thấy hành động đó thì càng khinh thường hắn. Bề ngoài thì có vẻ như cô ta vẫn thản nhiên như thế nhưng trong lòng không ngừng mắng Thương Du Yết là một tên háo sắc đáng khinh.

Thương Du Yết làm sao không biết được điều đó chứ, dù sao thời gian hắn lăn lộn trên thế giới này cũng sớm hơn Bạch Phương Tuyết một, hai năm cơ mà. Thế nhưng hắn chẳng thèm so đo mà trực tiếp mở miệng.

- Bạch tiểu thư quên rồi sao? Tôi đến đây vì kế hoạch hợp tác của chúng ta mà. - Du Thương Yết nhếch môi cười.

Kế hoạch hợp tác?

Bạch Phương Tuyết khẽ sửng sốt sau đó âm thầm cười lạnh. Lạnh lùng phất tay bảo đám hầu cận xung quanh ra ngoài, cô ta đứng dậy đi tới bàn lầm việc rút ra một tờ văn kiện, đóng dấu vào rồi đưa cho hắn.

Thương Du Yết sau khi lấy được thứ mình muốn thì tâm tình thoáng tốt lên một chút, hắn nhấp một ngụm rượu nữa, đứng dậy định rời đi thì Bạch Phương Tuyết đã lên tiếng.

- Thương thiếu gia tôi hi vọng anh sẽ không vì bất cứ một điều gì mà bội ước. Kết cục khi phản bội tôi anh sẽ không tưởng tưởng được đâu.

- Bạch tiểu thư cứ yên tâm. Thay vào đó tôi nghĩ cô nên thu liễm một chút, tốt nhất đừng có động vào người không nên động. Nếu không hậu quả cô sẽ không thể gánh chịu được đâu. - Thương Du Yết xoay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Bạch Phương Tuyết, cảnh cáo.

Nói đoạn, hắn không do dự mà xoay người đi mất.

Thương Du Yết đi rồi, Bạch Phương Tuyết không thể duy trì bộ dạng lạnh lùng cao quý như ban nãy. Cô ta giận dữ hất toàn bộ đồ trên bàn xuống dưới đất rồi thở hổn hển, tròng mắt đen láy vốn vô cảm giờ lại hừng hực lửa giận.

- Khốn kiếp. Thương Du Yết anh cứ chờ đó, sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh phải quỳ xuống van xin tôi.

Ánh mắt khẽ lóe lên tia oán độc, Bạch Phương Tuyết cười lạnh một tiếng, sau đó thu hồi vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, cô ra lệnh.

- Nhắn tin cho Cố Thiếu Dật bảo hắn tới đây gặp ta. Đừng quên nói tâm tình ta đang không tốt, hiện tại cần hắn ở bên cạnh.

- Vâng thưa tiểu thư. - hầu cận ngoan ngoãn đáp lại sau đó nhanh chóng rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro