chương 8 : Tranh chấp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc buổi học với tâm trạng uể oải, chán chường, hai kẻ trốn học là Bạch Như Giang và Mạc Hiểu Thanh cố gắng lôi lôi kéo kéo nhau ra cổng trường, đứng chờ Mạc Vĩnh Kỳ tới đón như mọi khi. Chỉ là hôm nay cô đi đến đâu những lời bàn tán xôn xao lại vang đến đó. Cô tuy bề ngoài không để tâm đến điều đó mà chỉ chuyên tâm trò chuyện với Mạc Hiểu Thanh, nhưng trong lòng thì không ngừng đem 18 đời tổ tông nhà Cố Thiếu Dật ra mắng chửi một lượt.

Chả là cả trường đang bàn tán vụ hắn cường hôn cô hồi sáng ấy mà. Giờ nó chính là vụ việc được bàn tán nhiều nhất hiện tại, kéo theo một loạt tin đồn khác cũng nảy sinh. Đó là tin đồn Bạch Phương Tuyết và Cố Thiếu Dật chia tay, mà do Bạch Như Giang là kẻ thứ ba chen vào. Hay là Cố Thiếu Dật phát hiện ra tình cảm của mình với em gái của vị hôn thê, vì thế nằng nặc đòi hủy hôn với Bạch Phương Tuyết và  không được chấp nhận cho nên mới xảy ra vụ cường hôn hồi sáng. Một lời đồn khác là Cố Thiếu Dật bị Bạch Phương Tuyết cắm sừng, vì thế hắn quyết tâm qua lại với Bạch Phương Giang để trả thù... Tóm lại, đủ loại bát quái, đủ loại tin đồn đang tràn lan trong ngôi trường này, mà tất cả chỉ do một phút bồng bột, thiếu suy nghĩ của Cố Thiếu Dật.

Tuy là đã cố gắng lờ đi nhưng chúng vẫn khiến cô khó chịu vô cùng, vì vậy mà Bạch Như Giang đã thề rằng cô sẽ đập cho Cố Thiếu Dật một trận nếu như hắn dám xuất hiện trước mặt cô.

- Tiểu Giang, Thanh Thanh.

Trong lúc Bạch Như Giang đang thất thần thì Mạc Vĩnh Kỳ đã xuất hiện trước cổng trường. Anh đứng bên cạnh xe của Mạc gia, hướng hai cô bé vẫy vẫy tay, khóe môi như thường lệ nở một nụ cười ôn nhu đầy dịu dàng.

- Anh hai! - Mạc Hiểu Thanh hớn hở kéo Bạch Như Giang chạy qua chỗ anh hai mình, trong lòng thì đang âm thầm tính toán, làm cách nào để tạo không gian riêng cho hai người kia, làm cách nào để bạn tốt nhanh có tình cảm với anh trai một chút. Tốt nhất là làm cách nào khiến hai người có thể ở chung một chỗ luôn. Bất quá, nếu như thế có phải là quá nhanh rồi không? Dù sao bạn tốt cũng đang thất tình, chắc hiện tại vẫn chưa có tâm trạng để yêu đương đâu, cho nên cứ từ từ vậy.

- Ừ, hôm nay học tập thế nào rồi? Có gây rắc rối gì cho thấy cô không? - Theo thói quen khẽ sờ đầu Mạc Hiểu Thanh một cái, Mạc Vĩnh Kỳ rất tực giác cầm lấy balo cho nhỏ, thuận tay cầm lấy luôn chiếc cặp nhỏ tên tay của Bạch Như Giang.

- A! Không cần đâu ạ, cứ để cho em cầm là được rồi. Dù sao nó cũng không có nặng lắm. - Cô vươn tay, định đoạt lại cặp sách của mình thì Mạc Hiểu Thanh đã vội vàng ôm lấy tay.

- Thôi nào, cứ để cho anh Vĩnh Kỳ cầm đi. Ảnh khỏe lắm, có mười cái như thế nữa thì cũng dư sức, đúng không anh hai? - Nhỏ quay sang Mạc Vĩnh Kỳ, liên tục nháy nháy mắt.

Dường như hoàn toàn hiểu đứa em gái bé bỏng của mình nói gì, anh rất phối hợp mà gật gật đầu.

- A, vậy thì cảm ơn anh. - Bạch Như Giang gãi gãi má, ngượng ngùng bảo.

- Chúng ta còn phải khách sáo như vậy sao? - Mạc Vĩnh Kỳ dịu dàng bảo. Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào một sợi tóc đen rồi chậm rãi giúp cô vén ra sau tai. Một hành động có vẻ như rất bình thường nhưng nhờ tiếng hít sâu của Mạc Hiểu Thanh mà bỗng dưng trở nên ái muội tới kì lạ. Nghĩ đến đây, cả hai xấu hổ vội lùi lại vài bước, một người ngẩng mặt lên nhìn trời, người còn lại thì cúi gằm mặt xuống dưới đất không dám ngẩng lên.

Ái chà chà, quả đúng là có gian tình thật rồi.

Mạc Hiểu Thanh thấy thế liền xoa cằm nghiền ngẫm, chốc chốc lại toét miệng cười gian khiến hai người kia đồng loạt rùng mình, lạnh sống lưng.

- Được rồi, về nhà thôi. - Mạc Vĩnh Kỳ lên tiếng phá tan không khí ái muội kia. Chất giọng anh như cũ vẫn thật dịu dàng, vẫn thật ôn nhu như muốn hòa tan trái tim của người ta luôn vậy.

- Vâng, về nhà thôi la la. Em đói quá rồi. - Mạc Hiểu Thanh vờ như không thấy anh trai mình vẫn lén lút nhìn bạn tốt, vui vẻ nhảy lên ghế sau rồi 'uỳnh' một cái, trước mặt Bạch Như Giang đang chuẩn bị tiến vào, đóng sập cửa lại.

- Xin lỗi mày nha Tiểu Giang Giang, hôm nay tao không được khỏe, tao muốn nằm đây ngủ một lát. Mày chịu khó ngồi đằng trước nha. - Mạc Hiểu Thanh thò đầu ra cửa xe, cười hì hì.

Bạch Như Giang trầm mặc.

Mạc Vĩnh Kỳ trầm mặc.

Toàn bộ những người nãy giờ đang hóng hớt cũng trầm mặc.

Đùa sao? Nhìn mặt hồng hào, đầy sức sống kia thì có chỗ nào không được khỏe chứ? Định lừa trẻ con đó hả?

- Con bé lúc nào cũng tùy hứng như vậy đó, em thông cảm nha. - Mạc Vĩnh Kỳ áy náy nhìn cô, xấu hổ bảo.

- Vâng, không có gì đâu. Mình về thôi anh. - Bạch Như Giang khẽ mỉm cười, lắc đầu sau đó đi đến phía trước xe, mở cửa định ngồi vào thì đã bị một cánh tay kéo lại. Cô nhíu mày, vừa quay đầu lại nhìn thì đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Hiên Viên Triệt? Sao hắn ta lại ở đây? Còn có, hắn ta kéo cô lại làm cái gì chứ?

Bạch Như Giang khó chịu muốn hất tay Hiên Viên Triệt ra nhưng không thành. Do đó sắc mặt cô rất khó coi, lạnh lùng nhìn hắn.

- Hiên Viên thiếu gia đây là muốn làm cái gì vậy? Còn không mau buông tay? Anh không sợ chị gái bảo bối của anh nhìn thấy rồi sẽ thất vọng hay sao?

- Bạch Như Giang, cùng tôi trở về. Cha muốn gặp cô. - Hiên Viên Triệt thấy cô giãy dụa, sắc mặt lại càng trở nên thâm trầm. Không còn vẻ mặt tươi cười giả dối hàng ngày, gương mặt hắn hiện tại lạnh lẽo đến mức khiến cô cảm tưởng không khí xung quanh mình đã bị đóng băng rồi.

Bạch Như Giang không hiểu tại sao con người này lại có biểu hiện như thế? Không phải một tuần trước còn rất bình thường mà chạy tới Mạc gia mỉa mai, châm chọc, khiêu khích cô hay sao? Giờ lại một mực nắm tay cô không buông, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì chứ.

Càng nghĩ càng khó chịu, Bạch Như Giang càng cố sức giãy dụa để thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Hiên Viên Triệt. Thế nhưng có vẻ cô càng giãy thì hắn càng nắm chặt hơn, chặt đến nỗi khiến tay cô ửng đỏ, đau nhói.

- Hiên Viên thiếu gia, anh đang làm cái gì vậy? Mau buông Tiểu Giang ra. - Mạc Vĩnh Kỳ sau một hồi sửng sốt thì cuối cùng cũng đã hồi thần. Anh khó chịu khi thấy hắn cố chấp nắm lấy tay không buông, lại nhìn qua gương mặt hơi tái nhợt vì đau của cô, anh đau lòng chạy tới đẩy hắn ra, cầm lấy cổ tay đã đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng xoa xoa.

- Còn đau sao? - Anh dịu dàng hỏi.

- Em ổn, để em tự làm được rồi. - Bạch Như Giang khẽ rút tay lại, không để ý tới vẻ mặt mất mát của anh, tự mình lắc lắc cổ tay cho bớt đau. Sau đó mới bình tĩnh ngẩng mặt lên nhìn Hiên Viên Triệt đang bày ra vẻ mặt tức giận đứng cách đó không xa.

- Hiên Viên thiếu gia nếu cậu muốn tìm Bạch tiểu thư thì mời đến khu A cho. Nếu anh không biết đường thì có thể nhờ một vị bạn học tốt bụng nào đó dẫn đi là được mà. Tôi thì rất bận, không có thời gian mà ở đây chơi đùa với anh. Tôi có việc phải đi trước. Chào và không cần gặp lại. - Cô lãnh đạm bảo sau đó xoay người kéo Mạc Vĩnh Kỳ đi lên xe.

- Bạch Như Giang, cô đứng lại đó. Ai cho phép cô rời đi hả? - Nhìn ánh mắt lạnh băng hoàn toàn không để hắn vào mắt của Bạch Như Giang, Hiên Viên Triệt cuối cùng cũng không nhịn được mà tức giận.

Vì cái gì? Ai cho phép một đứa con hoang như cô ta có thể dùng ánh mắt đó nhìn hắn? Không phải cô ta coi hắn là em trai sao? Đáng lẽ ra ánh mắt đó phải tràn ngập quan tâm, dịu dàng cùng lấy lòng như trước chứ đâu phải lạnh lùng, vô cảm cùng thờ ơ như thế. Có ai nói cho hắn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra được hay không.

- Hiên Viên thiếu gia, Tiểu Giang không có gì muốn nói với cậu cả. Chúng tôi còn phải về nhà, mong cậu tránh đường. - Mạc Vĩnh Kỳ thường ngày vốn rất ôn hòa nhưng hiện tại nhìn bộ dạng cố chấp của Hiên Viên Triệt cũng không kìm được mà nhìn hắn một cách chán ghét.

Cái tên này chẳng biết từ đâu chui ra cầm lấy tay Bạch Như Giang lôi lôi kéo kéo, rồi lại còn ở đó quát mắng lên giọng ra lệnh cho cô nữa chứ. Thật đáng ghét mà. Ai cho hắn cái quyền được làm như thế chứ? Hắn nghĩ hắn là ai?

- Về nhà? Phải, Bạch Như Giang sẽ về nhà nhưng là về nhà cùng tôi. - Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn Mạc Vĩnh Kỳ, sau đó quay sang hất mặt nhìn cô.

- Cha cho gọi cô, còn không mau lên xe theo tôi về nhà. Nhanh lên đi, tôi không có nhiều thời gian ở đây chơi đùa với cô đâu.

- Nếu Hiên Viên thiếu gia bận thì về đi, đừng ở đây mất thời gian với tôi làm gì. Tôi sẽ không về cùng anh đâu. - Chỉ chờ câu nói đó, Bạch Như Giang nhanh chóng đáp lại.

- Cô dám! - Hiên Viên Triệt tức đến đỏ mặt. Hiện tại hắn chỉ muốn hung hăng dạy dỗ đứa con gái phiền phức không biết điều đó cho hả giận mà thôi.

- Anh Vĩnh Kỳ, ta về thôi. - Lờ đi sự tức giận của hắn, Bạch Như Giang quay sang nhìn Mạc Vĩnh Kỳ ở bên cạnh, cô dịu giọng bảo.

Anh gật đầu sau đó cùng cô lên xe, chuẩn bị rời đi thì có một chiếc xe khác từ ngoài cổng lao vào cản đường. Bạch Như Giang nhíu mày nhìn chiếc xe màu trắng có điểm quen thuộc kia, trong lòng ẩn ẩn bất an.

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Trưa rồi sao còn chưa để người ta về ăn cơm nữa chứ? - Mạc Hiểu Thanh ngồi ở ghế sau oán hận.

- Chờ một chút để anh xuống xem sao. - Mạc Vĩnh Kỳ lên tiếng dỗ dành nhỏ, sau đó mở cửa xe, bước xuống.

Cùng một động tác giống như anh, chủ nhân của chiếc xe màu trắng ấy là một nam nhân cũng bước ra, trên khóe môi là một nụ cười ngả ngớn mang theo ý vị trêu chọc. Nam nhân ấy xoay người một cái, thản nhiên đối diện với ánh mắt mang theo sửng sốt cùng kinh ngạc của Bạch Như Giang, nhếch nhếch khóe miệng.

Sắc mặt Bạch Như Giang hiện tại không hề tốt chút nào. Cô nhận ra nam nhân đó là ai. Hắn cũng là một kẻ thuộc đám nam sủng của Bạch Phương Tuyết, Vương Lãng Thần hay còn được gọi là Victor Wang. Hắn là công tước của nước M, em trai duy nhất của nữ hoàng Selena Wang thuộc dòng dõi hoàng gia cao quý. Trong tay hắn nắm giữ hơn một nửa mạch kinh tế của nước M, một đối tác quan trọng của Bạch gia.

Bạch Như Giang nhớ rằng Vương Lãng Thần gặp Bạch Phương Tuyết trong một buổi tiệc giao lưu giữa các tập đoàn lớn và sau đó bị thu hút bởi khí chất lãnh đạm, cao quý rồi dần dần sa vào lưới tình của cô ta, rồi trở thành yêu điên cuồng cùng sủng ái vô hạn. Kiếp trước, khi mà cô vẫn còn vô cùng hận Bạch Phương Tuyết, Bạch Như Giang đã từng nghĩ sẽ câu dẫn Vương Lãng Thần, rồi lợi dụng hắn để lật đổ Bạch gia.

Ban đầu kế hoạch dường như có vẻ rất thuận lợi khi cô cùng Vương Lãng Thần duy trì một mối quan hệ cực kì thân thiết, thậm chí cô còn không tiếc mà trao đời con gái cho hắn ta. Vương Lãng Thần khi ấy cũng đã hứa hẹn với cô không ít điều hay ho. Bạch Như Giang khi ấy nhẹ dạ cả tin mà ngoan ngoãn nghe lời hắn. Thế nhưng cuối cùng khi sự thật phơi bày Bạch Như Giang mới cảm thấy mình thật ngu ngốc đến thế nào.

Hóa ra tất cả chỉ là giả dối, hóa ra hắn chưa từng yêu thương cô, hóa ra những hứa hẹn ngọt ngào ấy chỉ là mồi nhử dụ cô chui vào bẫy. 

Vương Lãng Thần tiếp cận cô chỉ vì muốn trả thù cho Bạch Phương Tuyết, vì thế hắn mới cất công gầy dựng lên vở kịch đặc sắc này, dụ dỗ cô sa vào rồi biến cô thành một con rối giúp người hắn yêu mua vui. Khi vở kịch này cuối cùng cũng hạ màn, Vương Lãng Thần nhìn bộ dạng chật vật của cô mà khinh thường cười cợt.

"Thật nực cười! Yêu cô ư? Không đâu, ngay từ đầu tôi tiếp cận cô chỉ để giúp Tuyết nhi trả thù mà thôi."

"Cô nghĩ một đứa con hoang như cô cũng có đủ tư cách để bước chân vào Vương gia hay sao?"

"Thật ngây thơ."

Không chỉ tuôn ra những lời nói khiến Bạch Như Giang đau đớn ấy, Vương Lãng Thần còn hùa theo đám người Cố Thiếu Dật, khiến cho cô sống không bằng chết.

Nhớ lại những gì mà mình đã trải qua ở kiếp trước, lại nhìn đến gương mặt tươi cười của Vương Lãng Thần ở phía đối diện, bàn tay nhỏ nhắn của cô không nhịn được mà nắm chặt lại, đôi con ngươi màu trà khẽ lóe lên những tia phẫn hận.

- Tiểu Giang Giang, mày sao thế? Mày quen tên kia sao? - Mạc Hiểu Thanh nãy giờ vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của bạn tốt, thấy sắc mặt trắng bệch của cô không nhịn được liền lên tiếng hỏi.

- Không quen. Làm sao mà tao có thể quen được một người cao quý như hắn chứ? - Bạch Như Giang cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, chậm rãi đáp lại.

Mạc Hiểu Thanh 'ò' một tiếng. Nhỏ một lần nữa nhìn chằm chằm bạn tốt rồi lại nhìn bộ dạng anh tuấn tiêu sái của Vương Lãng Thân đang thản nhiên tựa người vào mui xe trò chuyện gì đó với Mạc Vĩnh Kỳ.

Tên đó là ai, tại sao lại nhìn bạn tốt với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu như thế? Hai người họ quen nhau sao? Không đúng, không phải Bạch Như Giang nói không quen sao, hơn nữa nếu nó quen thì tại sao Mạc Hiểu Thanh lại không biết được chứ? Hay là nhỏ nhìn nhầm rồi, hắn không nhìn Bạch Như Giang mà nhìn một người khác đúng không?

Mạc Hiểu Thanh vội vàng quay đầu nhìn vào trong, thấy Bạch Phương Tuyết từ khi nào đã đứng bên cạnh Hiên Viên Triệt nói nói gì đó. Tình cờ chỗ cô ta đứng chính là thẳng với tầm mắt của nam nhân kia. Đến đây Mạc Hiểu Thanh lại ngay lập tức bĩu môi khinh thường.

Hừ, tưởng là ai, hóa ra là người quen của con nhỏ khó ưa kia. Thảo nào trông cũng thật đáng ghét.

- Thanh Thanh, gọi anh Vĩnh Kỳ trở về đi. - Bạch Như Giang đột ngột nói với nhỏ.

- A, hả? Về sao? Được rồi. - Mạc Hiểu Thanh giật mình đáp lại.

Sau đó nhỏ nhấn nút kéo kính xe xuống, thò đâu ra, lớn tiếng bảo.

- Anh hai quay lại thôi. Tiểu Giang Giang đột nhiên cảm thấy không khỏe, cậu ấy muốn trở về nghỉ ngơi.

Giọng Mạc Hiểu Thanh khá lớn cho nên đã vô tình kéo qua toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Bạch Như Giang cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cô vội vã cúi đầu xuống để những ánh mắt mang theo hiếu kì kia không thể xuyên qua cửa kính xe để xăm xoi mình nữa. Trong lòng thì đang không ngừng mắng mỏ cái miệng nhiều chuyện của Mạc Hiểu Thanh. Bảo gọi về thì gọi thôi chứ nói như vậy làm cái gì hả? Con nhỏ này đúng thật là...

- Tiểu Giang, em không khỏe ở chỗ nào sao? - Mạc Vĩnh Kỳ nghe thấy thế vội vàng quay trở lại, lo lắng hỏi cô.

- Em-- em ổn. Chỉ là hơi mệt một chút, ngủ một giấc rồi sẽ khỏe ngay thôi. - Cô cười gượng.

- Vậy chúng ta về nhà ha. - Mạc Vĩnh Kỳ khẽ thở phào một hơi, vươn tay dịu dàng xoa đầu cô một cái.

- Vâng. - Bạch Như Giang vội vàng gật đầu, trong lòng thì muốn về tới điên rồi. Thật sự thì cô không muốn ở nơi này thêm một phút một giây nào nữa cả. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra và cô thì chưa thể nào có thể tiếp nhận được hết toàn bộ. Vì vậy cho nên cô muốn về nhà yên tĩnh suy nghĩ lại một chút.

Mạc Vĩnh Kỳ thấy được sắc mặt vô cùng không tốt của cô thì trong lòng cũng phiền não vô cùng. Khẽ thở hắt ra một hơi, anh bắt đầu khởi động xe rồi đưa hai tiểu công chúa trở về nhà, trong lòng thì không ngừng tìm cách để khiến cô vui vẻ lên một chút.

Ba người đi rồi, đám người xem kịch nãy giờ cũng tản ra. Lúc này, Vương Lãng Thần mới từ từ thu hồi ánh mắt tựa tiếu phi tiếu ấy, thu liễm lại rồi bước về phía Bạch Phương Tuyết cùng Hiên Viên Triệt đang đứng ở đó không xa.

- Chị, có cần em cho người lôi cô ta trở về Bạch gia không? - Hiên Viên Triệt sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn theo chiếc xe vừa khuất bóng, nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ kiếp, đứa con hoang đó càng lúc càng  không biết điều. Dám lên mặt với hắn ư, đúng là chán sống mà.

- Không cần. Cứ bình tĩnh đi dù sao mẹ nó với còn ở Bạch gia, nó không thể nào không quay trở về đâu. - Bạch Phương Tuyết lạnh nhạt đáp trả, nhưng ánh mắt vẫn không thèm liếc Hiên Viên Triệt một cái nào mà chỉ nhìn vào Vương Lãng Thần đang từng bước tiếng về đây.

- Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp. - Vương Lãng Thần nâng tay cô ta lên, cúi đầu chạm nhẹ môi vào đó.

- Công tước Wang, đã lâu không gặp. Có việc gì mà cần anh đích thân tới tận ngôi trường nhỏ nhoi của chúng tôi thế này?- Bạch Phương Tuyết vẫn duy trì bộ dạng vô cảm, cao quý ấy, khẽ gật đầu.

- Cũng không phải việc gì lớn cả. Tôi chỉ tình cờ đi qua thôi. Nếu tiểu thư không phiền thì có thể dành chút thời gian uống cùng tôi một ly cà phê được chứ? - hắn dịu dàng hỏi.

- Xin lỗi tôi không rảnh. Nếu không còn có việc gì thì tôi xin phép đi trước - Bạch Phương Tuyết ngay lập tức cự tuyệt sau đó kéo Hiên Viên Triệt đi mất.

Không tức giận vì bị từ chối, Vương Lãng Thần vẫn rất tự nhiên hướng hai người nói tạm biệt rồi xoay người đi về phía xe của mình. Khoảnh khắc khi xoay người ấy, vẻ mặt hắn ngay lập tức trở nên vô biểu tình, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm không thấy đáy.

Cuối cùng ta cũng gặp lại được nhau rồi, bé con!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro