chương 9 : Cuộc Gọi Từ Bạch Ngạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Như Giang uể oải thả người trên chiếc giường trắng tinh, mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, hồi tưởng lại tất cả những việc đã xảy ra vào ngày hôm nay. Việc thứ nhất là Cố Thiếu Dạt đột nhiên cưỡng hôn cô, việc thứ hai là Bạch Ngạn sai Hiên Viên Triệt đến lôi cô về Bạch gia, việc cuối cùng là sự xuất hiện đột ngột của Vương Lãng Thần. cả ba việc trên đều chẳng có lấy một việc gì tốt đẹp và chúng chỉ mang lại phiền phức cho cô mà thôi.

Bạch  Như Giang khó chịu đưa tay vò tóc khiến cho nó rối tung cả lên, tiếp đó không ngừng đập đầu vào gối cho đỡ bực, cuối cùng còn tự tát vào mặt mình mấy cái cho tỉnh ra, để đỡ phải suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn không đâu nữa. Bất quá tuy nói là như thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy cứ bất an.

Và dự cảm của Bạch Như Giang chưa bao giờ là sai cả. Vào giữa trưa, trong lúc cô đang thiu thiu ngủ thì tiếng chuông điện thoại khe khẽ vang lên, người gọi tớ là người mà Bạch Như Giang nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ chủ động liên lạc với cô kể từ khi cô quyết định dọn ra ở riêng ấy. Người đó là Bạch Ngạn, cha của Bạch Như Giang và Bạch Phương Tuyết.

Nhìn cái tên đang không ngừng nhấp nháyL trên màn hình điện thoại, tâm trạng Bạch Như Giang hiện tại chỉ có thể dùng hai chữ lạnh lẽo để hình dung. Bởi cô biết rằng người cha đáng kính ấy sẽ chẳng bao giờ chịu gọi điện cho cô nếu như không có chuyện gì cần đến sự hiện diện của cô hay cần cô giúp. Dù sao thì ông ta cũng chẳng ưa gì cô mà, trong mắt Bạch Ngạn thì Bạch gia chỉ có duy nhất một vị tiểu thư cao quý tên Bạch Phương Tuyết mà thôi. Trong mắt ông ta con của ông ta phải là một nàng công chúa được người người ngưỡng mộ chứ không phải một đứa ngày ngày chỉ biết gây rắc rối cho ông ta.

Bạch Như Giang còn nhớ rất rõ rằng, cái ngày mà cô lỡ đẩy Bạch Phương Tuyết xuống cầu thang ấy, không những bị những tên nam nhân kia hành hạ đến mức sống không được, chết cũng không xong ấy thì Bạch Ngạn cũng bỏ ra không ít công sức khiến cô khổ sở.

Đầu tiên là đuổi cô ra khỏi Bạch gia, tiếp đó ra lệnh cho bệnh viện ngừng chữa trị cho mẹ cô, rồi dùng việc này uy hiếp, bắt ép cô phải bán mình cho một lão già làm sủng vật chỉ để đổi lấy một bản hợp đồng có giá trị thương mại cao...

Người ta thường bảo rằng 'Hổ dữ thì không ăn thịt con', vậy mà Bạch Như Giang đường đường là con gái của lão mà Bạch Ngạn vẫn dùng mọi thủ đoạn để tra tấn, hành hạ hoặc thu lời về cho bản thân mình. Đúng là táng tận lương tâm mà.

Bạch Như Giang nắm chặt tay, đáy mắt lập tức trở nên lạnh lùng như hầm băng. Chờ đến khi ông ta gọi đi gọi lại đến lần thứ năm thì cô mới thản nhiên bắt máy.

- Vâng, con nghe. Có chuyện gì vậy cha? - Cố tỏ ra vui vẻ, Bạch Như Giang lên tiếng.

"Làm cái gì mà để ta phải gọi đến lần thứ năm mới bắt máy?" - Ở đầu bên kia Bạch Ngạn không hài lòng hỏi.

Haha, mới lần thứ năm mà đã tỏ thái độ khó chịu như vậy rồi sao? Biết thế đã cho ông ta phải chờ thêm một đến hai tiếng đồng hồ nữa phải, giống như việc mà ông ta đã làm với cô ở kiếp trước ấy.

Kiếp trước khi Bạch Ngạn ra lệnh ngừng điều trị cho Diệp Như Ân, Bạch Như Giang không nhớ mình đã phải gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, hay đến tận nơi tìm ông ta bao nhiêu lần mà Bạch Ngạn một cái phản ứng cũng không có. Chỉ duy nhất một lần cô gặp được ông ta ở một khách sạn nổi tiếng, sau đó còn vứt bỏ toàn bộ danh dự để quỳ xuống van xin ông ta cho phép bác sĩ tiếp tục điều trị cho mẹ cô. Khi ấy Bạch Ngạn không những không đồng ý mà còn lạnh lùng mỉa mai.

Chữa trị cho con ả đó? Còn lâu. Bởi đó là cái giá mà cô ta phải trả cho những tội lỗi mà cô ta gây nên.

Tội lỗi? Chỉ vì yêu mà Diệp Như Ân chuốc thuốc ông ta rồi mang thai sinh ra cô, phá hoại hạnh phúc của một gia đình quả thật là tội lỗi, nhưng không phải chính bản thân Bạch Ngạn cũng có phần sao? Ông ta rõ ràng đã là đàn ông có vợ còn tùy tiện đến quán bar chơi gái, cuối cùng tạo cơ hội cho Diệp Như Ân làm ra hành động điên cuồng kia. Hơn nữa không phải mẹ cô đã phải trả giá quá nhiều cho tội lỗi kia sao? Tùy tiện để Phương Ái Hy khi dễ đến phát điên, sau đó còn bị tai nạn xe mà biến thành người thực vật quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh. Như vậy không đủ hay sao? Rốt cuộc ông ta còn muốn thế nào mới vừa lòng? Muốn bức chết mẹ của cô sao?

Nhớ đến những việc kiếp trước đã xảy ra, Bạch Như Giang ngay lập tức phẫn nộ, bàn tay cầm điện thoại xiết chặt như muốn bóp nát nó luôn vậy. Tuy nhiên khi nói chuyện với Bạch Ngạn, giọng cô như trước vẫn mang theo ý tứ lấy lòng, ngoan ngoãn vô cùng.

Hừ, để xem ông muốn làm cái gì.

- Con vừa ở dưới nhà ăn trưa, để điện thoại trong phòng nên không biết. Cha, con xin lỗi, con hứa sẽ không có lần sau.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng hừ lạnh. Bạch Như Giang có thể nghe thấy được trong đó có bao nhiêu là chán ghét, bao nhiêu là khinh thường, bao nhiêu là lạnh lùng. Thái độ này khác hẳn với thái độ ôn hòa, sủng ái vô hạn mà ông ta dành cho Bạch Phương Tuyết. 

Quả là sự khác biệt giữa con ruột và con riêng mà.

Bạch Như Giang cười lạnh.

"Ngày mai có rảnh không? Nếu rảnh thì trở về nhà một chút đi, ta có việc muốn nói." - Ông ta bảo với ngữ khí tràn ngập mùi ra lệnh và không cho phép phản kháng. Bạch Như Giang biết câu đầu tiên ông ta hỏi cho có mà thôi, thực tế cho dù cô có bận đi chăng nữa thì vẫn phải trở về. Điều này càng khiến cho cơn giận dữ trong lòng Bạch Như Giang bùng nổ, ánh mắt cô càng lúc càng trở nên lạnh băng.

- Xin lỗi cha nhưng mai con có một việc rất quan trọng cần phải giải quyết, có chuyện gì thì cha cứ nói luôn đi. - Bạch Như Giang nhếch khóe miệng, bình thản nói.

Để xem việc gì quan trọng đến nỗi khiến cho chủ tịch tập đoàn Bạch thị phải gọi con đứa con hoang khiến ông ta xấu hổ thế này.

"Con thì có chuyện gì quan trọng? Không nói nhiều sáng mai trở về đi." 

Bạch Ngạn rõ ràng không ngờ là Bạch Như Giang dám đối ông ta nói như thế. Trong tiềm thức của ông ta thì cô giống hệt như người mẹ ghê tởm của mình, đê tiện, ác độc, hám trai, luôn bám lấy ông để đòi tiền, không những thế còn gây ra một đống rắc rối làm ảnh hướng đến gia đình ông ta. Tuy nhiên Bạch Như Giang trước đây vốn dĩ rất sợ Bạch Ngạn, sợ đến mức ông ta mới liếc mắt qua đã khiến chân cô nhũn ra rồi vì vậy mọi mệnh lệnh ông ta đưa ra cô luôn răm rắp làm theo, chưa từng cãi lại dù chỉ một tiếng. Vậy mà hôm nay cô lại có gan từ chối yêu cầu của ông ta, Bạch Ngạn không ngạc nhiên mới là lạ.

- Nhưng mà chuyện đó rất quan trọng, nếu bỏ lỡ thì sẽ không có lần sau... - Bạch Như Giang vờ do dự. Cô đã nói đến như thế rồi không biết ông ta sẽ phản ứng thế nào đây.

"Không nói nhiều, ngày mai ta sẽ bảo tiểu Triệt tới đón con, chuẩn bị đi, đừng khiến ta mất mặt." - Bạch Ngạn lạnh lùng nói, xong chưa để Bạch Như Giang đáp lại đã cúp máy.

Chán ghét vứt điện thoại sang một bên, Bạch Như Giang tiếp tục nằm bò trên giường ra ngẩn người. Trong đầu cô đang suy nghĩ xem ngày mai có nên trở về hay không. Nếu trở về thì việc chịu ủy khuất sẽ không thể nào tránh khỏi, còn nếu không về thì chắc chắn với tính cách kia của Bạch Ngạn thì ông ta chắc chắn sẽ dùng mẹ để uy hiếp cô. Sau một hồi đắn đo giữa lợi và hại thì cuối cùng Bạch Như Giang quyết định sẽ trở về xem ông ta muốn dở trò gì, và tất nhiên cô sẽ không để mình phải chịu bất cứ một ủy khuất nào cả. Bởi đơn giản, cô của hiện tại đã khác trước nhiều lắm rồi. Vì vậy, ngày mai đám người đó sẽ ngạc nhiên lắm cho mà coi.

Thật đáng mong chờ mà.

Bạch Như Giang cúi đầu, thích thú nở một nụ cười tươi rói, sau đó kéo chăn, quyết định ngủ một chút để giữ sức, chuẩn bị cho ngày mai.

Ở bên này Bạch Như Giang đang vô tư ngủ say sưa thì tại thư phòng của Bạch Ngạn trong biệt thự Bạch gia, ông ta đang vui vẻ nói chuyện với một nam nhân cực kì anh tuấn.

Nam nhân sở hữu đôi mắt xám hút hồn, sống mũi cao, mái tóc bạch kim được chăm chút tỉ mỉ, cánh môi mỏng luôn nhếch lên tạo thành một nụ cười ngả ngớn. Bộ vest đắt tiền có một không hai ôm lấy thân hình săn chắc, hoàn mĩ khiến bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào đó cũng phải đỏ mặt. 

Và nếu để cho Bạch Như Giang thấy thì chắc chắn cô sẽ ngay lập tức nhận ra nam nhân này là ai. 

Thương Du Yết thiếu bang chủ của băng đảng mafia Hắc Sát lớn mạnh nhất châu Á, đồng thời cũng là một trong những kẻ kiếp trước yêu Bạch Phương Tuyết điên cuồng, sẵn sàng giết người vì cô ta. Hắn và Lang Tư Lạc chính là kẻ thù không đội trời chung. Vậy mà cuối cùng cả hai lại cùng yêu một người. Thậm chí còn vì Bạch Phương Tuyết mà đánh nhau đến mức ngươi sống ta chết, rồi ân oán hay tư thù gì cũng bị một lời của Bạch Phương Tuyết phả giải. Hai người này trở thành bạn bè, thân thiết như huynh đệ ruột. Thật sự là vô cùng kì diệu.

Thương Du Yết ngồi đối diện với Bạch Ngạn trên chiếc sofa đắt tiền, thản nhiên nhìn ông ta cúp điện thoại, khóe miệng từ từ cong lên thành một đường cong hoàn mĩ.

- Thương thiếu bang chủ, con bé nói ngày mai con bé sẽ trở về, khi đó tôi sẽ công bố hôn sự của ngài với con bé trước toàn bộ người Bạch gia. - Bạch Ngạn hướng về phía Thương Du Yết không ngừng lấy lòng.

- A, vậy thì tốt rồi. Bất quá ta muốn nhiều người biết đến hôn sự này hơn. Hôn sự của Thương Du Yết ta phải được công bố cho toàn thế giới. - hắn khẽ a một tiếng, chậm rãi bảo.

Bạch Ngạn sửng sốt. 

Trong lòng ông ta không nghĩ rằng Thương Du Yết lại coi trọng hôn sự này tới vậy. Ban đầu khi hắn mang bản hợp đồng tới, ngỏ ý muốn kết hôn với tiểu thư Bạch gia, Bạch Ngạn đã chắn chắn rằng người mà hắn ta nói là Bạch Phương Tuyết. Bất quá Bạch Phương Tuyết từ nhỏ đã có hôn ước với Cố Thiếu Dật, mà thế lực của Cố gia lại không kém Hắc Sát bao nhiêu, vì vậy dù tiếc nuối nhưng ông ta vẫn đành phải từ chối.

Thế nhưng khi Thương Du Yết nói người mà hắn muốn kết hôn là Bạch Như Giang, Bạch Ngạn còn nhớ rõ bản thân đã kinh hãi thế nào. Bởi dù so sánh trên phương diện nào đi chăng nữa, Bạch Như Giang cũng chẳng bằng một nửa của Bạch Phương Tuyết. Hơn nửa từ nhỏ Bạch Phương Tuyết đã là một thiên tài đứng trên vạn người, vì vậy mà cô ta càng thoải mái đứng trên đỉnh vinh quang, thoải mái che lấp đứa em gái cùng cha khác mẹ không có gì nổi trội ấy. Do đó, tất cả những kẻ tới Bạch gia cầu hôn đều chỉ nhắm vào vị đại tiểu thư cao quý này. Còn Bạch Như Giang vô dụng thì Bạch Ngạn từ lâu đã quyết định bỏ xó, để cô tự sinh tự diệt.

Vậy mà ngày hôm đó, một lời của Thương Du Yết đã khiến cho vị thế của Bạch Như Giang trong lòng Bạch Ngạn được nâng cao thêm một chút. Không nói hai lời, ông ta lập tức đồng ý mà không thèm hỏi tới ý kiến của cô. Trong mắt ông ta dù sao Bạch Như Giang vẫn chỉ là một con rối rất biết nghe lời, vốn tưởng rằng nó vô dụng ai ngờ lại mang đến cho ông ta một kinh hỉ lớn như thế. Hợp tác được với Hắc Sát, không phải Bạch thị có thể thoải mái làm ăn trong hắc đạo mà không cần phải luồn cúi, dè chừng ai sao? Khi đó lợi nhuận nhận được sẽ là một con số khổng lồ, Bạch gia có thể vượt mặt Mạc gia mà đường hoàng bước chân vào bát đại gia tộc lớn nhất nước G. Điều đó khiến Bạch Ngạn vui vẻ cả mấy tuần liền.

Bạch Ngạn chưa từng hỏi đến vì sao Thương Du Yết lại muốn kết hôn với một phế vật như Bạch Như Giang. Không những thế còn cho nó ngồi trên vị trí mà khối đứa con gái ao ước - bang chủ phu nhân của Hắc Sát, kẻ dưới một người trên vạn người, nắm đủ loại quyền lực lớn nhỏ trong tay. Khi nghe được điều ấy Bạch Ngạn đã vô cùng muốn cho Bạch Phương Tuyết ngồi vào vị trí đó rồi. Bất quá khi nhìn thấy ánh mắt ác liệt khi của hắn, ông ta đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

- Thương thiếu bang chủ muốn mở tiệc đính hôn sao? Nếu như vậy thì ngài cứ tùy tiện đặt một khách sạn nào đó là được rồi. Như Giang là một cô gái thích sự đơn giản, con bé không thích thứ gì đó quá cầu kì. Vì vậy ngài cứ chọn một khách sạn nào đơn giản một chút là được. - Bạch Ngạn nói.

- Tùy tiện? Hôn sự của ta sao có thể tùy tiện như thế được. Tất nhiên nó phải được đặt tại nơi đẽ, hoàn hảo, sang trọng nhất. Còn về phía Tiểu Giang, ta sẽ tự mình thuyết phục em ấy. Việc của ông chính là khiến em ấy tiếp nhận hôn sự này là được. Bạch tổng a Bạch tổng, ta rất tin tưởng vào năng lực làm việc của ông, vì vậy đừng làm ta thất vọng. Ta có việc bận, xin phép đi trước. - Thương Du Yết đứng dậy, chỉnh trang lại bộ âu phục có phần nhăn nheo, hướng Bạch Ngạn nhếch môi cười sau đó cùng thuộc hạ xoay người rời đi.

- Thương thiếu bang chủ đi thong thả. - Bạch Ngạn vội cúi đầu chào. Khi bóng dáng Thương Du Yết khuất dần sau cánh cửa, ông ta mới ngồi xuống ghế, lau đi chỗ mồ hôi ướt đẫm bàn tay, trong lòng không ngừng cảm thán.

Quả không hổ danh là thiếu bang chủ của Hắc Sát mà. Chỉ đứng gần thôi cũng khiến cho người ta áp lực đến mức đứng không vững. May mà Bạch Ngạn đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đối mặt với nhiều loại người như Thương Du Yết vì vậy mới không bị khí thế của hắn dọa sợ. Nếu không thì mất mặt lắm a.

Thương Du Yết sau khi rời khỏi thư phòng của Bạch Ngạn thì ngay lập tức chạm mặt Bạch Phương Tuyết ở hành lang. Hai người nam thanh nữ tú đứng đối diện nhau quả là cảnh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

- Vì một đứa con gái như Bạch Như Giang mà thiếu bang chủ của Hắc Sát phải vất vả như vậy liệu có đáng không? - Bạch Phương Tuyết nhếch miệng, mỉa mai.

- Đáng. Tất nhiên là đáng rồi. Dù sao với tôi thì em ấy cũng tốt đẹp hơn cô nhiều lắm. - Thương Du Yết không thèm nể mặt mà nói toẹt ra khiến Bạch Phương Tuyết xám mặt.

- Cô ta dù sao cũng chỉ là một đứa con hoang không danh không phận, lại chẳng hề có tài cán gì sao lại khiến cho Thương Du Yết anh mê mẩn đến như thế? Phải chăng là do thủ đoạn câu dẫn đàn ông của cô ta quá cao minh? Nếu đúng như vậy thì Bạch Như Giang quả thật là một nữ nhân ghê tởm và ti tiện giống hệt mẹ cô ta vậy. - Bạch Phương Tuyết lạnh lùng cười.

Vừa dứt lời, một họng súng lạnh lùng đã chĩa thẳng và phía nó. Chẳng biết từ khi nào một người nam nhân khác lại đứng ở bên cạnh cầm súng dí thẳng vào thái dương của nó. Ánh mắt hắn ta vô cùng vô cảm, vô cùng lạnh lẽo, chẳng có một chút độ ấm nào. Và Bạch Phương Tuyết dám cá rằng, Thương Du Yết chỉ cần liếc mắt ra hiệu thôi thì tên đàn ông lạ mặt này chắc chắn sẽ giết chết nó.

- Anh-- anh-- anh đây là muốn làm cái gì hả Thương Du Yết. Đây là Bạch gia không phải chỗ cho anh làm càn đâu. - Cô ta trợn mắt, hướng về phía hắn quát. Một bộ dạng hệt như một nữ nhân chanh chua, không còn một chút phong thái cao quý, sang trọng của một vị tiểu thư quý tộc.

- Được rồi J. Bỏ súng xuống đi, cậu làm Bạch tiểu thư đây hoảng sợ rồi kìa. - Thương Du Yết quay sang nhìn J mỉm cười ra hiệu, và ngay lập tức người đàn ông tên J kia hạ tay, nhét súng vào trong vạt áo rồi xoay người, đi tới phía sau Thương Du Yết.

- Bạch tiểu thư tốt xấu gì cũng sắp trở thành chị vợ của tôi. Tôi thành thật khuyên cô tốt nhất đừng dùng bất cứ một thủ đoạn nào đối phó với Bạch Như Giang. Nếu không hậu quả cô sẽ không thể nào gánh nổi đâu. - Không còn bộ dạng cợt nhả như mọi khi, lần này ánh mắt Thương Du Yết vô cùng lạnh lùng, vô cùng băng lãnh ẩn ẩn chứa sát khí khiến Bạch Phương Tuyết không nhịn được mà rùng mình.

Nói đoạn, chưa kịp để cô ta phản ứng, hắn ta đã cùng J rời đi.

Hai người kia rời đi rồi, Bạch Phương Tuyết mới hồi thần tức giận nắm chặt tà váy màu trắng tinh. Ánh mắt cô ta không chỉ có phẫn nộ mà còn có không cam lòng.

Tại sao một Thương Du Yết cao ngạo, lãnh khốc, soái khi mười phần lại có thể có tình cảm với một phế vật như Bạch Như Giang chứ? Rõ ràng Bạch Phương Tuyết nó cái gì cũng hơn con nhỏ kia rất nhiều, tại sao hắn lại không chọn nó chứ? Không cam tâm, không cam tâm. Nhất định nó phải làm gì đó, nhất định một ngày nào đó nó sẽ khiến Thương Du Yết điên cuồng vì Bạch Phương Tuyết này mà thôi.

Hài lòng với suy nghĩ của bản thân, Bạch Phương Tuyết nhếch miệng cười, sau đó cao ngạo xoay người, tiến vào thư phòng nói gì đó với Bạch Ngạn. Một tiếng sau, nó đi ra ngoài với một nụ cười tràn ngập tự mãn, sung sướng cùng hài lòng.

Hừ, hôn sự đó nhất định sẽ không thể xảy ra. Thương Du Yết cùng vị trí bang chủ phu nhân của Hắc Sát nhất định chỉ thuộc về Bạch đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn Bạch Phương Tuyết này thôi. Còn Bạch Như Giang, haha, con nhỏ đó mà cũng đòi đấu với nó ư? Vậy thì nó sẽ khiến cho con tiện nhân kia muốn sống không được, chết cũng không xong...

Bạch Phương Tuyết nhìn ra bầu trời trong xanh kia, ánh mắt lóe lên sự tàn độc nhưng rất nhanh lại biến mất, trở về với vẻ lạnh lùng, cao ngạo hàng ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro