CHAPTER 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên nhìn Lam lo lắng. Vẫn là Yên quan tâm đến cô nhiều nhất, yêu thương cô nhiều nhất, xem cô như chị em trong nhà. Nhưng sao đêm qua Yên không đưa cô về nhà Yên? Mà, Yên có quen biết anh chàng kia không?
--

Lam chợt thấy chói mắt, cảm giác những tia nắng đầu ngày xiên ngang dọc qua ô cửa kính, thô lỗ đâm vào đôi rèm mi đang mơ màng. Đầu óc vảng vất, Lam ý thức được rằng mình vừa trải qua một trận say.
Biếng nhác kéo tấm chăn lên che ngang mặt, Lam xoay người, thở dài.
"Ngày cuối tuần mà, ngủ nướng một lát nữa thôi!"

Tự nhủ thầm như vậy, môi cô gái xuất hiện một nụ cười. Bất chợt tấm chăn vừa được kéo lên che ngang tầm mắt bị ai đó giật mạnh xuống, cái nhìn như xuyên thấu, giọng nói trầm và vang, hết sức lạ lùng.
- Vẫn còn muốn ngủ nữa sao?
- Ừm... hôm nay được nghỉ mà... ưm...

Lam vẫn cố thủ trong chăn ấm đệm êm, không thèm mở mắt mà đáp lại câu hỏi châm chọc như một cái máy. Chừng năm giây sau, khi não bộ đã tỉnh táo hơn một chút đủ để ý thức rằng Lam ở một mình, không hề có ai bên cạnh, vậy giọng của người vừa nói là ai? Sao lại ở trong nhà Lam? Sao lại bắt gặp Lam đang ngủ?

Hàng loạt câu hỏi ngân lên, gõ leng keng vào vỏ não, khiến các nơron thần kinh trở nên nhanh nhạy hẳn. Lam chồm người dậy, mở ti hí mắt vì vẫn còn ngại va chạm với những sợi nắng vương vất nơi cửa sổ.
- Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi?

Người đối diện ngồi ung dung bên bàn uống nước, tay cầm một cốc thơm nồng hương café. Nắng và làn khói mảnh tỏa ra từ đó vấn vít quanh khuôn mặt người lạ khiến Lam dù cố mở to đôi mắt cũng không thể nhìn rõ phía đối diện mình rốt cuộc là ai.
- Dậy rồi à?

Người đối diện khẽ nhếch môi, bỏ qua tất cả những câu hỏi của Lam, gã đưa cốc café lên nhấp một ngụm rồi đứng dậy, đi ra phía Lam đang ngồi.
- Chuẩn bị đi, tôi đưa em về!
"Về? Về đâu?"

Lam đưa mắt nhìn quanh, lúc bấy giờ mới nhận ra tình cảnh éo le của mình. Không phải giường của Lam, không phải phòng của Lam, lại càng không phải là nhà của Lam. Mọi thứ đảo lộn, Lam cảm giác như mắt mình nháy liên hồi. Bất giác sợ hãi, Lam đưa tay lên túm lấy chăn che ngang ngực, người đối diện lại nhoẻn cười, cười như thể:
"Em không cần phải che đậy gì đâu!"
- Anh là ai? Và sao tôi lại ở đây?

Cuối cùng Lam cũng cất tiếng hỏi sau khi cắn chặt môi khiến cho đôi môi hồng trở nên trắng bệch. Nắng vẫn đùa dai dẳng bằng cách hắt sáng qua khuôn mặt cô gái, phảng phất một nét sợ hãi mơ hồ. Một đứa con gái trinh nguyên, sau khi thức dậy trong phòng người lạ mặt, lại là người khác giới, có thể không sợ hãi được không?
- Trên đường về chúng ta sẽ nói chuyện. Nhanh lên nhé, vì em mà tôi muộn làm rồi!

Lam vốn không phải là cô gái ngoan ngoãn một dạ hai vâng, càng không phải là cô gái dễ dàng nghe theo sự sắp đặt của người khác. Trong lúc còn đang ngẩn ngơ về gốc tích của mình, Lam bàng hoàng còn chưa hết, anh ta sao lại dám chỉ trích Lam? Ít nhất thì cũng phải cho cô một câu trả lời tử tế, ngắn gọn cũng được, miễn sao không phải là một câu ra lệnh hay phàn nàn.
- À, chúng ta không có gì với nhau đâu, đừng lo!

Như đọc được suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu Lam, trước khi đi ra ngoài anh ta ném nhanh lại câu nói đó. Kèm theo một nụ cười nửa miệng lạnh nhạt chìm trong thinh không, anh ta lại tiếp:
- Nhưng nếu có lần sau thì tôi không chắc lắm!

Nói rồi con người lạ mặt đó đàng hoàng đút tay vào hai túi quần âu, đi thong dong ra phía ngoài, không thèm nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lam lấy một giây nào cả. Lam thấy trán mình rịn mồ hôi, bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu điều thắc mắc vây quanh cô gái. Khi mà người đó đi mất Lam mới nhận ra tình trạng tồi tệ của mình, cô nàng ngước nhìn từ ngực trở xuống chân, những ngón chân hồng hào bám chặt vào nền nhà như một cây non sợ gió quật ngã, trên người mặc một áo sơ mi của nam giới rộng thùng thình.
"Thế này mà là không có gì sao? Quần áo của tôi đâu?"

Lam gào thét trong tưởng tượng. Đầu óc cô nàng lại bay bổng đến tận đẩu tận đâu. Vừa kịp lúc nhìn sang phía tủ đầu giường thì thấy bộ quần áo công sở được gấp cẩn thận cùng túi xách đặt ngay ngắn bên cạnh.
- Em có nhanh lên không? Hay là muốn tôi lên bế em xuống?

Nghe giọng thúc giục của người lạ khiến Lam ức muốn khóc. Nhưng càng những lúc như thế này càng phải mạnh mẽ, không được để đối phương có thể hỉ mũi một cái là khiến chân tay run lẩy bẩy được. Lam vơ vội quần áo rồi chạy vào toilet, thay quần áo nhanh hết sức có thể, chải lại đầu tóc. Những hành động qua loa được gói gọn trong vòng vài phút đồng hồ. Năm phút sau Lam có mặt trước hiên nhà, nơi người lạ mặt đang đứng.
- Đi thôi!
- Khoan!
- Sao?
- Nói cho tôi biết chuyện hôm qua!
- Lên xe đi rồi nói, muộn rồi.

Lam chỉ định hỏi cho xong xuôi mọi chuyện rồi chạy vụt đi mất. Còn tâm trạng nào mà ngồi xe chờ người ta đưa đi nữa?
- Không cần đâu, giải thích ngắn gọn cho tôi nghe rồi tôi tự về.
- Lên xe đi!

Người lạ dứt khoát nắm tay Lam kéo đi, mở cửa xe rồi ẩn cô nàng vào đó. Đúng thật là chưa từng thấy một ai ngây ngốc như cô gái này. Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt. Có lẽ cũng vì tính khí ngang bướng không biết nghe lời ai mà bị sa thải khỏi công ty. Cũng vì bị sa thải mới có buổi tối kinh thiên động địa ngày hôm qua. Và cũng vì thế mà Lâm quen Lam.
Cuối cùng Lam chịu yên vị trên ghế phụ, lúc Lâm lái xe thì quay nghiêng nhìn anh rất chăm chú, cái nhìn khiến người khác phải thấy nhột.
- Đừng nhìn nữa. Em sắp thiêu trụi tôi rồi!
- Anh nói đi!
- Chuyện đêm qua?
- Ừ.
- Chẳng có gì cả. Em say, tôi đưa em về. Không biết nhà em nên đưa về nhà tôi. Vậy thôi.
- Ngắn gọn vậy thôi?
- Có muốn kể thêm hành động của nam chính và nữ chính luôn không?

Lam tròn mắt ngạc nhiên, Lâm cố nén một nụ cười, nhếch môi như đùa bỡn.
- Đoán là em không muốn nghe nên tôi lược đi rồi. Tóm lại là chỉ có thế thôi.

Lam đăm chiêu ra chiều suy nghĩ. Có cái quái gì mà phải suy nghĩ chứ? Không cần nói thì cũng đủ hiểu tỏng câu nói kia đến chín mươi phần trăm là những hành động đen tối mà nếu chiếu trên tivi thì sẽ bị nhà đài cắt xén đi hết. Thấy tay Lam vặn vẹo vào nhau, Lâm tiếp tục:
- Sao? Sợ à?
- Nhưng... anh đã nói... chúng ta... không có làm gì...

Thấy đối phương vẫn thản nhiên như chuyện ấy là chuyện rất bình thường, Lam bỗng trở nên nặng nề:
- Cho tôi xuống xe!
- ...
- Tôi nói cho tôi xuống xe!
- Em mà nói nữa là sẽ gặp tai nạn đấy!

Xe đột ngột dừng lại ở một góc đường, Lâm cho xe tạt vào bên trong gần vỉa hè người đi bộ, quay sang nhìn gần vào mặt Lam.
- Cũng biết sợ? Sợ sao còn uống nhiều rượu thế làm gì?
- Liên... liên quan gì tới anh?
- Chứ không phải đang ngồi trên xe tôi sao?
- Tôi... tôi... tôi...

Lam vốn là người rất bình tĩnh, nhưng khi đối diện với người này thì lý trí bỗng chạy đi bay biến mất. Đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào khuôn mặt Lam không chút ngại ngùng, ánh nhìn như muốn xuyên thấu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nửa cười nửa không.
- Ngoan. Đọc địa chỉ nhà, tôi đưa em về!
- Đi sai đường rồi, đường ngược lại...
- Em...
- Anh đâu có hỏi!

Lam nhún vai, quay mặt nhìn ra phía cửa sổ coi như không biết trên đầu người đối diện có một vầng mây xám, chỗ đấy hẳn sắp có trận mưa to kèm theo sấm chớp, còn bên chỗ Lam ngồi là mặt trời tỏa sáng lung linh. Chỉ vì làm người ta tức trong mấy phút mà Lam đã thấy cuộc đời tươi sáng, đúng là suy nghĩ có phần rất đơn giản, đơn giản như một đứa trẻ không nhớ đến những chuyện trước sau, chỉ biết trước mặt có niềm vui là hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro