CHAPTER 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Lam còn chưa biết nói gì với người đối diện thì chợt điện thoại rung, thấy số lạ, cô nàng áp tai lên nghe.
- Là tôi! Nhớ lưu số của tôi vào!

Lam còn chưa kịp tra hỏi tiếp về chuyện hôm qua, về chuyện quần áo, và tại sao anh ta lại xuất hiện? Hoàn toàn không có một manh mối nào để cô có thể tìm ra, chỉ còn cách muối mặt mở lời hỏi từ chính anh ta. Nhưng ngay khi ngẩng mặt lên thì xe vụt đi mất, anh ta biến mất mà ngay cả một câu chào hỏi thông thường cũng không có. Lam hỉ mũi, tức giận xóa lịch sử cuộc gọi. Sao lại phải lưu số anh ta vào máy? Đến nhìn mặt Lam còn không muốn, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy rất ghét. Tại sao phải lưu số một người như thế vào danh bạ của mình? Lam nghĩ sao làm vậy, nhanh chóng mở cửa phòng và chạy vào nhà, chỉ mong nằm trên giường bù đắp giấc ngủ bị đánh thức sớm nay.
"A! Nhớ rồi, mình bị đuổi việc!"
"A! Lại nhớ rồi, đi bar một mình!!!"
"A!!!!!!! Lúc say có gọi điện cho ai đó!"
"Thôi, hết nhớ nổi rồi!!!!!"

Lam trùm chăn kín đầu và tự cảm thán. Nghĩ về cảnh tối qua cô nàng vẫn hậm hực. Tại sao bộ quần áo công sợ kín cổng cao tường lại bị thay bằng một áo sơ mi nam giới rộng thùng thình như thế? Tại sao lại không được đưa về nhà mà lại đưa đến nhà người lạ? Qua đêm nhà người lạ, lại là nam giới, có thể chấp nhận được không?

Lại thêm ánh mắt của Lâm quá sức thâm trầm, người ngây ngô như Lam nhìn vào không tài nào đoán ra câu nào của anh là nói thật, câu nào là nói dối. Kiểu nói lấp lửng và che đậy khiến người cô như phát sốt. Cứ thế, không cần phải phí một chút sức lực nào thì Lâm cũng chui tọt vào trí nhớ của Lam một cách rất toàn diện, rất hoàn hảo, không hổ người làm kinh doanh, bất cứ thứ gì cũng phải nhanh gọn nhẹ và sinh lời!!!

Lam tự mắng bản thân mình quá ngốc nghếch, đã không biết uống rượu còn cố uống đến say mèm. Sau khi đã chán chê với màn độc thoại tẻ nhạt, Lam gọi cho bạn thân, hẹn một buổi café để đàm đạo. Có thể ngày hôm qua người mà cô gọi là Yên, bạn thân của cô. Ở thành phố xa lạ này Lam còn ai khác để bám víu vào đâu?

Yên có mặt sau chừng ba mươi phút, khuôn mặt vừa nhìn thấy Lam đã nhoẻn cười. Lam vẫn tị nạnh vì Yên sở hữu vẻ đẹp quá mặn mà sắc sảo, đến Lam là con gái nhìn còn thích huống hồ là đàn ông con trai. Bù lại, Yên cũng đôi lần an ủi Lam có vẻ đẹp baby, nghe giống như một lời khen nhưng Lam thấy tủi thân hơn là vui sướng. Đẹp kiểu baby có phải là rất trẻ con? Nhìn rất ngốc?
- Hôm qua tao có gọi cho mày không?
- Có. Mày ổn hơn chưa?
- Tao làm sao?
- Không nhớ gì à? Không đến mức ấy chứ?

Yên làm động tác sờ lên trán Lam để kiểm tra nhiệt độ. Thấy thái độ của bạn mình có vẻ đêm qua Lam đã rất điên rồ. Chợt xấu hổ, má Lam đỏ bừng.
- Tao... tao...
- Lần sau đừng uống rượu quá như thế. Không có ai đi cùng nguy hiểm lắm!

Yên nhìn Lam lo lắng. Vẫn là Yên quan tâm đến cô nhiều nhất, yêu thương cô nhiều nhất, xem cô như chị em trong nhà. Nhưng sao đêm qua Yên không đưa cô về nhà Yên? Mà, Yên có quen biết anh chàng kia không?
- Lâm nói gì với mày chưa?
- Lâm? Là ai?
- Mày không nhớ gì thật à?
- Ờ... ừm... tao chỉ nhớ lúc say có gọi cho ai đó, rồi tao không nhớ gì nữa.

Yên tủm tỉm cười, cô bạn kể lại cho Lam nghe một cách chi tiết nhất, rõ ràng nhất, tất cả những lời nói và hành động điên rồ của Lam lúc cô say rượu. Thật khó có thể chấp nhận được Lam lúc ấy. Đến cô còn không dám nhận ra mình thì còn ai dám tin đó là cô?
Chuyện là Lam sau khi bị đuổi việc thì ý thức được rằng tình trạng của mình rất bi đát. Hình như trong công ty còn cạnh khóe chuyện cô có tình ý nhập nhằng với giám đốc nên bị phu nhân sếp đánh ghen. Chính vì quá uất ức nên Lam mượn rượu giải sầu, còn nhất quyết phải tìm được một anh người yêu hoàn hảo, vượt trội hơn người thường để đem đến công ty vừa-mới-cũ khoe với đồng nghiệp.

Lúc Yên đến là lúc Lam gục gật trên bàn. Yên đi cùng Lâm, bạn chơi cùng trong khoảng thời gian Yên bên nước ngoài du học. Yên đang bàn một số chuyện với Lâm nên tiện nhờ Lâm đánh xe qua đón Lam về nhà. Khổ nỗi nhà Lam chuyển một tháng ba bốn lần, lần gần nhất Yên cũng chưa ghé qua thăm nên không biết địa chỉ, còn nhà Yên thì ở chung với bạn trai. Vậy nên Yên nhờ cậy Lâm cho gửi nhờ cô bạn đang say ngất ngưởng. Lúc Lâm bế Lam ra xe, cô nàng đúng thật vì quá say nên không biết xấu hổ, liên tục béo má rồi túm tóc anh chàng, miệng không ngừng nhận Lâm làm bạn trai của mình.

Nghe Yên kể mà Lam toát mồ hôi hột. Cảm giác đầu óc choáng váng, muốn lập tức có cái hố để mình chui xuống. Đó là còn chưa kể cảm giác khi đối đầu với anh chàng kia. Lam ngượng nghịu:
- Nhưng... còn áo sơ mi là sao?
- À, Lâm sợ tối mày bị nôn ra quần áo nên đưa áo sơ mi của anh ấy cho tao bảo thay cho mày. Mày yên tâm đi, Lâm không phải
người xấu đâu!
- Cái đó... ai mà biết được...

Lam cố vớt vát chút danh dự cuối cùng, vênh mặt lên rồi nhìn Yên nguýt dài một tiếng.
- Cũng tại mày ham trai bỏ bạn. Nếu không vì tèn tén ten với ông Tùng thì mày có bỏ tao cho người lạ hoắc lạ huơ thế không?

Biết Lam đang cố gắng tự trấn tĩnh tinh thần, bắt ép bản thân không được tỏ ra cảm phục Lâm trước mặt Yên nên Yên chỉ nhoẻn cười. Chơi với nhau từ những năm đầu đại học, Yên chỉ liếc qua một cái là biết tâm tư Lam nghĩ gì. Cô nàng này bình thường suy nghĩ rất đơn giản, có bao nhiêu cảm xúc cũng dễ dàng bị trưng bày lên mặt, người khác nhìn vào dáng vẻấy và nghe lời Lam thao thao bất tuyệt hẳn sẽ thấy rất thú vị.

Kết quả của buổi café vạch trần chân tướng lại hóa tẽn tò vì người sai đa phần là mình, Lam uể oải rủ Yên đi mua sắm. Dù sao thì cô nàng cũng đang là tỷ phú thời gian, vừa mới bị đuổi việc, vô cùng rảnh rỗi.
- Không được, tao có hẹn với Tùng rồi. Khi khác vậy nha!

Nói rồi Yên cũng ra về. Lam ngồi ủ ê chợt ngán ngẩm cám cảnh hiện tại của bản thân. Công việc không có. Bạn trai để dựa dẫm cũng không. Hoàn toàn là một đứa đi buôn mất sạch vốn liếng. Ngay từ đầu Lam không nghĩ mình phải đặt nặng chuyện tình cảm khi mà bản thân vẫn còn thấy mình rất trẻ. Lam yêu đời, yêu công việc, yêu gia đình và gắn bó thân thiết với bạn bè. Có lẽ cũng vì vậy mà chuỗi ngày đã qua dù mệt mỏi vẫn khiến cô nàng lao nhanh như một mũi tên, chỉ phăm phăm tiến về cái đích của cuộc sống. Cái đích đó là niềm vui, là hạnh phúc được sẻ chia cùng người thân và bạn bè, được thăng tiến trong công việc. Cô gái trẻ tuổi đôi mươi chỉ cần có như vậy mà thôi!

Nhưng rồi bụp một cái, sợi dây kết nối tâm hồn Lam với cuộc sống xô bồ này bỗng dưng đứt. Mất đi công việc yêu thích chỉ vì quá bướng bỉnh, sống trong tập thể không biết học cách lờ đi mọi chuyện, luôn quan tâm người khác để rồi bị đồng nghiệp xỏ xiên. Lam thấy nước mắt dâng đầy khóe mi, bỗng muốn khóc òa lên vai một ai đó. Những lúc như thế này thấy trống vắng và cô đơn đến lạc. Nếu là đi giữa phố, lúc phố đã lên đèn, chắc là đủ lạc đến xót lòng.

Lam vẫn ngồi trong một góc quán lặng. Từ lúc Yên đi, Lam ngồi yên bất động như thế. Nghĩ về những ngày đã qua, về những ngày hiện tại và những ngày sắp tới. Lam thấy những bóng hình nhàn nhạt trôi chầm chậm qua trong từng thước phim cũ kỹ. Phải, Lam cũng từng có nhiều chàng trai để ý, nhưng ai đó đều không đủ kiên trì đểở lại bên cạnh Lam. Lam từng ngốc nghếch ôm hưảo về một mối tình trong sáng như tiểu thuyết. Lam biết, đời thực rất khó có thể. Lam không cố ý đi tìm một chàng hoàng tử, chỉ là một người có thể hiểu và đồng điệu cùng Lam, có thể yêu thương bằng một cái nắm tay hờ, một cái ôm lúc mỏi mệt, một cái tựa đầu bên vai, hay một bàn tay lau nước mắt.

Nhưng rồi Lam cứ loay hoay, loay hoay mãi khi nhận ra rằng những chàng trai đến với mình không mong muốn như thế. Họ mong muốn những điều thực tế hơn, hoặc là xa xôi hơn. Cứ thế, trôi đến cái ngưỡng hai mươi ba tuổi, Lam không bấu víu nổi vào một mảnh tình vắt vai nào cả. Báo hại cho những lúc tâm trạng như thế này, muốn bới móc một vài hố sâu kỉ niệm với tình cũ cũng không có, muốn nhớ da diết và tha thiết anh chàng người yêu cũ cũng không có. Làm gì đã yêu ai đâu mà nhớ?

Chợt bên cạnh đặt một cốc café thơm nồng, khói bay cao, vờn quanh khuôn mặt bị hắt sáng mờ nhạt. Người lạ mặt ngồi xuống, nhìn ra phía cửa sổ, xuyên qua làn khói mảnh, nói vài câu vu vơ với Lam.
- Anh về rồi! Không ngờ lại gặp em ở đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro