CHAPTER 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn có mặt trong phòng không lâu sau cuộc gọi của Lâm, Lâm điềm tĩnhnhìn vào màn hình máy tính, tay gõ nhịp trên mặt bàn, lại chậm rãi nói.

- Hãy đầu tư vào dự án của cô ấy. Tìm một người đại diện thích hợp đứng ra giúp tôi. Mọi giấy tờ về dự án này gửi lại cho tôi, tôi sẽ cho chỉ thị. Nhưng mà nhớ, không được để cho cô ấy biết.

Tuấn gật đầu, tất nhiên với một trợ lý làm việc chuyên nghiệp như anh thì điều đó là lẽ bắt buộc. Nhưng có một vấn đề...

- Thưa sếp, nhưng hình như không ổn lắm. Công ty tổng của chúng ta ở Mỹ không phải cô Yên cũng biết sao? Nhỡ may cô ấy...
- À, với Yên thì không lo, chỉ cần Lam không biết là được.

Tuấn toan bước ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, anh lại quay lại hỏi Lâm.

- Sếp Tổng, anh có cần phải như thế không? Cô Lam không phải là không tốt, nhưng anh cũng biết cô ấy đang cố gắng giúp bạn trai mình mà. Sao anh lại đầu tư cho người mình yêu giúp người mà cô ấy yêu? Như vậy chẳng phải là tự gạch tên mình trong cuộc chiến này hay sao?

Lâm không nghĩ người bình thường vốn kín tiếng và không hay tò mò chuyện đời tư của cấp trên như Tuấn lại lo nghĩ cho anh nhiều như vậy. Anh thấy việc của anh đang làm vô cùng đơn giản. Là anh đầu tư cho Lam, cô ấy làm việc cho anh, đã làm việc thì sinh lời, đó chính là kinh doanh rất bình thường, không ai lợi dụng ai, chính là mối quan hệ cộng tác. Chỉ là gặp đúng người cần gặp vào đúng thời điểm mà thôi. Lâm nhún vai.

- Nếu như coi đây là một cuộc chiến, thì anh có dám cược với tôi không?

Trợ lý ngạc nhiên:
- Cược?
- Cược rằng cô ấy sẽ yêu tôi?

Thật ra với điều kiện của sếp Tổng thì anh không cần phải giăng lưới đã có rất nhiều cô gái tình nguyện mắc vào lưới tình của anh. Nhưng Lam có vẻ như là một ngoại lệ, quen biết và tiếp xúc với cô ấy mới thấy cô ấy không để tâm lắm việc sếp Tổng có thích mình hay không, vẫn đối xử với sếp Tổng như thể anh chỉ là một người đàn ông rất bình thường trong cuộc sống của cô. Chính vì vậy nên Tuấn bắt đầu tin tưởng rằng, biết đâu trong số những con cá còn đang tình nguyện sa lưới thì Lam sẽ là một ngoại lệ. Nghĩ vậy làm tăng thêm chút tự tin, Tuấn trả lời.

- Vậy được, nếu hai người thành một đôi, tôi sẽ tình nguyện làm phù rể cho anh!

Lâm quay sang nhìn Tuấn với bộ dạng khôi hài.

- Với kiểu tóc này của anh?

Tuấn nhướn mày, lắc đầu nguầy nguậy.

- Ầy, được rồi, tôi sẽ để tóc. Như vậy đã ok chưa thưa sếp?
- Được!

Lâm cười, vỗ vai người trợ lý thân cận của mình. Hai người sau đó liền đi ra khỏi phòng để đến phòng họp. Lúc đi ngang qua bàn thư ký của Lam, thấy Lam đang cặm cụi làm việc,

Lâm không thể kìm nén niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đang âm ỉ, thấy cô ấy chú tâm vào công việc, say mê với dự án mới, lại mỉm cười vui vẻ với anh như thế, bất giác trên đôi môi anh cũng vẽ nên một nụ cười. Còn trợ lý Tuấn không tóc khi đi lướt qua Lam đã thầm nghĩ, cô ấy chắc chắn là một người khác biệt. Nhưng nói như thế cũng không có nghĩa là anh không ủng hộ nhân duyên của sếp Tổng, mà đúng ra là anh có thua cược cũng cảm thấy cam lòng.

Lam nhận được kha khá tin vui cùng một lúc. Ví như dự án của cô đang được tô màu hồng phấn, tương lai rất sáng sủa, bên đối tác có gửi lại cho cô một cái mail ngắn gọn, chỉ nói rằng sẽ xem xét và cử người đại diện gặp cô nếu họ sắp xếp được thời gian. Thêm nữa cũng vừa tròn một tháng Lam đi làm, cô được nhận những đồng lương đầu tiên. Lam nghĩ đến chuyện mời sếp Tổng một bữa gọi là cảm ơn anh, mời Bảo một bữa rồi hai người cùng đi ăn và nhân tiện Lam đề cập khéo léo đến chuyện dự án kia. Lam cảm thấy mảng đời u tối của mình như đã được vén tấm rèm cũ kỹ nhiều bụi bặm, khiến không khí trở nên trong lành thoáng đãng, màu sắc cũng sáng sủa hơn trước rất nhiều lần. Nghĩ ngợi lung tung ít phút, Lam lại nhìn vào lịch và đồng hồ để sắp xếp thời gian cho hai cuộc hẹn sắp tới của mình.

Nên mời sếp Tổng đi ăn ở đâu để tỏ rõ lòng thành? Với chút tiền lương ít ỏi của cô, dù có muốn cũng khó có thể mời anh đến những nhà hàng sang trọng mà anh thường đi. Nhưng nếu mời ăn ở một quán bình dân thì lại hạ thấp người ta quá đáng. Lam nghĩ, quen biết với sếp Tổng đúng là một rắc rối lớn. Xưa nay cô chưa từng phải nghĩ ngợi đau đầu đến thế về việc chọn một chỗ ăn để mời một bữa cơm. Căn bản vì sếp Tổng không giống ai, tính khí thất thường, lúc nóng lúc lạnh, có thể rất cầu kì nhưng nhiều lúc cũng chỉ cần một gói mỳ tôm.

Bất chợt buổi tối ấm cúm hôm trước hiện về, cảnh mà sếp Tổng ngồi ở nhà cô ăn mỳ tôm một cách ngon lành khiến Lam bật cười. Rõ ràng có những lúc cảm thấy anh rất gần gũi, rất ấm áp, lại rất dễ thương. Thật ra nói một người đàn ông ở tuổi hai mươi chín là dễ thương thì cũng hơi quá, nhưng Lam không biết dùng từ nào hơn để diễn tả. Cô cũng thắc mắc không biết trước những người phụ nữ khác thì anh sẽ xuất hiện như thế nào? Hào hoa, lịch thiệp? Giống như một viên kim cương đắt giá, kiêu hãnh tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người rồi mặc cho người ta thèm khát, anh không cần quan tâm đến?

Lam thấy mình dành quá nhiều không gian trong đầu để nghĩ về sếp Tổng, liền xua đi, thay vào đó tiếp tục rơi vào một chuỗi đau đầu khác với những suy nghĩ về Bảo. Lam không biết Bảo sẽ nghĩ thế nào nếu cô mời anh về làm chung dựán? Liệu Bảo có bị tổn thương, có cho là cô thương hại anh hay không? Lam khoát tay đi, giữa anh và cô còn gì phải ngại ngùng và suy tính nữa. Hai người không phải là đã quá thân thiết rồi sao. Thiết nghĩ, Lam vì muốn giúp cho Bảo nhưng anh không nhận lời cô cũng sẽ có cái cớ của cô. Chỉ cần nói rằng Lam còn trẻ, lại chưa có kinh nghiệm trong kinh doanh và vận hành một bộ máy hoàn toàn mới sẽ rất khó khăn, thế nào Bảo cũng sẽ nhận lời giúp cô.

Sau khi kéo gọn những suy nghĩ chông chênh, buộc túm chúng lại rồi cho vào một ngăn riêng biệt, Lam thở hắt ra, nhìn ra phía cửa sổ. Bên dưới đã bắt đầu thắp những ánh điện đầu tiên, hoàng hôn kéo thành vệt dài gam màu đỏ cam quen thuộc. Lam đưa mắt nhìn quanh, góc nhìn ở đây cũng thật tuyệt, có thể nhìn xuống bên dưới lòng đường những con người bé nhỏ li ti, như đàn kiến chăm chỉ lao động, hăng say làm việc, giờ tan tầm đông như mắc cửi. Cô bỗng thấy yêu thích nơi này, nơi cho cô một góc bình yên tĩnh tại, nơi đãgiúp cô không phải nhảy cóc giữa những công việc làm thêm để kiếm thêm thu nhập. Lam chợt thấy lưu luyến, câu hỏi của Lâm lại vang lên. Rốt cuộc, nếu dự án của cô được đầu tư, liệu cô có gắn bó với nơi này nữa không? Quãng thời gian làm quen với công việc chưa thể gọi là lâu dài, nhưng những con người nơi đây đều rất có tình, khó có thể kiếm được một môi trường làm việc tốt như thế. Ngay như sếp Tổng... cũng là một người rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro