CHAPTER 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 18
Cuối ngày, khi Lâm bước ra từ cửa phòng họp, Lam đứng chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy anh liền mở lời.

- Sếp Tổng, cho tôi một chút xíu thời gian được không?

Thấy Lam ngập ngừng đứng chờ sẵn ở cửa, đôi mắt bị che rợp bởi hàng mi dài cong vút, gò má hây hây hồng, hai tay cô cảm giác thừa thãi vặn vẹo vào nhau. Lâm nhìn thấy dáng người bé nhỏ bị khuất sau những tia nắng chiều màu vàng nhạt của cô bất giác thấy yên bình, lại bất giác mỉm cười nhìn cô, nét cười không giấu giếm sự dịu dàng.

- Có chuyện gì thế?

Trợ lý Tuấn không tóc đi ra nhìn thấy Lam đứng sẵn chờ ở đó, anh mỉm cười đầy ẩn ý, lắng tai nghe từng lời Lam nói với sếp Tổng.

- À, hôm nay tôi nhận tháng lương đầu tiên, hay là... tôi mời anh một bữa...
- Rốt cuộc em đang mời tôi hay đang hỏi tôi?
- Thì tôi cũng đang phân vân, không biết sếp Tổng có bận gì không?
- Em phân vân xong chưa?
- À, xong rồi.
-Ừ, tôi không bận. Ta đi thôi!

Lâm quay người đi trước khi Lam kịp nhận ra cô vừa bị anh trêu chọc. Cô theo phía sau, đi ngang bằng cùng trợ lý không tóc. Vị này nhìn cô với khuôn mặt rất thú vị, bản thân anh ta cũng cảm thấy sếp Tổng rất thú vị. Rõ ràng sếp Tổng rất thích Lam, cũng mong chờ có cơ hội được đi ăn cùng cô, đi chơi cùng cô, nói tóm lại là có thời gian được ở bên cô. Nhưng đến lúc người ta mở lời thì sếp Tổng lại vừa tỏ ra lạnh nhạt, vừa tỏ ra chế giễu, ngay sau đó lập tức nhận lời như sợ đối phương rút lại lời mời. Thấy Tuấn tủm tỉm cười một mình, Lam đồ rằng anh chàng này đang cười biểu hiện khi nãy của cô, cô càng trở nên xấu hổ, gò má lại hồng hơn.

Lam vẫn còn chưa nghĩ ra nên mời sếp Tổng đi ăn ở đâu cho hợp lý thì anh cứ thế đi một mạch ra chỗ để xe, thấy cô vẫn tần ngần đi phía sau bèn quay lại hiếu kỳ hỏi.

- Em còn không mau lên xe?
- Nhưng mà... chúng ta đi đâu bây giờ?

Lâm cười khổ, không biết Lam rốt cuộc là cô gái thế nào, nếu mô tả về cô ấy nên mô tả thế nào mới đúng. Rõ ràng chủđộng mời người ta đi ăn nhưng lại không chủ đích được là sẽ đi đâu. Lâm bèn nói:

- Tôi không quá khó nuôi, cũng không có ý định bắt em dốc toàn bộ số lương ra để trả một bữa ăn. Vậy nên ăn đơn giản thôi cũng được.
- Ừm.

Lam "ừm" nhẹ một tiếng rồi chân bước vu vơ ra phía xe, trong đầu óc vẫn trống rỗng và không biết từ "đơn giản" của sếp Tổng có nghĩa là gì. Đối với người giàu có như anh và với người bình dân như cô, từ "đơn giản" hẳn là rất khác nhau. Thấy Lam vẫn ngờ nghệch như thế Lâm bèn tiến lại nắm tay cô kéo đi.

- Về nhà em đi!

Sau đó người và xe bon bon trở về nhà Lam, Lam có phần ngại ngùng, lại áy náy. Bình thường toàn là do sếp Tổng chủ động đến nhà cô, lúc có việc này lúc lại có việc khác, hôm nay lại là ăn tối ở đây, cô ngẫm nghĩ thì thấy chuyện này có vẻ không được bình thường cho lắm, hình như với khoảng cách cấp bậc giữa sếp và nhân viên như bây giờ thì hơi gần quá, lại thân mật quá. Nhưng thế thì biết làm thế nào? Người và xe đều đang ở trước cửa nhà cô rồi.

Lam vào bếp lúi húi chuẩn bị một vài món ăn đơn giản, vì cô sống một mình nên không quá chú trọng đến việc ăn uống. Lúc này Lâm ngồi bên ngoài vẫn đang cầm những tập hồ sơ trên tay. Hình như không lúc nào thấy anh ngơi nghỉ, đúng là làm sếp Tổng không đơn giản một chút nào, Lam thỉnh thoảng ngó ra ngoài nhìn Lâm rồi khẳng định lại câu nhận xét đó.

Cuối cùng những món ăn cũng được đặt trên bàn, món ăn đơn giản nhưng nóng sốt và nêm nếm vừa ý, lại dậy mùi thơm nức mũi.
Lâm ngồi bên ngoài nhìn vào buông một câu hỏi:

- Xong rồi à?
- Sếp mau vào bàn ăn đi!

Lam hăng hái sắp bát đũa và những món nước chấm ra bàn. Nhìn lại thành quả của mình cô mới thấy thật ra tay nghề của cô vẫn còn khá lắm, chắc cũng có thể dùng làm vốn liếng đi lấy chồng. Hai người ngồi vào bàn ăn, lại ngồi đối diện nhau, gắp thức ăn rất chăm chú. Một người đang cố gắng tận hưởng bữa cơm được mời mọc lần đầu tiên, còn một người cố gắng ngước nhìn và chờ đợi câu nhận xét từ vị khách của mình.

- Thế nào?

Lam không nén nổi tò mò bèn hỏi, ánh mắt cô háo hức chờ đợi.

- Đây đều là những món em thích ăn?

Lâm vẫn gắp đều tay, đưa vào bát ăn rất từ tốn, nhai chậm rãi, cốt cách ăn cũng có phần thanh cao, khiến người đối diện thấy mình như dạng phàm phu tục tử.

- Ừm. Có món nào anh không ăn được không?
- Em ăn được thì tôi cũng ăn được.
- Thế... có ngon không?
- Không tệ.

Lâm thản nhiên đáp lời, vẫn từ tốn gắp thức ăn vào bát, thi thoảng cũng gắp thức ăn vào bát cho Lam như thể anh là chủ nhà còn cô mới là khách. Lam thấy vốn dĩ sếp Tổng có năng khiếu làm chủ trong mọi lĩnh vực, trong mọi tình huố. Lần nào đến nhà cô cũng tự nhiên, đến cô còn thấy lạ lẫm, không biết rốt cuộc mình mới là chủ nhà hay là anh.

Không khí ăn uống giữa hai người có phần hơi khác lạ, sau mấy câu hỏi ban đầu thì ai cũng im lặng. Đột nhiên Lâm bỏ đũa, ngồi chống tay lên cằm, đưa mắt nhìn Lam. Anh có cảm giác như một gia đình nhỏ, một tổấm nhỏ, có một người vợ ngoan ngoãn chờ anh về sau khi tan làm, ngoan ngoãn nấu nướng cho anh ăn, lại cùng ngồi ăn với anh những món ăn nóng sốt. Cái ý nghĩ ấy khiến con người ta cảm giác được vị ngọt của hạnh phúc, lan tỏa nhẹ nhàng trong tim. Ý thức được Lam đang nhìn mình, Lâm khẽ hắng giọng.

- Em nhìn gì? Tôi xong rồi. Em cứ ăn đi!

Lam tiếp tục cúi ăn, vốn định gợi chuyện gì đó để nói cho đỡ căng thẳng, lại thấy sếp Tổng giục nên không nghĩ ra nên nói gì. Cứấp úng một lúc, cô lại bắt đầu.

- Về dự án mà sáng nay tôi nói, sếp có thấy khả quan không?

Lâm hơi nhíu mày, vừa ăn vừa nói, mồm miệng rất bất quy tắc, đúng là chỉ có cô ấy mới làm được như thế.

- Em cứ ăn xong đã, công việc để bàn sau.

- Nhưng tôi muốn nghe!

Lâm chẹp miệng một cái, Lam biết ýlại cúi xuống ăn. Anh thấy dáng vẻ của cô lật đật như gà mắc tóc, biết rõ cô đang ngại ngùng, má ửng hồng không biết do khi nãy nấu nướng hơi nóng bốc lên hay tự ngồi nghĩ ngẩn ngơ rồi xấu hổ. Lúc Lam ngẩng lên có hạt cơm dính ở má, Lâm nhổm người dậy đưa tay lấy hạt cơm trên má cô, tủm tỉm cười.

- Thật ra thì em bao nhiêu tuổi rồi?

Lam còn định trả lời thật, rằng cô hai mươi ba tuổi, chỉ vài tháng nữa thôi sẽ tròn hai mươi tư tuổi. Nhưng chừng năm giây sau cô mới biết hóa ra anh đang trêu đùa cô. Cô không đáp lời, hỉ mũi một cái, vẻ mặt vô cùng bướng bỉnh.

Cuối cùng Lam cũng ăn xong, Lâm cùng cô dọn dẹp, lúc cô rửa bát đã cố sức đuổi anh ra ngoài nhưng anh vẫn ngoan cố đứng bên cạnh, lý do của anh rất buồn cười.

- Em cứ rửa bát đi. Xong rồi còn phải úp bát lên chạn, người em ngắn như thế, có tôi giúp không tốt hơn sao?

Đúng là sếp Tổng rất tự tin, rõ ràng so chiều cao giữa anh và cô thì anh thắng chắc. Lam không đuổi được Lâm ra ngoài đành để anh đứng bên cạnh, lúc này hai người mới tiếp tục nói chuyện về dự án của Lam. Lam trình bày với Lâm tất cả những ý nghĩ trong đầu cô, cả những phác thảo mới nhất cô vừa có ý định bổ sung vào. Thậm chí đến chuyện màu sơn chủ đạo của quán café Alo cô cũng nói với anh. Thấy vẻ hào hứng của cô, Lâm gật gật đầu:

- Cũng không tồi.

Sau đó hai người ra bàn uống nước, Lâm muốn đưa cho Lam xem một số bản phác thảo về quán café mà anh cho là sẽ có ích giúp cô định hình rõ hơn đối với dự án của mình. Lam như được mở rộng tầm mắt, cơ man là những thiết kế đẹp đẽ và tinh tế. Như nghĩ ra điều gì, mắt cô lại cụp xuống.

- Nhưng còn phải chờ tín hiệu từ nhà đầu tư đã. Thật ra họ đã nói gì đâu, toàn là tôi tự mơ tưởng đó thôi.

Cảm xúc của Lam thay đổi nhanh như chong chóng, vừa mới nãy còn vui vẻ hào hứng, ngay lập tức lại trầm ngâm buồn bã, Lâm nhìn dáng vẻ của cô không khỏi lắc đầu chẹp miệng. Một lát sau anh hỏi.

- Em có tự tin với dự án này không?
- Thật ra thì...
- Em phải tin vào mình thì mới làm cho đối tác tin tưởng vào em được.

Lam gật gật đầu, chạy vào trong lấy ra một đĩa táo, lúc đi ra thì vừa đi vừa nói:

- Sếp Tổng, cảm ơn anh!

Lâm không nói gì, với tay cầm lấy một quả khi đĩa táo còn trên tay Lam, anh quay mặt nhìn sang chỗ khác, không biết nên đáp lại lời cảm ơn của Lam như thế nào bèn im lặng. Thật ra có rất nhiều cách để nói cảm ơn, cô cũng không cần phải khách sáo với anh như thế. Càng khách sáo càng chứng tỏ anh với cô chỉ là mối quan hệ xã giao bình thường. Lâm không thích thế. Lúc quay người lại nhìn thấy Lam vẫn đang chăm chú xem những bản phác thảo, tay cầm một quả táo cắn dở, tay kia lật từng trang xem xét kỹ lưỡng như thể muốn xem đến đâu là nhớ sâu đến đó. Lâm nhìn theo dáng vẻ của cô mà cảm giác như có cơn gió mát lành vừa thổi qua tim mình. Từ ngày quen biết cô, trái tim vốn dĩ lạnh lùng của anh cũng biết sục sôi nóng nảy, vốn dĩ một trái tim bình thường cũng biết lúc đau đáu nhớ thương, lúc lại êm dịu ngọt ngào. Rất khó có thể diễn tả cảm xúc của Lâm lúc này. Được gần gũi bên Lam, được vui cùng niềm vui của cô, lo cùng nỗi lo của cô, đó chính là điều mà anh cố gắng từng chút từng chút một. Khi Lam ngẩng mặt lên thấy sếp Tổng đang nhìn mình, cô hơi ái ngại, lại cúi đầu xuống thấp hơn. Một giây sau đã cảm nhận rõ rệt hơi thở của anh phả vào gần khuôn mặt mình, cô chỉ vừa ngẩng lên đã chạm vào môi anh. Một nụ hôn phớt nhẹ có vị táo thơm ngọt, có chút mềm mại và ấm áp ép khẽ lên bờ môi cô. Cô lúng túng toan đẩy người sếp Tổng ra khỏi người mình, anh nắm hờ lấy tay cô, siết khẽ, nụ hôn lại sâu hơn, mạnh mẽ hơn.

- Sếp...

Lời chưa kịp nói ra thì cô bị chặn bởi trọn vẹn một nụ hôn khác, từ tốn, chậm rãi nhưng vô cùng mãnh liệt. Sếp Tổng đặt tay bên hông cô, kéo cô vào sâu trong lòng mình, nụ hôn cũng cứ thế lún sâu, sâu dần. Lam mơ hồ ý thức được rằng mình đang trong vòng tay sếp Tổng, cũng lại đang nép vào người anh. Giống như có ma lực, Lam không thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy rất bình yên. Mặc dù khuôn mặt sếp Tổng nhưảo ảnh khiến cô ngỡ rằng đây là một giấc mơ, nhưng cử động của anh khiến cô tin giấc mơ là có thật. Một lúc sau mới thấy Lâm nới lỏng bàn tay ra một chút, ngẩng đầu hôn lên trán Lam.

- Đừng gọi anh là sếp Tổng!
- Nhưng mà...
- Từ nay, mỗi lần em gọi anh là sếp Tổng, anh sẽ có cách để chặn lời em nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro