CHAPTER 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên đến phòng sếp Tổng, Lam khẽ khàng tìm từng tập hồ sơ theo như yêu cầu của anh. Phòng của sếp Tổng lúc nào cũng gọn gàng, vốn dĩ anh là người rất quy củ, lại rất sạch sẽ, anh không cho phép đặt giấy tờ lộn xộn một góc nào đó rồi rối tinh rối mù. Thế nên theo lời anh dặn, Lam tìm chồng hồ sơ bên phải, vừa đặt tay vào đã có thể nhìn thấy biên bản họp buổi hôm nay. Cúi người xuống một chút, Lam thấy ngăn tủ còn để mở, cô định đóng lại cho sếp Tổng thì thấy bên trong có một quyển album ảnh đang lật giở. Không nén nổi tò mò, Lam kéo ngăn tủ ra, cầm quyển album lên tay. Trên tay cô bây giờ là những tấm ảnh hai người chụp chung trong chuyến công tác Đà Nẵng, hình như mặt sau của một tấm ảnh còn ghi dòng chữ rất nhỏ, lại rất gọn gàng, nếu nhìn tinh mắt có thể thấy rõ:

"Ngọc Lam ♥ Phan Lâm. Kỷ niệm Đà Nẵng 08/08/2013"

Lam bật cười, không nghĩ rằng sếp Tổng lại có trò trẻ con đến thế. Như vậy là hình như anh đã thích cô từ trước chuyến đi công tác. Lam lần mò về quá khứ, nhớ lại chuỗi ngày quen anh, mọi kỷ niệm quá đỗi ngọt ngào len khẽ vào tim, trong tim vang lên thanh âm của hạnh phúc. Nhưng hạnhphúc tồn tại chưa quá lâu thì cô lập tức bị rơi vào vực thẳm. Đó là khi cô đặt quyển album trở về chỗ cũ, thấy một tập hồ sơ trong đó ghi rõ tên công ty Tổng ở nước ngoài, thêm vào đó là một công ty con khác bị rút vốn đầu tư theo chỉ thị của cấp trên, có chữ ký của sếp Tổng ngay ngắn bên dưới. Không đâu xa lạ, chính là công ty của Bảo. Lam choáng váng, đầu óc cô như không tỉnh táo nữa, chỉ nhớ mang máng rằng Bảo từng kể tên công ty này cho cô nghe, chính là công ty đã ngừng đầu tư vào công việc làm ăn của anh, giáng một đòn chí mạng vào mầm xanh đang vươn lớn từng ngày của Bảo. Lam sợ hãi đứng lùi lại một bước, cảm thấy bất lực, người tức giận như run lên. Trong đầu cô lúc này có quá nhiều suy nghĩ mơ hồ. Cô bỗng sợ hãi người có tên là Phan Lâm, người có quyền lực và những kế sách nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô cũng sợ hãi người mà cô gọi là sếp Tổng, vừa mới hôm qua còn đặt môi hôn lên môi cô, hôm nay bỗng thấy môi đắng ngắt, tim như thắt lại. Lam vùng chạy ra ngoài, bỏ quên biên bản họp cần phải mang lên cho anh. Với cô lúc này mọi thứ rối bời, không thể nghĩ ngợi thêm gì nữa...

Lam tự ý nghỉ làm, gọi điện cho Yên hẹn gặp để giải tỏa những cảm xúc lúc này. Đối với Lam, việc nhìn rõ chân tướng một người mà cô thương yêu giống như lao đầu vào một hốc cây to, rất đau, rất choáng váng, nhưng cũng chỉ có thể tự trách mình đã quá bất cẩn. Vốn dĩ cái cây to vẫn ở yên một chỗ, không thể tự chạy ra chỗ cô để va vào đầu cô được, tóm lại là cô sai, là cô quên mất đi đường ngoài việc chú ý đi đúng đường thì còn phải luôn mở mắt thật to để nhìn cho rõ. Nhưng người với người đâu thể nói mở mắt to là có thể nhìn thấy chân tướng của họ. Lâm đối với Lam lúc nặng lúc nhẹ, lúc thâm trầm lúc lại dạt dào tình cảm. Lam khó có thể tin được rằng anh thực chất lại là một người lợi dụng cô. Cô trở nên bối rối, muốn tìm mọi cách để biện hộ cho Lâm, nhưng nhớ lại vẻ xanh xao và mệt mỏi hằn trên khuôn mặt Bảo, thấy vẻ buồn lòng của Bảo khi đứng trước mặt cô, cả sự yếu đuối của một người đàn ông trưởng thành bị tước bỏ đi tất thảy vốn liếng, Lam không thể không giận Lâm.

Nhưng Yên không có nhà, Yên có cuộc họp ở công ty, ở nhà Yên bây giờ chỉ có bạn trai cô, là Tùng. Dù sao cũng không tệ, miễn không phải là nhà Lam bây giờ, vì biết đâu đấy, sếp Tổng lại tức tốc chạy sang nhà cô để xem cô rốt cuộc vì chuyện gì mà biến đi đâu mất ngay cả khi chưa mang biên bản họp cho anh?

Tùng từng có một thời gian dài theo đuổi Yên nên Lam cũng có gặp khá nhiều lần trước đây. Chỉ là từ khi hai người Yên và Tùng dọn vềở chung với nhau Lam cũng không ghé qua quá nhiều lần nữa, cảm giác hơi bất tiện. Tùng mở cửa cho Lam, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt cô lem nhem nước. Được Yên dặn trước nên Tùng không dám hỏi nhiều, để Lam tự nhiên ngồi xuống ghế sofa rồi đặt trước mặt cô một cốc nước chanh giải nhiệt.

- Lam, em không sao chứ?

- Vâng. Em không sao.

Lam uể oải đáp lời, cô cố gắng lắm cũng không gượng cười nhìn Tùng được. Phải, Lam vốn thế, là một người sống thật với cảm xúc của mình, không khéo léo che giấu bất cứ điều gì, kể cả khi vui hay buồn, đều dễ dàng trưng hết cảm xúc của mình lên khuôn mặt, muốn đánh lừa ai đó cũng là một chuyện quá sức đối với cô. Thế nhưng lại có người đáng sợ nhường ấy, lừa dối cô, lợi dụng cô, không mảy may xấu hổ, vẫn có thể xuất hiện vui vẻ trước mắt cô, vẫn có thể ân cần và âu yếm với cô, còn nói là có cảm tình với cô. Bắt Lam tin bây giờ, thà tin rằng con bò có ba sừng còn hơn là tin con người ta có tới hai quả tim. Lam ngồi co chân lên, vòng hai tay ôm lấy chân mình, thu vào một góc nhỏ xíu trên ghế sofa. Trong đầu cô lúc này có bao nhiêu suy nghĩ, có bao nhiêu cay đắng, đều giàn dụa theo nước mắt trôi xuống má, nóng và bỏng rát, đến cổ họng cũng thấy đau. Tùng ngồi cách một khoảng xa, gần như đối diện, nhìn dáng vẻ của Lam có thể hình dung thấy cô đã chịu sự đả kích lớn như thế nào. Cuộc sống của Lam vốn bình yên, giống như một cái ao nhỏ chỉ có vài ba con ốc, bây giờ có một con cá to lạc vào đó, quẫy đuôi liên tục, nước bắn lên tung tóe, Lam không thể không bịảnh hưởng. Tùng là người từng trải, cũng biết rất rõ cá tính của Lam, anh chỉ lặng im cho đến khi cô bình tâm trở lại mới bắt đầu hỏi chuyện.

- Em sao rồi, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?

Lam không đáp, chỉ lắc đầu. Với cô bây giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là phải rời xa Lâm, phải tránh xa anh ra, bởi chút niềm tin gây dựng với anh đã vỡ tan rồi. Trong đầu Lam lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó mà thôi. Một người cô vừa thương, vừa yêu, lại vừa hận.

- Chuyện về Bảo hay chuyện về Lâm?

Dù sao thì Lam cũng thấy Yên đúng là một người biết cách kể chuyện. Chuyện của Lam với Bảo thì Tùng có thể biết đã đành, đằng này đến chuyện với Lâm mà anh cũng biết. Lam thở dài.

- Yên kể gì cho anh nghe rồi? Kể em với Lâm ấy, không phải với Bảo.

- À, cũng không có gì, chỉ nói Lâm có vẻ thích em, đang theo đuổi em. Bây giờ đang là giờ đi làm, lại không thấy em ở công ty mà chạy về đây, mặt mày ủ dột, anh đoán không phải Bảo bắt nạt em, chỉ có thể là Lâm thôi.

Lam tự nhủ, nếu chỉ là Lâm bắt nạt cô thôi thì có thế nào cô cũng cố chịu đựng được, nhưng anh không chỉ bắt nạt cô, mà anh còn bắt nạt Bảo, người luôn có một vị trí quan trọng nhất định đối với cô. Như thế là Lâm đã hai lần làm cô tổn thương. Lam kể cho Tùng nghe về chuyện mà Lâm làm, chuyện mà hôm nay cô tận mắt có thể xác nhận được. Tùng trầm ngâm lắng nghe, được một lúc anh đi ra tủ lạnh lấy hai lon bia, lại quay lại ghế sofa ngồi, đặt một lon bia lên tay Lam.

- Đừng uống nước chanh nữa, uống bia đi!

Nói rồi anh tự chạm lon bia trên nay mình vào lon bia trên tay Lam, Lam cũng không quan tâm lắm, tu một hơi, lại tiếp tục vào guồng kể chuyện. Cô đã nói chuyện gì thì phải nói ra cho bằng hết, không thì sẽ thấy bứt rứt khó chịu, hơn nữa chuyện hôm nay cũng là một chuyện lớn đối với cô, càng để lâu trong người càng thấy không ổn lắm, bèn kể ra cho xẹp bớt quả bóng giận khổng lồ.

- Lam, em yêu Lâm đúng không?

- Này Tùng, em đang nói chuyện nghiêm túc mà. Em bây giờ có thể yêu thương con người đó sao?

Lam tức giận, nước mắt lại chực vỡ òa. Cô không muốn Tùng nhắc đến Lâm, chỉ nghe tên anh ấy thôi là cô lại thấy lồng ngực tức tối, vô cùng khó chịu.

- Vì yêu Lâm nên em mới bị tổn thương nhiều như thế. Nếu em không có tình cảm với Lâm, em sẽ có cách xử lý của riêng mình. Bây giờ với em, Bảo và Lâm đều quan trọng, em không biết nên đứng về phía ai. Bảo là người em muốn giúp đỡ, nhưng Lâm lại là người khiến Bảo rơi tình trạng thảm hại. Ngược lại, Lâm là người em yêu, nhưng anh ta lại làm em thất vọng, rơi vào đau khổ. Anh nói có chỗ nào sai không Lam?

Lam im lặng, cô không biết Tùng có nói sai điều gì không, nhưng anh nói đến đâu tim cô như mở ra đến đó, giống như một bụi râm được phát quang, dù có bị quàng gai vào chân ứa máu cũng cảm thấy không còn tăm tối nữa.

- Nếu là thế thật, thì em phải làm sao?

Lam mếu máo, khuôn mặt tội nghiệp ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn Tùng. Tùng mỉm cười.

- Em lo gì chứ? Ai thắt dây sẽ là người đi mở dây. Huống hồ em cũng đâu có thông minh đến mức tìm được nút thắt. Anh thấy em cứ vô lo vô nghĩ, cứ sống như bình thường em vẫn sống, như vậy không phải tốt hơn sao.

Chỉ vừa nãy thôi Lam đã thấy Tùng như đấng cứu thế, cứu vớt linh hồn tăm tối không tìm ra lối thoát của cô, nhưng vừa nghe anh phán câu ấy, cô thay đổi một trăm tám mươi độ. Tùng rõ ràng là không hiểu gì cả, cô mà có thể bỏ mặc thì cô đã không còn là cô nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro