CHAPTER 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa lúc đó thì Yên về, cánh cửa mở toang, đi theo sau Yên là Lâm. Lâm nhìn Lam không chớp mắt, lại thấy trên tay Lam có sẵn một lon bia, vội vàng chạy lại gần. Mặc dù khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng nhưng Lâm vẫn cố tỏ ra bình thường nhất có thể, thêm một chút cáu kỉnh đúng với phong thái sếp Tổng mọi khi.

- Lam, đang giờ làm em còn đi đâu?

Lam im lặng, nhìn sâu vào mắt Yên, Yên chỉ cười, không có một chút biểu cảm nào khác. Lam thấy rất thất vọng, tại sao người bạn thân thiết nhất của cô lại bán đứng cô? Bây giờ tâm trạng của cô đang rối bời, cô không biết sẽ đối diện với sếp Tổng như thế nào. Nói là sẽ nghỉ việc? Với lý do gì được đây? Nói là hôm nay mệt nên không muốn đi làm nữa? Như thế thì có hèn nhát quá không?

- Sếp Tổng, tôi không muốn nói chuyện với anh.

Cuối cùng Lam cũng có một quyết định sáng suốt. Nếu đã không biết nói gì thì tốt nhất là không cần phải nói.

- Được. Em không muốn nói chuyện với anh thì anh sẽ nói chuyện với em. Chúng ta đi ra khỏi đây đã!

- Tại sao lại phải đi? Tôi muốn ở đây, muốn ở đây!

Lam nói gần như cố sức hét to, khiến Yên và Tùng đều nhíu mày nhìn nhau, lát sau cả hai nhún vai không biết nên làm thế nào với cô gái này.

- Em hét cái gì mà hét? Em cũng có phải trẻ con đâu. Muốn biết nguyên do vì sao thì phải nghe người khác nói đã chứ. Em cứ thế khép anh vào tội mà em định đoạt, rồi tự ý ra khỏi tầm mắt của anh, anh không chấp nhận!

Vẫn là sếp Tổng có khẩu khí cao ngất trời, chỉ vừa nói thôi đã khiến Lam im bặt, ngơ ngác nhìn anh. Cuối cùng Lam không biết cô là người đang ở thế được giận hay là sếp Tổng được giận cô? Chưa kịp suy nghĩ xong điều đó thì như mọi khi, sếp Tổng nắm lấy tay cô kéo đi, lần này không nắm quá chặt nhưng cũng đủ mạnh để cô không thoát ra khỏi anh được. Lam ngoái đầu nhìn lại cầu cứu hai người kia, nhưng cô lại ngây thơ không biết rằng Yên với Tùng đã có thể sống chung với nhau nghĩa là ý kiến cả hai như một. Vừa nãy Tùng có nói hãy để người thắt dây đi mở nút thắt, lát sau lại thấy Yên dẫn Lâm về, rốt cuộc chỉ có Lam là đáng thương, những lúc thế này không biết nên bấu víu vào đâu nữa.
***

Sếp Tổng đưa xe đi đâu đó ra đường quốc lộ, lại đi vòng vèo ra mấy con đường to nữa mà Lam không biết tên, cũng không biết chúng dẫn ra đâu. Vì không chống cự hay đôi co lại được với anh nên cô áp dụng chiến thuật im lặng, Lam cũng từng được đọc đâu đó có một câu nói như thế này: Im lặng là thứ trang sức quý nhất của người phụ nữ. Lam không rõ trong trường hợp này áp dụng có hợp lý không, nhưng cô cũng nhất quyết giữ im lặng. Nếu cô im lặng thì anh nói chuyện với ai? Chính là nói chuyện một mình, chính là tự độc thoại, không khác một người có thần kinh không ổn định là bao. Càng nghĩ Lam càng thấy nên làm như thế, cũng chẳng mấy khi cô có thể ví von sếp Tổng như một người có thần kinh không bình thường. Nhưng đúng là hiện tại tâm trạng của Lâm rất không tốt, anh không biết sắp xếp câu cú như thế nào cho ổn, không biết nên giải thích chuyện nào trước với Lam, anh chỉ biết sẽ phải tìm thấy cô, để cô bên cạnh mình, rồi đi đâu đó yên tĩnh cùng ngồi xuống nói chuyện, anh mới nghĩ đến đó là ngay lập tức đi gặp Lam, còn chưa biết nên nói với cô những gì.

Đi trên đường rất lâu cuối cùng cũng có lúc Lâm cho xe dừng lại. Lam nhận ra hai người đang ở trước một bãi biển thưa người. Lúc này trời đã chuyển sang thứ màu tím đỏ, hanh hao buồn, hoang hoải thứ cảm giác cô độc bám víu lấy những người lênh đênh trên biển. Lam bất giác thở dài. Cuối cùng thì khi đối diện với Lâm cô sẽ nói gì, sẽ tra hỏi anh chuyện anh làm, nếu anh thừa nhận thì sao? Hẳn là cô rất đau lòng. Còn chuyện có thể tha thứ được cho anh hay không cô cũng không rõ, cảm giác đó rất mơ hồ. Nhưng không giống như những gì cô nghĩ, Lâm đứng bên cạnh cô, nhìn tóc cô bị thổi bay bởi gió biển, vén chúng cài lên vành tai cô, anh lại nhìn ra phía xa xăm, tay khoanh lại trước ngực, dáng vẻ vô cùng điềm nhiên, giống nhưđang thư thả đuổi bắt những ý nghĩ vụn vặt, không hề để ý gì đến chuyện mà Lam đang nghĩ.

Hai người vẫn đứng đó một lúc lâu, không ai mở lời trước, gió biển trở nên mạnh dạn hơn, lùa vào mặt, lùa vào cả tim nghe lạnh buốt. Lam bất giác nắm hai tay mình lại, cảm thấy nếu không nói ra thì mọi chuyện cũng bị gió biển thổi bay đi mất, một lúc sau sóng biển cũng mang tất cả đi ra phía ngoài khơi ra tít tắp đường chân trời, lúc về chắc sẽ rơi rụng chẳng còn được bao nhiêu nữa. Vừa lúc đó Lâm quay sang đối diện Lam, khoác áo vest của mình cho Lam, nắm lấy tay cô, anh nhìn sâu vào đôi mắt loang loáng nước vẫn còn sưng của Lam, hôn khẽ lên đó. Lam không hiểu tại sao mình lại đứng như hóa đá, lại ngoan ngoãn để anh chạm vào người mình, nhưng cô cũng không vùng ra khỏi anh được.

- Tại sao lại phải khóc? Cứ tìm anh màtrút giận, không phải em rất ghét anh sao? Ghét một người mà lại phải đày đọa chính bản thân mình thế này thì thiệt thòi quá rồi!

Lâm nói từng tiếng rất khẽ, nhưng vẫn đủ vang bên tai cô, giọng nói của anh bây giờ không giống như mọi khi, lần này có cảm giác trầm hơn, hơi khan và phảng phất tâm trạng.

- Chuyện với Bảo, là anh sai rồi!

Nói rồi Lâm kéo vai Lam tựa vào người mình, để cô nhỏ bé thuộc về trọn vẹn vòng tay ôm của anh. Anh đặt cằm lên tóc cô, ngước mắt lên nhìn những vì sao đêm. Không phải là anh sai, mà vốn dĩ thương trường là chiến trường, chuyện đầu tư và số liệu sổ sách không thể báo về sai, càng không được phép quyết định sai. Nếu không phải là người khai tử kẻ khác thì sẽ bị kẻ khác khai tử chính mình.

Nhưng Lam không hiểu, đặt vào vị trí của Bảo cô ấy càng không hiểu. Cô ấy sẽ cảm thấy Bảo bịức hiếp, cảm giác như anh cậy là ông lớn thì có thể thẳng tay với những cây non mới mọc như công ty của Bảo. Lâm không giải thích, cũng không phân bua với cô, anh không muốn thiệt hơn với Lam, anh chỉ cần cô bên cạnh, sợ hãi cảm giác cô rời xa anh. Lần này, anh nén một nhịp thở dài, hạ một bậc của cái "tôi" cao chót vót, chính thức nói lời xin lỗi cô.

- Sếp Tổng, chúng ta không hợp.

Lam buông một câu nói lạnh lùng rồi đẩy người anh ra xa hơn. Dù lực tay cô rất yếu nhưng Lâm cũng không thể níu giữ cô. Anh ngỡ ngàng nhìn Lam, khuôn mặt cô mơ hồ là bóng nước, in trong đó những điều sâu thẳm, Lâm cố gắng cũng không thể đọc được trong ánh mắt đó nghĩ ngợi điều gì.

- Chúng ta không cùng một thế giới sống, chúng ta vốn không thểở bên cạnh nhau. Không phải là chuyện của Bảo mà sau này còn rất nhiều chuyện. Sếp Tổng, cảm ơn anh! Vì đã...

Lâm đưa ngón tay lên chặn ngang lời cô định nói. Anh vốn dĩ thấy câu "Sếp Tổng, cảm ơn anh!" mọi khi Lam nói vẫn dễ nghe hơn. Lần này câu nói đó nặng nề quá, câu sau cô định nói ra anh sợ rằng không đủ can đảm để nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro