CHAPTER 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm cầm hồ sơ rồi đi lên ngay phòng họp, nhìn thấy Lam cũng không chào, không mỉm cười, không hỏi han như trước. Lam thấy hơi hụt hẫng. Cô biết giữa anh và cô bây giờ không giống như trước kia, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không quen. Mặc dù hôm qua chính cô nói ra rằng không muốn ở bên cạnh anh, nói rằng hai người ở hai thế giới khác biệt. Nhưng Lam cứ cảm thấy lòng dạ bồn chồn không yên, vẻ mặt Lâm không có chút biến chuyển nào khiến tim cô đập nhanh hơn. Lam nghĩ có lẽ cô phải học cách làm quen với ánh mắt Lâm nhìn cô như thế. Trên công ty là sếp Tổng và nhân viên, sau giờ làm việc thì coi như không quen biết, như thế sẽ dễ sống hơn rất nhiều lần.
Lam thơ thẩn đi về chỗ làm, lúc này Yên gọi cho cô. Ban đầu Lam không định nghe máy vì vẫn giận Yên chuyện hôm qua, nhưng cuối cùng vẫn chọn nghe, Giọng Yên nhỏ nhẹ, vang đều ở đầu dây bên kia.

"Lam à, chuyện sao rồi?"

"Chuyện gì làm sao rồi?"

"Chuyện của Bảo. Chuyện của sếp Tổng"

"Anh Bảo vẫn chưa gặp được. Chắc anh ấy bận. Còn sếp Tổng... vẫn vậy thôi."

"Vẫn vậy là sao? Có phải giận quá mất khôn không? Mày có làm gì sếp Tổng không thế?"

Lam ngán ngẩm thở dài. Hóa ra gọi cho cô không phải để hỏi thăm cô mà là hỏi thăm sếp Tổng. Cô còn muốn mau mau chóng chóng dập máy cho bõ tức, bên kia lập tức cất giọng.

"Lam, tao đùa thôi. Bây giờ thì nói thật này. Mày có đặt vào vị trí của sếp Tổng để nghĩ thấu đáo chuyện này chưa? Hay mày chỉ nghĩ sếp Tổng có chức cao quyền trọng, thích lộng hành làm gì thì làm, bắt nạt lớn ăn hiếp bé?"

"Tao... tại sao tao lại phải nghĩ cho anh ấy? Chuyện bắt nạt Bảo không phải rõ ràng rồi sao?"

Lam bất giác thấy vành tai giật giật, nóng ran.

"Ừ. Thế mới nói mày quá ngốc. Chuyện Lâm đầu tư vào công ty Bảo, bây giờ đột nhiên rút vốn ra cũng phải có lý do. Mà lý do chính đáng nhất ở đây là gì? Chính là làm ăn thua lỗ. Nếu mày là nhà đầu tư, mày còn dám để tiền cho người khác phá không?"

"Yên! Mày đừng nói khó nghe như thế! Tao biết Lâm là bạn mày, nhưng Bảo cũng là bạn của tao, mày đừng..."

Lam cảm thấy không ổn, giọng nói của cô bắt đầu run. Cô xúc động mạnh khi nghe những lời mà Yên nói. Chỉ có điều không ngờ rằng Yên lại nghĩ về Bảo như thế.

"Lam, từ từ nghe tao nói đã. Chính vì trong lòng mày luôn nghĩ tốt cho Bảo, nên mày quên mất cũng phải suy nghĩ công bằng cho Lâm. Hay vì anh ấy là người đến sau nên mày hắt hủi? Hay vì anh ấy có nhiều tiền, lại có quyền nên mày tự cho phép mình làm tổn thương anh ấy? Mày sợ Bảo bị tổn thương, vậy mày đã nghĩ cho Lâm chưa?"

Lần này Lam không chần chừ gì nữa mà dập máy ngay lập tức. Cô cũng chực òa khóc, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt. Đồng nghiệp xung quanh không biết lại tưởng cô vừa bị bạn trai đá. Lam ngồi thụp xuống ghế, hai tay ôm đầu, dáng vẻ đau thương đến tột cùng. Những điều mà Yên nói không phải là Lam chưa từng nghĩ đến, nhưng vì cô vẫn tin tưởng Bảo, lại chủ quan rằng Lâm không dễ dàng bị tổn thương. Nhưng cuối cùng thì con người ta cũng chỉ có một trái tim mà thôi, hạnh phúc cũng là nó, khổ đau cũng là nó. Bây giờ làm sao có thể đặt hai trái tim của hai người đàn ông lên bàn cân so sánh? Rõ ràng nỗi đau không thể cân đo đong đếm, Lam quá ngốc rồi.
Trợ lý Tuấn không tóc đi qua thấy dáng vẻ đau khổ của Lam bèn không nén được thở dài. Trợ lý Tuấn không tóc cúi người xuống chào hỏi Lam rất lịch sự.

- Cô Lam, cô không sao chứ? Không khỏe chỗ nào, có cần đi khám không?

Lúc này Lâm đi phía sau cũng vừa lướt qua bàn thư ký của Lam, cảm thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô, anh bất giác nhíu mày, cảm thấy trong tim nhói một nhịp. Nhưng cuối cùng vẫn giữđược bình tĩnh, thản nhiên đi qua chỗ cô đang ngồi, đến một câu hỏi thăm thông thường cũng không có. Trợ lý Tuấn không tóc lấy làm lạ, lắc đầu chẹp miệng, lát sau quay lại nhìn Lam, cô đã gượng cười.

- Cảm ơn anh, tôi không sao.

Nói rồi Lam đứng lên thu xếp một số giấy tờ, mang đi xuống các phòng ban, vốn việc này cô phải làm từ nãy nhưng vì nghe điện thoại của Yên nên hoãn lại. Tuấn thấy Lam đi rồi bèn lật đật chạy vào trong văn phòng sếp Tổng, cứ có cảm giác không ổn ở đâu đó.

- Sếp Tổng, hai người không sao chứ?

- Hình như Lam bịốm, không biết có sốt không?

- Sếp Tổng, anh còn ở đây hỏi tôi, sao không trực tiếp hỏi han người ta?

- Không cần đâu. Chuyện dự án của cô ấy thế nào rồi?

- Đã cho người đại diện liên lạc, chắc sẽ sớm ký hợp đồng thôi.

- Ừm. Cô ấy lo nghĩ nhiều rồi, chuyện này tốt nhất là nhanh hơn một chút. Chỉ cần đừng cho cô ấy có cảm giác mọi thứ quá thuận lợi, còn đâu cứ thế tiến hành.

- Vâng. Nhưng mà sếp Tổng, hai người...

Trợ lý Tuấn không tóc vẫn không khỏi tò mò. Rõ ràng sự xuất hiện của Lam không chỉ làm cho sếp Tổng thay đổi, đến cả người trợ lý của anh cũng thay đổi rất nhiều. Lâm khoát tay ý bảo anh ra ngoài, Tuấn liền quay lưng đi mất, đầu vẫn suy nghĩ rất mông lung.

Lam cố tình trở về nhà muộn hơn mọi người ở công ty, cô cố ý tránh mặt Lâm. Nếu hai người cùng ra về, cùng gặp trong thang máy sẽ cảm thấy không khí rất ngượng ngùng. Vì còn ở lại khá lâu làm việc nên Lam có thể làm thêm một số việc mà đáng ra ngày mai mới phải làm. Nhìn lên lịch của sếp Tổng, thấy anh chuẩn bị có chuyến đi công tác ở nước ngoài, lần này đi một tuần. Lam ngơ ngẩn, vẫn biết sếp Tổng đi công việc, bây giờ cũng không còn liên quan gì tới mình nữa, nhưng cô bỗng có cảm giác mong chờ, lại thấy nhớ mong. Tệ thật, có thể nhớ mong một người ngay khi người ta còn chưa kịp bay ra nước ngoài? Lam đúng là đã để tâm quá nhiều đến sếp Tổng. Cô tự nhủ mình, nếu đã không muốn làm cô bé Lọ Lem thì tốt nhất đừng nghĩ tới anh nữa, cũng đừng quan tâm đến anh. Nhưng khổ nỗi công việc của Lam chính là quan tâm đến sếp Tổng. Có ngày nào cô không phải lên văn phòng gặp anh? Có ngày nào không chính tay cô sắp lịch họp và gặp gỡ đối tác cho anh? Lam thở dài, cô không tự trách mình bởi trái tim luôn có những quy luật riêng của nó. Rồi nó sẽ quên được người cần quên, càng cố ép, càng gắng gượng càng tự làm mình đau hơn. Nghĩ thông suốt cô với tay cầm cặp sách và bước ra về. Nhưng có một điều mà cô không ngờ đến, chính là sếp Tổng cũng vừa mới bước ra thang máy. Rõ ràng đã nhìn thấy anh từ văn phòng đi ra cô mới đinh ninh rằng anh đã về. Cuối cùng vẫn chạm mặt anh, biết không tránh được, Lam hít một hơi thật sâu cho cân bằng lại tâm lý. Con người cô thật lạ, một chút biến động như vậy còn không trụ nổi.

Sếp Tổng đi lướt qua cô, trò chuyện cùng trưởng phòng Marketing như chỉ tồn tại có hai người ở đó. Cũng tốt. Lam tự nhủ. Thang máy mở, ba người cùng bước vào. Vốn Lam định chờ cho họ đi khuất sau đó cô sẽ đi sau, nhưng Lâm chủ động giữ thang máy, không nhìn cô mà chỉ buông ra một câu mệnh lệnh.

- Còn đứng đó làm gì? Em cũng vào đi!

Câu nói của sếp Tổng như có ma lực, khiến chân Lam tự nhiên bước vào trong thang máy, bước vào rồi mới thấy hối hận... Trong thang máy dường như chỉ có hai người kia đang tồn tại, tiếng trò chuyện của họ vui vẻ rôm rả như bàn về chuyện đời tư chứ không phải là chuyện công việc. Vô hình cũng tốt. Lam lại tự nhủ. Lúc này có một người dù cố tình không để ý tới nhưng vẫn mong thang máy đi chậm lại, chậm thật chậm để theo dõi sắc mặt của người đối diện. Lại có một người khác muốn thời gian trôi thật nhanh để thoát khỏi cảnh vô hình này. Dù sao thì làm người vô hình trước mặt một người mình yêu cũng không có gì lấy làm dễ chịu, con tim Lam lại yếu mềm nhường ấy. Nhưng Lam cũng lại không biết rằng, có một người khác đang ngỡ mình vô hình trong mắt cô. Cả hai con tim đều đau khổ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro