CHAPTER 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam đi xe bus về nhà, trên đường có đi qua tiệm bán giày nhỏ xinh lần trước gặp Lâm ở đó. Nhìn xuống dưới chân thấy đôi giày anh tặng, Lam bất giác cười buồn. Kỷ niệm đẹp nhường ấy sao có thể gấp vuông vắn để cất đi đây? Quá khứ của cô bây giờ bất cứ chỗ nào cũng có bóng hình anh ở đó. Nghĩ đến chuyện về nhà cô cũng không khá khẩm hơn. Đến góc giường, bàn ghế phòng khách, góc bếp, bàn ăn,... tất cả đều có anh đi qua. Lần đầu tiên Lam thấy sợ hãi khi phải về ngôi nhà của mình, nghĩ đến việc ăn mỳ tôm cũng thấy rất ám ảnh. Lam bật khóc, khóc ngon lành khi đang ngồi trên xe bus. Cảm giác tự dằn vặt này đau đớn quá, con tim yêu dại khờ của Lam lần đầu tiên biết đến, rõ ràng rất đắng, lại rất xót xa.

Lam lang thang trên con ngõ nhỏ dẫn về nhà mình, ánh đèn cao áp vàng vọt soi rọi những vệt nước mắt chưa kịp khô. Lam thấy cô đơn tràn về quanh quẩn, tự hình dung mình giống một lữ khách cô đơn đang bước từng bước mệt nhoài về cái đích ảo ảnh. Lam từng thắc mắc không biết tuổi xuân con gái sẽ đi đâu về đâu, cuối con đường sẽ còn lại ai bên cạnh mình. Dù cô vẫn là một cô gái trẻ nhưng bỗng chốc thấy tâm hồn già nua, cô còn không dám bắt tay với lấy hạnh phúc cho mình. Cô bây giờ sợ hãi đến nỗi không chắc chắn mình có tìm ra một nửa hạnh phúc cho mình hay không. Hay rồi giống như số phận của nhiều người phụ nữ khác, cứ thế bị cuốn vào vòng đời cùng nổi trôi với một người đàn ông chỉ gán lên đó vẻn vẹn hai chữ "trách nhiệm". Cái Lam cần không phải là trách nhiệm, mà là tình yêu. Khi người ta yêu thương nhau mới có thể tròn vẹn trách nhiệm đối với nhau, không phải sao?

Lam tra chìa khóa vào ổ, cảm nhận rõ ràng đèn trong nhà đang bật sáng, ổ khóa cũng không cần cô xoay chìa đã tự động mở. Vừa vào bên trong thấy Lâm ngồi trên ghế chờ, ngước mặt nhìn cô, môi khẽ nhếch lên, không biết vui mừng hay tự giễu.

- Sếp Tổng, sao anh lại ở đây?

- Mở cửa rồi đi vào thôi.

- Ý tôi là sao anh lại có chìa khóa rồi mở cửa đi vào?

- Đánh một cái chìa khác là được đúng không?

Ở gần nhà em có một bác đánh chìa khóa rất giỏi, anh vừa thử hôm qua.

Lâm đáp rất gọn, trên khuôn mặt cũng không để lộ nhiều cảm xúc. Lam thấy mình như hóa đá trước cái nhìn củaanh. Không chờ Lam kịp lên tiếng, Lâm tiếp.

- Anh sắp đi công tác rồi. Đi xa. Một tuần. Em vẫn định thế này với anh?

- Sếp Tổng đi thuận lợi, ký hợp đồng thành công.

- Anh không nói về công việc.

- Nhưng chúng ta chỉ có công việc.

- Có thật không?

Lâm nhanh chóng đứng lên đi về phía Lam, anh lại khóa cô nép vào tường bằng hai tay như thường lệ, lần này anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt thu gọn hình hài cô nhỏ xíu vào trong tầm nhìn của mình. Lam ngắc ngứ, không biết nên trả lời thế nào. Lý trí và trái tim của cô rất mâu thuẫn. Không cho phép chờ mong anh, nhưng thấy anh xuất hiện lại bất giác thấy vui, tim mềm tươi mát như đồi hoa nở rộ, cũng cảm thấy rất ấm áp, như những ngày thân thuộc trước đây tràn về. Bây giờ bắt cô nói thật, cô không biết nên nói thế nào.

- Em còn chưa chịu trách nhiệm với anh, không thể cố tình bỏ qua như thế được.

- Sếp Tổng!

Lâm nhìn vẻ mặt khó chịu của Lam, lại phụng phịu như một đứa trẻ đang dỗi, anh thấy yêu thương căng tràn, nhịp tim nhảy nhót hân hoan. Anh không muốn rời xa cô, chỉ một ngày phải lạnh lùng với cô đã là quá tàn nhẫn.

- Là tự em đấy nhé! Đây chính là tín hiệu của câu: "Hãy hôn em đi!"

Nói rồi Lâm kề gần mặt Lam, vờn bờ môi cô, lại liếm khẽ lên đôi môi nhỏ xinh như đang thưởng thức một que kẹo. Hai tay chống lên tường của anh lúc này đã ôm lấy eo cô, ghì cô vào người mình, nghe rõ nhịp đập thổn thức trái tim cô. Lam bị anh khóa chặt lại, đôi môi cũng bị cướp mất, linh hồn như không còn là của mình, bay lạc đi đâu mất, chỉ còn thể xác ở lại, cố gắng chống cự, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nép vào anh. Sếp Tổng vẫn là sếp Tổng, cưỡng hôn cũng luôn có cách để đối phương bị khuất phục. Lam khóc thầm trong bụng, ai bảo anh là sếp của cô, còn cô lại là nhân viên quá ngoan ngoãn.

Cuối cùng Lam cũng đuổi được sếp Tổng về. Mặc dù bên ngoài ra sức đuổi nhưng trong lòng vẫn rất nhớ anh.

- Em còn tự nhủ nhất định phải xa anh cơ đấy!

Lam nói khẽ, miệng cô cười như tự giễu với mình. Là cô quá mềm lòng hay vì cô đã quá yêu anh? Lâm đứng ở cửa, lưu luyến mãi vẫn chưa chịu đi.

- Ừ. Nhất định phải xa anh chứ. Còn phải xa những bảy ngày. Nhưng đừng nhớ anh quá, anh sẽ xót lắm đấy. Anh sẽ nhớ thay phần của em!

Tình yêu tuổi trẻ chính là thế. Sách vở có ghi lại rất nhiều, các cụ cũng dạy bảo con cháu rất cẩn thận, nhưng chính mình trải nghiệm mới có thể thấm thía. Một khắc không gặp ngỡ ba thu. Thế nhưng sếp Tổng vẫn luôn có cái nhìn hết sức lạc quan, logic cũng rất khác người, chính là vì không muốn người yêu nhớ nhung nhiều quá mà ra sức căn dặn cô. Lam đã có thể yên tâm ngủ ngon lành, và sếp Tổng của cô cũng vậy. Sau cơn mưa trời lại sáng, sau đợt chiến tranh lạnh, hai trái tim lại chung một nhịp. Lâm trên đường ra về còn không ngừng huýt sáo. Tình yêu của tuổi trẻ còn làm cho tuổi trẻ thêm phần thi vị hơn rất nhiều lần...
Những ngày sếp Tổng đi công tác trôi qua rất chậm chạp. Khi đi làm không gặp anh trong văn phòng Lam cũng cảm thấy trống trải.

Nhưng sau đó công việc từ dự án café Alo kéo cô ra khỏi chuỗi nhung nhớ bất quy tắc ấy. Bên công ty Tổng nói họ có chi nhánh ở Việt Nam sẽủy quyền cho người đại diện chi nhánh đi gặp cô trao đổi trực tiếp. Lam nghĩ đây là cơ hội hiếm có nên phải cố gắng thể hiện mình, thể hiện dự án của cô là xứng đáng để đầu tư. Lam hẹn gặp Bảo, nói với anh về chuyện này, tất nhiên khi dự án chưa được thông qua thì cô sẽ không cho Bảo biết ý định mời anh về làm cùng, cô chỉ hỏi ý kiến của anh như một người hỏi kinh nghiệm của người đi trước trong làm ăn mà thôi.

- Em đang đi làm mà, sao lại có ý tưởng ra kinh doanh riêng thế này?

- Thật ra em cũng muốn thử một lần, tuổi trẻ mà, cứ cố gắng được đến đâu thì tốt đến đó.
Em không sợ thất bại, chỉ sợ bản thân không dám nắm bắt cơ hội thôi.

Bảo vẫn tiều tụy, nhìn dáng vẻ của anh Lam cảm thấy đắng lòng. Cô ngoài việc cố gắng giúp anh thì không còn biết làm gì khác, mà dự án còn chưa được thông qua nên cô có cảm giác áy náy, chuyện này kéo dài khiến cô cảm thấy mình là đứa vô dụng. Nhưng Bảo thì khác, đối diện với Lam anh cũng cảm giác mình kém cỏi, sợ mang lại gánh nặng cho cô, sợ cô lo nghĩ, vậy nên anh luôn tìm cách tránh mặt cô. Hôm nay Lam nói có chuyện cần gặp anh gấp nên anh mới đến tìm cô. Nghe những gì Lam nói Bảo cũng thấy mừng cho cô, vốn cô là một người đơn giản, anh nghĩ cô phù hợp với việc đi làm nhân viên ở công ty hơn, không cần phải gánh thêm nhiều gánh nặng suy nghĩ nữa.

Nhưng trò chuyện mới thấy cô rất có quyết tâm, cũng là người có hoài bão của tuổi trẻ. Lam nói đúng, vốn liếng nhiều nhặn nhất của tuổi trẻ chính là thanh xuân, là một trái tim non nhưng nhịp đập mạnh mẽ, rắn rỏi, không dễ dàng bị khuất phục trước khó khăn trong cuộc sống. Bảo cùng cô nhìn lại bản kế hoạch một lần nữa, hai người trò chuyện rất sôi nổi, có cảm giác như nhà đầu tư đang ởtrước mặt họ, đang chấm điểm cho họ còn họ thì ra sức bảo vệ thành quả của mình, cố gắng đạt được số điểm cao nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro