CHAPTER 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện về dự án café Alo của Lam đang được thúc đẩy nhanh hơn so với dự kiến. Cô cảm thấy vô cùng khoan khoái và hào hứng với dự án này. Ban đầu tuy chỉ là ý nghĩ sẽ thực hiện nó để kiếm một số lãi xoay vòng giúp đỡ Bảo trong công việc làm ăn, nhưng từ lúc lên ý tưởng, xin đầu tư, ổn định cơ sở vật chất cho đến lúc chọn ngày khai trương quán thì café Alo đã có vị trí nhất định đối với Lam. Cô nhận ra rằng khi con người ta gắn bó với một sự vật, sự việc nào đó một khoảng thời gian nhất định sẽ dần nảy sinh tình cảm. Nói đúng hơn, cô đang cảm thấy mình như một bà mẹ trẻ, trăn trở cho lần chuyển dạ sinh con đầu tiên, và café Alo chính là đứa con tinh thần của cô. Chỉ có điều hơi lạ lẫm, con chỉ có mẹ mà không có bố, xem ra hơi thiệt thòi. Nhưng nếu nói vì café Alo làm là để giúp Bảo nên Bảo sẽ là bố của nó chắc chắn sếp Tổng sẽ nổi trận lôi đình với cô. Thế nên sáng nay, khi hai người có chút thời gian rảnh rỗi sau buổi họp giao ban của quý mới, cô pha cho anh một cốc café, lại đứng ngay gần bên anh kể về những suy nghĩ của mình, đến đoạn bố bố mẹ mẹ của café Alo suýt chút nữa thì nói ra những ý nghĩ ấy, may mà kìm lại kịp, chỉ nhoẻn cười.

- Café Alo bé bỏng sắp chào đời rồi, em chính là một bà mẹ trẻ.

Thấy Lam vui mừng như thế Lâm có thể hiểu được cảm giác của cô. Anh mới đầu chỉ nghĩ cô ấy cần thì anh giúp đỡ, giúp đúng người với đúng việc vào đúng thời điểm là tốt nhất. Cuối cùng anh cũng bị cuốn vào dự án của cô, nghe cô kể về tất cả những ý tưởng thiết kế của cô dành cho quán, dù là vụn vặt nhất cũng sẽ mang một thông điệp hoặc một ý nghĩa nào đó, vậy nên anh trở nên quen thuộc và đinh ninh rằng đứa con tinh thần này của cô nhất định cũng là con của anh. Nghĩ đến đây bất giác Lâm mỉm cười, thấy niềm vui có hơi ngây ngô một chút, giống như cố gắng bấu víu vào một cái gì đó rất nhỏ nhoi, nhưng vẫn thấy rất hạnh phúc. Chợt anh nhớ ra:

- Nếu khai trương sẽ rất bận. Anh không được gặp em ở công ty nữa sao?

- Em có nói là sẽ nghỉ việc ở công ty đâu.

Lam nhìn Lâm trìu mến, đi vòng ra phía sau anh, luồn hai bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tóc anh, vuốt nhẹ, lại cố ý làm cho chúng rối tung lên. Thật ra Lam cũng hơi phiền lòng, tại sao anh và trợ lý không tóc của anh lại trái ngược nhau như thế? Một người thì hầu như không có tóc, đi đâu cũng chỉ thấy cái đầu trọc lóc, bóng loáng. Một người thì tóc tai rậm rạp, thậm chí còn kiểu cách rất menly, anh chỉ cần vuốt một chút keo, chải kiểu hơi phiêu bồng lãng tử một chút thôi sẽ không khác các ngôi sao màn bạc là mấy. Cô thấy hơi ấm ức, vẻ đẹp của anh rõ ràng là quá lộ liễu, phụ nữ nhìn vào dù đã có chồng hay chưa cũng đều muốn liếc nhìn lại lần hai, lần hai lại tiếp tục cố với tới lần ba. Người ta không biết đấy thôi, phụ nữ rất thích được ngắm nhìn trai đẹp. Cô cười khổ sở, bàn tay như múa trên tóc anh. Lâm với hai tay lên bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục nghịch ngợm, không phải vì anh sợ cô làm xấu tóc của mình mà vì sợ cô làm trỗi dậy ham muốn quá mãnh liệt, chỗ công sở lại càng không nên như thế.

- Lam, Bảo đã đồng ý giúp em chưa?

- Dạ rồi. Em nói vì em còn việc công ty, nhờ người ngoài lại không yên tâm lắm. Em sẽ chạy đi chạy lại giữa hai bên để vừa trông nom quán mà vừa không phải nghỉ việc.

Lúc này tay Lam nằm gọn trong bàn tay sếp Tổng. Anh thấy cô nói về Bảo có phần trìu mến, thân thương như thế, lại nói không thuê người ngoài có nghĩa đã mặc định Bảo là người trong gia đình mình. Mặc dù biết ghen tuông lúc này hơi vô lý nhưng anh vẫn cố chấp, thở ra một câu rất não nề.

- Anh ta không phải là người ngoài thì là người trong từ bao giờ thế?

Lam biết Lâm chỉ vờ hờn nên cô không quan tâm, những ngón tay đan vào bàn tay Lâm nghịch ngợm, lúc vuốt ve, lúc lại chạy trốn khỏi anh, giống như đang chơi trốn tìm.

- Anh ghen gì mà ghen chứ, không phải người ta lúc nào cũng ở bên cạnh anh hay sao?

Vừa lúc đó thì có tiếng gõ cửa, đoán là trợ lý không tóc xuất hiện, Lam nhanh chân vọt ra cách sếp Tổng một khoảng an toàn. Đối với Tuấn thì việc hai người âu yếm trước mặt anh cũng không quá lạ, có đoạn thoại mùi mẫn nào khi đi công tác xa giữa hai người mà anh ta không được nghe? Cũng từng nổi da gà mấy lần. Nhưng Lam nghĩ vì đây là công ty nên nhất định phải nghiêm túc, có người thứ ba lại càng không được phép quá đà, khiến người ta dị nghị sẽ không hay. Lam thì không sao, dù là con gái nhưng chỉ là một chân thư ký nhỏ bé, danh tiếng đối với sếp Tổng nhà cô mới là quan trọng, cô muốn giữ gìn cho anh.

Cánh cửa bật ra sau lời mời vào của sếp Tổng lại không phải là khuôn mặt quen thuộc của trợ lý không tóc, lần này là của Vỹ Du.

- Em có làm phiền hai người không?

Câu hỏi và ánh mắt nhìn của Vỹ Du rõ là có ẩn ý, nhưng Lam lắc đầu rất thật thà, Lâm thì nhanh chóng đáp.

- Tất nhiên là có. Em đến tìm anh có việc gì không?

- Dù sao thì cũng đang là giờ làm việc, anh à, đừng cố quá sức, để từ từ về nhà cũng được mà.

Lam thoáng ngượng ngùng, vội mang cốc café của sếp Tổng ra ngoài, nhìn cử chỉ của cô cũng không được tự nhiên lắm khiến Lâm bật cười, lúc cô đi ngang qua chỗ anh, Lâm còn ném về phía Vỹ Du một câu.

- Em giỏi lắm, làm người của anh phải chạy đi rồi.

Lam thấy cho dù hai người bọn họ không có tên đệm giống nhau, không cần đưa sổ hộ khẩu ra ngoài thì người khác cũng biết hai người đó vốn dĩ là anh em. Cô ra ngoài để Vỹ Du ở trong phòng bàn việc cùng sếp Tổng.

- Mẹ sắp tới sẽ về Việt Nam, chuyện anh với chị Lam có định cho mẹ biết không?

- Có chứ. Lam là con dâu của mẹ, sớm muộn gì mẹ cũng biết thôi. Anh đang tìm thời điểm thích hợp.

- Nhưng mà... liệu mẹ có đồng ý không?

- Là anh kết hôn chứ có phải mẹ kết hôn đâu.
Hơn nữa Lam là cô gái tốt, em cũng thấy như thếcòn gì.

Vỹ Du vì vẫn còn phụ thuộc nhiều vào bố mẹ, lại được nuông chiều từ bé nên cái bóng của phụ huynh trùm lên cô rấtlớn. Anh trai cô thì ngược lại, mười tám tuổi đã sống một cuộc sống tự lập, dọn ra ngoài ở, đi làm thêm, đi kiến tập ở các công ty ngoài không phải công ty gia đình. Vừa tự chủ về tài chính vừa tự chủ về quan điểm sống nên anh không thấy gia đình có thể làm khó được anh. Lâm vỗ về cô em gái nhỏ. Thật ra việc Vỹ Du thích Lam đã là việc nằm ngoài dự đoán của anh. Nếu bố mẹ có phản đối thì Vỹ Du chắc vẫn đứng về phía anh, như vậy trong nhà sẽ áp dụng luật biểu quyết, kết quả sẽ là năm mươi - năm mươi, cũng không phải là một kết quả xấu.

Hai anh em cùng đi ra khỏi văn phòng, định rủ Lam đi ăn trưa cùng thì cô từ chối, cô nói còn phải qua xem café Alo đang được trang trí như thế nào, có đúng với ý của cô hay không. Lâm không muốn em gái không vui, cũng không muốn Lam khó xử nên để cho cô đi làm việc riêng, anh dẫn Vỹ Du đi ăn ở nhà hàng gần công ty rồi sau đó sẽ về công ty làm tiếp việc buổi chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro