CHAPTER 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau khi Lam đến công ty đã thấy Yên sớm có mặt ở đó. Lần trước vẫn giận Yên chuyện chỉ điểm cho Lâm, nhưng chuyện cũng trôi qua khá lâu, Lam không còn để bụng nữa, chỉ vì dạo gần đây nhiều việc nên cô cũng không hay sang chơi với Yên. Vừa nhìn thấy cô Yên đã nhoẻn cười.

- Cái này cho mày!

Yên đặt vào tay Lam một thiệp mời đám cưới. Lam còn ngờ ngợ, lúc mở ra xem mới thấy chắc chắn ghi tên cô dâu chú rể là Yên và Tùng. Lam hỏi dò.

- Không phải là vì sự cố chứ?

- Sự cố. Được hai tháng rồi.

Yên lia lịa gật đầu. Hóa ra Lam mới chỉ có đứa con tinh thần đầu tiên, còn chưa kịp mời bạn bè ra mắt thì Yên đã đi trước một bước, có luôn một đứa nằm gọn gàng trong bụng. Lam nửa cười nửa mếu, đặt tay vào bụng Yên.

- Trong năm nay cưới luôn à? Có gấp quá không?

- Không, Với em bé thì không gấp.

Yên khoát tay. Lam quên mất rằng Yên và Tùng đã dọn về sống với nhau khá lâu, bây giờ Yên cũng hai mươi tư tuổi, với phụ nữ đây là độ tuổi đẹp nhất để kết hôn và có một gia đình nhỏ. Lam chợt đỏ mặt.

- Này, cho tao làm mẹ đỡ đầu nhé!

Yên gật đầu. Thật ra Yên và Lam chơi thân với nhau, nhưng Yên không thật yên tâm về Lam vì những lúc Yên có một người bên cạnh bầu bạn, cùng chia sẻ buồn vui thì Lam chỉ cô đơn một mình. Yên nhạy cảm hơn Lam, cảm thấy con gái nên tìm được một người nương tựa, tìm đúng người vào đúng lúc sẽ tính chuyện lâu dài với người đó, rồi hai người kết hôn, sinh con, theo quy luật tự nhiên giống như bao người khác. Nhưng Lam lúc ấy nghe lời Yên nói như gió thoảng qua tai, không để tâm tới nhiều lắm, chính vì thế nên Lam vẫn chọn cô đơn vò võ, vẫn chọn tự mình đi sớm về khuya mà không cần ai đưa đón. Bây giờ Yên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, khi có Lâm ở bên cạnh chăm sóc cho Lam. Không cần nói cũng có thể thấy hai người đang hạnh phúc đến mức độ nào. Yên còn định rủ Lam và Lâm làm đám cưới đôi. Lúc nghe câu này Lâm cười ngượng nghịu, xua tay đi bảo Lam chưa sẵn sàng kết hôn. Hơn nữa còn phải giải quyết chuyện gia đình anh. Yên hơi tiếc rẻ về dự định đám cưới đôi, lần này thử ngỏ lời với cô bạn thân của mình.

- Lam, hay là mày với sếp Tổng cũng kết hôn đi. Chúng ta làm đám cưới đôi. Ngày xưa thời sinh viên chẳng ao ước thế còn gì?

Lam thấy con gái khi rảnh rỗi ngồi với nhau đúng là có rất nhiều chuyện để nghĩ. Ngày xưa còn tưởng tượng việc làm đám cưới đôi sẽ như thế nào, nên tổ chức ngoài trời hay trong nhà, nên chọn những bài hát nền theo phong cách gì, váy cưới nên giống y hệt nhau hay khác nhau... Nhưng bây giờ mới thấy thực tế không đơn giản giống như vậy. Hơn nữa, Lam cũng thấy mình chưa chuẩn bị tinh thần để làm vợ, làm mẹ, vẫn còn thấy mình thiếu sót nhiều quá.

Ngồi nói chuyện với Yên rất lâu, Lâm cũng tâm lý để hai người hàn huyên cùng nhau, không gọi cô vào văn phòng đưa tài liệu nữa. Yên nắm tay Lam nói giống như lời mẹ căn dặn con gáitrước khi về nhà chồng.

- Lam à, đời người phụ nữ dù có xinh đẹp đến đâu, giỏi giang như thế nào, cũng chỉ là cái bóng sau vạt lưng người đàn ông. Nếu mày tốt số tìm được người thật tâm yêu thương mày thì cái bóng của hai người cứ quấn quýt bên nhau. Nhưng nếu mày không tìm được một người thật sự tốt, chưa biết chừng sau lưng anh ta ngoài cái bóng của mày ra còn rất nhiều cái bóng khác của những người phụ nữ khác. Tao thấy tốt nhất là mày túm chặt lấy Lâm, cho anh ấy và gia đình anh ấy một "sự cố" nho nhỏ, làm đám cưới cũng không cần quá linh đình, về nhà sống với nhau là hạnh phúc.

Lam cười khổ, không biết có phải vì đang trong thời kỳ mang thai nên Yên trở nên nhạy cảm hơn bình thường hay không. Nhưng cô biết Yên có ý tốt lo lắng cho mình, chỉ gật gật rồi mỉm cười chứ không quá để tâm. Cái cô để tâm nhất chính là câu nói: "Phụ nữ như cái bóng sau vạt lưng người đàn ông". Nghĩ thế nào vẫn thấy câu nói đó vang lên rất ám ảnh. Cô là cái bóng sau lưng sếp Tổng, vậy sếp Tổng có thật sự coi cô là cái bóng duy nhất sau lưng anh?
Thật sự thì... khi yêu, đã là con gái, ai cũng băn khoăn điều ấy mà thôi.
***

Thoắt cái đã đến những ngày cuối năm, lúc này Lam chuẩn bị khai trương café Alo, cũng đang rất háo hức chờ đợi đám cưới của Yên. Lâm và Lam cùng đi dự đám cưới cô bạn. Vốn dĩ Yên định mời Lam làm phù dâu, nhưng Lâm khéo léo gợi ý nên tìm hai thiên thần nhỏ mặc trang phục cô dâu chú rể, như thế sẽ đáng yêu hơn. Yên chỉ thấy Lâm quá đáng, bây giờ cũng không coi cô là bạn nữa, chỉ chăm chăm giữ Lam bên cạnh mình. Cuối bữa tiệc có tiết mục tung hoa cưới, Lam không định bắt nhưng mải đứng nói chuyện không để ý bó hoa rơi vào người mình, Lâm đứng mỉm cười nhìn Lam.

- Lam, của em kìa!

Lam ngơ ngẩn, các bạn lớp đại học xúm lại chúc mừng cô nhưthể ngay ngày mai đến lượt cô lấy chồng. Lam liếc sang nhìn Lâm, vẻ mặt anh cố gắng tỏ ra điềm tĩnh nhưng vẫn không giấu một nét cười lạ lẫm.

Sau đám cưới hai người ra về lại đến thẳng café Alo để chuẩn bị cho buổi khai trương. Công tác truyền thông làm khá trôi chảy nên Lam nghĩ ngày khai trương sẽ đạt được lượng khách như dự đoán. Thời điểm đầu hẳn khách hàng còn chưa quen với việc sử dụng điện thoại để quay số và nhờ tư vấn như trong ý tưởng của cô. Nhưng điều này cũng không khó, cần một khoảng thời gian để khách hàng tiếp cận với cái mới, dần dần nếu ý tưởng tích cực và mang lại hiệu ứng tốt sẽ tự động lan tỏa.
Lam thậm chí còn nghĩ đến việc nhân rộng mô hình café Alo theo khu vực, sẽ có các chi nhánh theo số đếm. Đôi mắt cô mơ màng, viễn cảnh đẹp đẽấy khiến cô nở một nụ cười rất hồn nhiên. Khi Lâm đi bên cạnh nắm nhẹ tay cô, anh có thể cảm nhận được niềm vui và sự hào hứng trong đáy mắt cô.

Trong khi Lam đứng nhìn lại thành quả và hy vọng những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với quán thì Lâm đứng cách đó một khoảng xa, anh đang nói chuyện cùng Bảo. Lần này không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau, vì trong thời gian thực hiện dự án, Lâm có đưa Lam đi đi về về giữa công ty và café Alo nên vẫn chạm mặt Bảo một vài lần. Lâm muốn nói lời cảm ơn Bảo vì anh đã giúp đỡ Lam trong suốt thời gian qua. Sắp tới quán đi vào vận hành sẽ gặp những vấn đề khó khăn nhất định, Lâm đặt niềm tin vào sự quán xuyến của Bảo, anh cũng nói nếu có gì cần giúp đỡ hãy thẳng thắn trao đổi cùng Lam và anh. Khi Lam đi qua chỗ hai người đang trò chuyện, anh khéo léo lồng tay mình vào tay cô, như một cách khẳng định lần nữa rằng Lam chính là của anh, và anh là người đàn ông của cô. Bảo có nhìn thấy cử chỉ khi đó, nhưng anh cũng thấy vẻ mặt cười tươi tắn của Lam, đoán rằng Lam thật sự hạnh phúc, anh không còn cách nào khác ngoài việc chúc cho hạnh phúc của cô. Bảo bây giờ chỉ hy vọng là cái bóng mờ nhạt bên cạnh cô, khi cô cần anh cũng có thểở bên cạnh giúp đỡ và chỉ cần cô không lãng quên anh là ai.

Việc đám cưới Yên, sự kiện khai trương ra mắt café Alo cũng trôi qua. Cuối năm còn là dịp mà các công ty mở tiệc mừng nhân viên, chiêu đãi nhân viên và tri ân khách hàng. Lam lần này thỏ thẻ nói với Lâm cho cô nhảy sang tổ sự kiện một lần, lâu lâu chưa làm đúng nghề nên cô cảm thấy hơi bứt rứt khó chịu. Lâm sợ Lam cáng đáng quá nhiều công việc sẽ mệt mỏi, nhưng thấy cô nhất định muốn được làm sự kiện lần này nên đành gật đầu chấp thuận.
Lam bắt đầu tất bật với những công việc đầu tiên ở tổ sự kiện, từ lên danh sách khách mời cho đến chuẩn bị màu sắc chủ đạo, sắm sửa nguyên vật liệu cần dùng,... Cô vốn là người học để làm sự kiện nên những công việc này tỏ ra rất tháo vát. Người khác khi thấy cô làm việc luôn mỉm cười cũng khiến không gian xung quanh dù mệt mỏi đến đâu vẫn cảm thấy vui vẻ và yêu đời. Lâm từng quan sát Lam làm việc, anh nhận ra rằng mình yêu cô gái này không đơn thuần vì cô ấy trong sáng và vô tư, mà còn vì cô ấy khi sống với công việc như trở thành một người khác, luôn có trách nhiệm, nhiệt thành và gom đủ lửa.

Những ngày Lam làm ở tổ sự kiện là khoảng thời gian hai người không hay gặp nhau. Lâm cũng có một số chuyện ở công ty Tổng cần giải quyết. Nhưng vì đã hứa với Lam và cô rất háo hức sự kiện lần này ở công ty nên anh nán lại dự. Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra sự kiện, Lâm giục Lam nên đi thay trang phục cho phù hợp trong khi cô vẫn mặc áo phông quần jean và chạy lăng xăng đi xem lại toàn bộ chương trình có chỗ nào bất ổn hay không. Lúc Lâm lên trên bục phát biểu, sau khi chạy bài phát biểu ngắn gọn anh muốn nhân cơ hội này chính thức ngỏ lời với Lam. Đối với Lâm, anh và Lam yêu nhau đã được một thời gian, nhưng hai người vẫn trong diện "hẹn hò bí mật", anh nhận thấy đây là khoảng thời gian thích hợp nhất. Cuối cùng lúc nhìn xuống hàng ghế bên dưới, vị trí của cô vẫn khuyết, anh mới nhận ra rằng cô vẫn chưa đi thay trang phục và về vị trí ngồi của mình.

Trong khi đó, Lam ở bên ngoài đang xách một túi đá khói, cô đã dặn nhân viên sau khi làm xong phải thu gom cẩn thận nhưng ai đó cố tình làm vương vãi ra. Lam biết Lâm rất không thích cô trong trang phục đơn giản như thế này, anh đã nhượng bộ đồng ý cho cô làm bên tổ sự kiện thì cô cũng phải chiều lòng anh. Nghĩ vậy Lam bèn đi cất túi đá khói rồi định bụng sẽ quay trởlại chỗ ngồi của mình để dõi theo anh phát biểu. Cuối cùng do quá hấp tấp nên Lam va vào một người đang từ cổng chào bước vào. Vừa ngẩng mặt lên nhìn Lam đã thấy rất chói mắt. Một phần vì ánh đèn của sự kiện rọi thẳng vào mắt, một phần vì người cô va phải là một người phụ nữ trung niên vô cùng quý phái, mái tóc uốn xoăn và nhuộm màu hung đỏ, trên người diện bộ trang phục dự tiệc sang trọng, bước đi thanh tao vô cùng. Khi nhìn thấy Lam lúng túng, người phụ nữ này hơi nhíu mày. Cũng đúng lúc này tiếng của Vỹ Du vang lên, bấy giờ mọi người dự tiệc đều đồng loạt quay xuống cổng chào, như thể tất cả hội trường đều hiếu kỳ nhìn trực diện vào Lam.

- Chị Lam!!! Là... là mẹ em!

Lam giật mình thon thót, thấy đám đông vỡ ra khối âm thanh xì xào đến lạnh người, Vỹ Du bên cạnh nắm lấy tay cô như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô bình tĩnh. Nhưng cô không tài nào bình tĩnh được, mồ hôi trên trán túa ra như tắm. Cô sợ hãi đến độ môi trắng bệch. Lam có thể ý thức được rằng bộ dạng cô lúc này rất thảm hại. Quần áo còn chưa thay, đầu tóc chưa chải lại gọn gàng, trên tay còn cầm một túi lùng nhùng, giống như là một nhân viên dọn vệ sinh hơn là người yêu sếp Tổng.
Sếp Tổng từ đâu đi tới, phong thái vô cùng thong thả, chậm rãi bước đến bên cạnh Lam, nắm lấy tay cô siết hờ.

- Chào mẹ đi em!

Người phụ nữ nén một cơn giận dữ, nhìn Lam không chớp mắt, lại quay sang nhìn sếp Tổng. Anh cười rất tươi.

- Mẹ, đây là Ngọc Lam, bạn gái con. Cô ấy vừa chạy sự kiện nên còn chưa kịp chuẩn bị ra mắt mẹ.

Sau đó là những gì diễn ra Lam cũng không định hình rõ, cô thấy tai mình như ù đi. Rõ ràng sự xuất hiện của mẹ anh giống như một cơn cuồng phong chứ không phải là sự xuất hiện của một người mẹ bình thường. Cô vốn dĩ đã có thể tự tin nhưng với tình huống ra mắt trớ trêu như vậy chút vốn liếng tự tin của cô đã bay đi đâu mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro