CHAPTER 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc liên hoan cho toàn thể công ty vẫn diễn ra như bình thường, có một vài tiết mục văn nghệ nhạt nhẽo, có một vài tràng pháo tay tán thưởng ai đó, Lam chỉ cảm thấy hối hận, đúng ra mình không nên làm sự kiện lần này, ngoan ngoãn nghe lời sếp Tổng, ăn mặc đâu ra đấy gọn gàng, như thế còn có chút tự tin khi đối diện với mẹ anh.

Cơn cuồng phong đáng sợ nhất chính là cơn cuồng phong âm ỉ kéo dài. Sau bữa tiệc đó Lam không thấy Lâm nhắc gì về mẹ của anh, cô đoán là cảm giác của bà về cô không tốt nên cũng không dám hỏi. Khi đang sắp hành lý cho Lâm bay sang Mỹ, cô mới bẽn lẽn.

- Lần này anh đi có lâu không?

- Chắc sẽ mất một thời gian. Anh sẽ cố gắng giải quyết xong sớm nhất có thể.

Lam vừa nghĩ tới chuyện anh đi công tác lại thấy nhớ nhung rất nhiều mặc dù anh còn đang ngồi bên cạnh. Nhưng cô tự trấn an mình, rồi cũng giống như những lần khác, anh đi công tác cũng không phải lần đầu tiên, cô phải học để quen dần với việc đó. Một thoáng im lặng trôi qua, Lâm khẽ ghé đầu vào tai Lam thầm thì.

- Xem ra đường thẳng không được rồi, chúng ta phải đi đường vòng thôi. Lam, cùng cố gắng nhé em!

Đêm đó Lam suy nghĩ rất mơ hồ, nhưng cô cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra khó khăn trước mắt mình. Cô ấm ức muốn khóc, muốn gọi điện về cho mẹở nhà. Cô cũng là con gái của mẹ cô, dù không giàu có, không học cao hiểu rộng hay không có gia thế danh giá thì cô vẫn là cục vàng của mẹ. Mà không, chính xác thì cô là viên ngọc xanh trong nhà, mẹ cô cưng chiều cô còn chưa hết. Lam thấy rất yếu đuối, như người bị rút cạn kiệt sức lực, nước mắt ướt đẫm gối. Cô thấy đối xử với cô vì chuyện gia cảnh là không công bằng, cô rất yêu anh, cô cũng không muốn phải rời xa anh. Bây giờ ngoài việc cố gắng yêu anh còn phải cố gắng thay đổi hình tượng trong mắt mẹ anh. Lam tự thấy điều an ủi duy nhất của cô đó là anh sẽ đi cùng cô. Dù đường thẳng hay đường vòng, anh cũng sẽ đi cùng cô. Ngày trước lúc giận nhau anh từng nói anh sẽ đi bên cạnh, cô đi nhanh anh sẽ đi theo cô, cô dừng lại anh cũng sẽ dừng lại chờ cô. Đến bây giờ Lam mới thấm thía, có người đi bên cạnh mình thật tốt, ít nhất cũng không sợ quá cô đơn mà yếu lòng, có người sẵn lòng chờ đợi mình thật tốt, ít nhất cũng có đủ niềm tin để tiếp tục tiến lên. Lam thở dài, tự nhủ.

"Không sao. Đi đường vòng cũng được. Miễn là chúng ta cùng tới đích!"

Lần này sếp Tổng đi công tác nhưng chỉ nói là giải quyết công việc chứ không có lịch hẹn trước, cũng không hẹn ngày về, đồng nghĩa với việc khoảng thời gian chờ đợi không biết sẽ kéo dài đến bao giờ. Lam vẫn làm việc ở công ty vào buổi sáng, lúc tan làm lại ghé qua café Alo để cùng Bảo trông nom và nắm bắt tình hình kinh doanh cũng như xem lại sổ sách. Việc chạy quán café có một khởi đầu tốt đẹp, khách đến quán dần có những gương mặt quen thuộc, Bảo nói với Lam rằng thậm chí anh còn có thể nhớ tên thứ thức uống quen thuộc của những vị khách đó. Lam thấy đa phần mọi người chọn cocktail Hạnh Phúc, tiếp đó là Bình Yên, cũng không ít bạn trẻ chọn cho mình thứ thức uống Lãng Quên và Chạy Trốn. Lam nghĩ con người ta bây giờ đều mong muốn được an ủi bằng những thứ rất phù phiếm, nhưng chính bản thân mình thật sự muốn gì chưa chắc đã biết. Họ tìm hạnh phúc nhưng có thể những phút giây hạnh phúc thực sự đã vụt qua mà họ không kịp nắm bắt, hoặc là nó vẫn hiện hữu nhưng họ lại vô tình không nhìn nhận nó ở thời điểm hiện tại, cho đến khi đánh mất rồi mới cảm thấy nuối tiếc và hụt hẫng. Còn bình yên chính là nơi mà bất cứ ai trong chúng ta cũng muốn lạc vào, nhưng lạc vào đó lại rất dễ ngủ quên, cuộc đời đầy biến động bên ngoài trôi qua có va đập và thay đổi nhiều thế nào cũng vô tình tách biệt. Cuộc sống này vốn vẫn chạy theo một quy luật nhất định, và con người luôn phải gồng mình chiến đấu. Với Lam có được một công việc, có một người yêu thương mình, có một đứa con tinh thần đang từng ngày vươn lớn là cô đã cảm thấy mình rất may mắn.

Những đợt gió mùa đầu tiên của mùa lạnh làm hanh hao cả con phố nhỏ, Lam đi về khi trời đã muộn, cô vừa đi lững thững dưới ngọn đèn vàng vừa trò chuyện điện thoại cùng Yên. Nghe Yên kể về hạnh phúc tổấm nhỏ rất thú vị, cũng rất ấm lòng. Có một người chồng yêu và hiểu mình, có một thiên thần nhỏ đang cựa mầmsống trong bụng, Yên nói bây giờ là những ngày tháng hạnh phúc nhất, cô ấy thậm chí còn viết nhật ký cho con để sau này có thể mang ra khoe với nó, còn dự định đặt tên ở nhà cho con là Sun nếu là con trai và là Na nếu là con gái. Lam cười vui đến nỗi không nhận ra mình đã về đến nhà. Cuộc trò chuyện dừng lại vì Tùng muốn Yên đi ngủ sớm, Lam cũng không muốn làm phiền Yên, chúc hai mẹ con ngủ ngon rồi gác máy. Khi đứng trước cửa, có những cơn gió len qua tóc, đôi vai Lam hơi co lại, cô nhớ ánh điện bật sẵn từ trong nhà, nhớ dáng ngồi trên sofa của sếp Tổng, lại nhớ vẻ mặt anh khi cười với cô. Mọi thứ giống nhưảo ảnh chạy qua chạy lại, chỉ cần Lam đưa tay chạm vào sẽ vô tình biến mất. Lam có cảm giác lần này xa anh không giống những lần trước, mặc dù đã tự đi tiễn anh ngoài sân bay nhưng cô cảm thấy lòng mình dội lên thứ cảm xúc khó tả. Chắc chắn không phải vì quá nhớ thương anh, mà là cảm giác bất an khó định hình. Lam lại nhớ tới giấc mơ từ một đêm xa xôi nào đó, giấc mơ mà cô nhìn thấy Lâm bị tai nạn và mất rất nhiều máu đỏ, cô mơ hồ lắc đầu, phủ nhận những linh cảm không tốt. Việc Lâm không liên lạc cho Lam có lẽ vì anh quá bận rộn, cũng có thể vì anh mệt mỏi và không muốn để lộ điều đó qua giọng nói khàn khàn truyền qua đầu dây điện thoại cho Lam nghe. Lam bất giác thở dài. Khi đêm xuống là khi con người ta cảm thấy cô đơn nhất, cảm thấy trống vắng và rất dễ chạnh lòng. Chỉ cần một vài mảnh kỷ niệm rớt rơi cũng có thể làm cô gái đang yêu phải yếu đuối. Để tránh việc nghĩ ngợi quá nhiều những chuyện mông lung, Lam chuẩn bị nước nóng đi tắm, sau đó lại tiếp tục ngồi xem lại bản kế hoạch phát triển cho café Alo, cô còn phải lo chuyện truyền thông tăng doanh thu. Mọi khi làm những việc này cảm giác rất dễ dàng, bởi vì lúc đó luôn có sếp Tổng bên cạnh. Đầu óc anh nhanh nhạy, lại có nhiều mối quan hệ và đối tác làm ăn, anh sẽ là người chỉ đường cho cô, sẽ đưa tay cho cô nắm và kéo cô qua tất thảy những khó nhọc trước mắt. Bây giờ cũng là lúc Lam để cho mình tự trưởng thành, sếp Tổng vẫn là sếp Tổng, vẫn là người bận rất nhiều việc từ trong ra ngoài, không thể dành nhiều thời gian cho cô và café Alo quá. Hơn nữa, café Alo chính là con đầu lòng của cô, mẹ không tìm cách yêu thương con mình thì còn ai vào đây nữa?

Lam nhớ lại lời của sếp Tổng, rằng hãy cho Bảo một thời gian, khi anh đã có một chút vốn liếng hãy trả lại cho anh khoảng trời tự do riêng. Ngẫm cũng đúng, là đàn ông lại là người có học thức và chí tiến thủ, Bảo cần phải có một sự nghiệp riêng vững chắc, Lam không thể ích kỷ níu giữ anh chăm sóc cho café Alo được. Lam nhận ra rằng dường như từ sau khi yêu Lâm, suy nghĩ của cô đã bớt phần đơn giản, cũng bắt đầu biết cách sắp xếp trước sau, biết nghĩ đến người khác, biết cách tránh né tổn thương cho cả mình và những người xung quanh. Lam tự mỉm cười, thấy nụ cười vẽ thành một đường cong trên môi, nụ cười mà Lâm từng nói không vướng bận chút ưu phiền, cũng là nụ cười hồn nhiên trong sáng nhất. Nhìn thấy mình trong gương, Lam cũng không còn thấy một cô gái quá đỗi nhạt nhòa. Bây giờ, Lam cũng biết trang điểm nhẹ mỗi lần ra phố, đi dự sự kiện của công ty cũng không diện mỗi quần jean áo phông như trước, thay vào đó là những bộ váy vừa đủ gợi cảm, thêm một đôi giày cao gót và một túi xách cùng tone màu. Yên sau khi lập gia đình thì bụng ngày càng to lên, cô nàng không điệu đà như trước, mỗi lần bắt gặp Lam đều trầm trồ nói rằng Lam ra dáng một người phụ nữ trưởng thành lắm rồi, không còn vẻ baby như trước nữa.

Đứng trong nhà tắm để những tia nước từ vòi hoa sen xả lên người mình, hơi ấm bốc lên, khói làm mờ đi không gian nhỏ hẹp, Lam cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của thời gian. Thời gian có thể làm cho một cô gái giản đơn thành sâu sắc, có thể biến một mối quan hệ tưởng chừng như không tốt đẹp trở nên tốt đẹp. Chính là mối quan hệ giữa cô và sếp Tổng. Cô lại ngẩn ngơ, bất cứ suy nghĩ nào cũng có thể vòng lại cái đích ban đầu, chính là nghĩ về anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro