CHAPTER 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần Yên sang chơi nhà Lam, lúc này Yên cũng sắp đến thời kỳ cuối của việc mang thai, muốn Tùng dẫn đi chơi đây đó cho khuây khỏa rồi yên tâm vào viện chờ đón sự ra đời của thiên thần nhí. Tâm trạng của Lam vốn không tốt, nhưng có thể gặp và trò chuyện với Yên cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

- Lam, mày vẫn chờ Lâm đúng không?

- Ừ. Anh ấy sẽ về mà, chỉ là chưa biết bao giờ thôi.

- Tao không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này. Anh ấy làm việc gì cũng rất cẩn thận, đúng là bị người ta hại đằng sau lưng thì có muốn tránh cũng rất khó.

- Ừ. Nhưng sẽ ổn cả thôi!

Lam tự an ủi mình. Bây giờ mỗi ngày cô đều tự nói câu đó, khi nhìn trong gương ngắm lại mình cũng tự nói câu đó, trước khi đi ngủ cũng lặp lại như thói quen. Thậm chí người không biết còn nghĩ Lam bị trầm cảm haycó vấn đề về thần kinh nếu vô tình tiếp xúc với cô vào lúc cô nhắc đi nhắc lại câu "sẽ ổn cả thôi".

Yên vừa ra về thì mẹ Lam gọi điện lên, không biết thông tin của mẹ Lam ở đâu ra mà nhanh nhạy hơn cô nghĩ rất nhiều. Mẹ vội vàng.

- Con gái, nếu người ta gặp chuyện thì con đừng ngốc nghếch chờ đợi nữa. Nghe lời mẹ, con gái có thì, Bảo lại là người tốt...

Lam không đủ can đảm để nghe mẹ cô nói hết bèn đề ngửa điện thoại ra bàn, để bà tự nói tự nghe, cô chỉ thỉnh thoảng dạ vâng một tiếng cho bà yên lòng. Lam có bị cho là ngốc cũng chẳng sao, trước giờ cô vẫn quen với điều đó, cô chỉ cần người cô yêu vẫn bình an vô sự, chỉ cần anh còn có ý quay lại nhìn cô thì cô sẽ vẫn tiếp tục dõi theo anh. Cô tự nhủ, cô còn chưa muốn buông tay, cô vẫn còn đủ sức đến cùng để cùng anh nắm tay đi một đoạn rất xa, rất dài nữa, chỉ mong anh đừng mỏi mệt, chỉ mong anh đừng buông tay Lam.

***

Lâm vẫn cho người tiến hành điều tra ra tung tích của kẻ ném đá giấu tay. Mặc dù hy vọng rất mong manh nhưng không có nghĩa là anh sẽ vì thế mà bỏ cuộc. Anh chỉ thấy bất an về Lam. Kể từ khi biết chuyện cô luôn tìm cách liên lạc với anh, có lẽ vì sợ anh xảy ra chuyện không hay nào đó. Có lần cô nhắn tin cho anh.

"Dù thế nào thì em cũng vẫn ở bên cạnh anh. Xong việc thì về nhà anh nhé, em chờ!"

Chính là Lâm sợ rằng Lam vẫn chờ đợi anh, vẫn bên cạnh anh mà anh không có cách nào quay trở lại tìm cô được. Bây giờ không có hy vọng tìm ra người làm hại anh, nhưng anh đoán chắc chắn kẻ đó có gia đình, chỉ cần tìm được ra họ và cố gắng nắm bắt, trao đổi tình hình chắc sẽ xoay chuyển được tình thế.

Nhưng điều tồi tệ là thời gian dành cho công ty anh không nhiều, đã xét xử một phiên tòa và bị xử thua trong phiên tòa đó. Hiện tại không có bằng chứng, không có nhân chứng, rõ ràng việc lật ngược tình thế là rất khó khăn. Đối với Lâm, anh sợ nhất là khi để người con gái mình yêu chứng kiến cảnh mình gục ngã. Anh không muốn Lam lo nghĩ nhiều cho mình, càng không muốn cô bịảnh hưởng.

Tiếng chuông trong phòng làm việc ngột ngạt ánh sáng phá bĩnh mọi dòng suy tư, Lâm nhận được thông báo đã tìm ra gia đình kẻ gian, nhưng họ một mực phủ định quan hệ, cũng không có dấu hiệu sẽ hợp tác cùng phía công ty anh. Rõ ràng là những người bình thường với cuộc sống yên ổn, sẽ không ai chấp nhận đánh đổi chuỗi ngày bình yên và mối quan hệ thân tình bằng cách đứng ra làm chứng cho một người xa lạ nào đó, dù cho người đó bị ám hại và bịảnh hưởng nhiều như thế nào. Lâm nhíu mày, đưa tay lên day day hai bên thái dương.

Cảm giác bất lực bao vây khiến thân hình cao lớn của anh bỗng chốc trở nên nhỏ bé, thu lại một góc lẩn khuất đơn độc sau ánh sáng đèn phòng. Lâm thực hiện một cuộc gọi về Việt Nam, tìm gặp trợ lý Tuấn không tóc, sau đó sắp đặt về công ty đầu tư cho dự án café Alo của Lam. Anh thu xếp mọi chuyện gọn gàng, dứt khoát không đểảnh hưởng đến Lam, cũng không để cô phải chịu thiệt thòi điều gì. Sau khi căn dặn xong xuôi một số thủ tục cần thiết, Lâm buông một tiếng thở dài, đi vào đường vòng của những suy nghĩ trùng lặp. Chính là không thể đểảnh hưởng đến Lam. Chờ anh, đợi mong anh, là đang dần mòn cắt xén tuổi thanh xuân của cô. Bắt cô nuôi yêu thương trong vô vọng chi bằng... giải thoát cho cô.

Cuối cùng, Lâm quyết định gửi một email cho Lam, dòng chữ ngắn ngủi nhưng anh phải gõ khálâu, bởi tim luôn nhói đau mỗi khi nghĩ đến.

"Lam, đừng chờ anh!"

Không biết Lam đã nhận được mail hay chưa nhưng Lâm không nhận được phản hồi của cô. Cũng rất lâu sau đó vẫn không nhận được phản hồi. Lâm nghĩ, sự cô đơn của một người con gái rất đáng thương, Lam yêu anh nhưng cô xứng đáng có được hạnh phúc, một người đang ở xa như anh, tương lai lại đang bị phủ mờ, vốn dĩ không có tư cách để đem lại cho cô hạnh phúc. Lời hứa về những cái nắm tay, về chặng đường vòng gian nan phía trước, anh là người đơn phương chấm dứt. Anh không hy vọng nhận được sự tha thứ của Lam, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy cô mỉm cười vui tươi như ngày xưa.

Màn đêm bao trùm lên những suy nghĩ chồng chéo, trùm lên cả những bước chân đơn độc bước đi trên chặng đường quá nhiều chông gai. Lâm hồi tưởng lại quãng thời gian hạnh phúc bên Lam, anh mơ hồ nhận ra đó chính là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời mình.

Quen cô, theo đuổi cô, bên cạnh cô, tất cả những ngày có cô đồng hành đều trở nên thân thuộc khó phai mờ. Lâm muốn được trở về nhà, được về bàn ăn ấm cúm, được cùng cô ngồi trò chuyện, được đan vào tay cô, chạm vào môi cô, được say sưa yêu cô. Nhưng những điều đó là điều ước xa xỉ, với anh lúc này, thực tại giống như một vũng lầy, càng vẫy vùng sẽ càng lún sâu, nếu vẫn cố chấp nắm tay Lam thì cô cũng vô tình bị anh làm ảnh hưởng.
Chi bằng buông tay...
...

Trong khi đó, Lam từng thẫn thờ ngồi nhiều giờ liền trước máy tính, nhìn vào dòng chữ ngắn từ một email lạ và đọc như vô cảm.

"Lam, đừng chờ anh!"

Trong tình yêu có thể nói không chờ nữa là nhất định sẽ không chờ nữa hay sao?

Giống như việc bảo cô đừng tiếp tục yêu anh, cô không thể làm được. Lam biết, Lâm mệt mỏi rồi, anh muốn buông tay, cô cũng cảm thấy bản thân mình rất mệt mỏi. Nhưng không phải mệt mỏi vì yêu anh, mà vì phải vuốt ve cái tôi của anh. Anh vẫn là sếp Tổng, bây giờ và sau này trong trí nhớ của cô anh vẫn là sếp Tổng. Nhưng Lâm không tin vào điều đó, lại không đủ mạnh mẽ để tin tưởng. Anh đã làm cho cô yêu anh, sao lại dễ dàng đẩy cô rời xa anh đến thế? Nếu đã vậy, chi bằng hai người đừng gặp nhau, đừng nói lời yêu thương nhau, cũng đừng hẹn ước thuộc về nhau.

Lam gục trên bàn và bật khóc. Cô bây giờ giống như một cây con thiếu nước, vốn đã xanh xao và thiếu sức sống, bỗng nhận ra ngoài trời còn có một cơn bão to đang nổi lên, những chiếc rễ cắm xuống đất chưa lâu bị bong lên, phất phơ trước gió.

Tuyệt vọng nhất không phải là không đủ sức chờ đợi, mà sự chờ đợi của bản thân không được đón nhận. Tuyệt vọng nhất cũng chính là người mà mình ngỡ sẽ nắm chặt tay không buông lại chủ động buông tay rời xa mình.

Lam bây giờ thảm hại đến mức không còn đủ niềm tin vào tình yêu nữa, chỉ cảm giác tình yêu như một thứ gia vị đắng ngắt, dù cố bỏ ra nhưng bữa ăn nào cũnggặp phải, ám ảnh đến mức cô không dám tự nấu ăn, không dám tự ngồi vào bàn ăn. Lam thậm chí còn nghĩ tới chuyện chuyển nhà. Nhưng cô lại sợ, sợ một ngày nào đó Lâm trở về, muốn tìm lại cô nhưng không thể tìm ra được.

Trái tim con gái có nhiều vết xước, yêu thương cũng mong manh, nhưng vẫn đủ để kiên định chờ một người khi đã trót dành hết cảm tình cho người đó. Bên cạnh Lam thật ra không cô độc, bởi Bảo vẫn luôn là cái bóng lặng lẽ âm thầm song hành cùng cô. Anh chăm sóc và quan tâm cô như trước đây, không quá ít cũng không quá nhiều, vừa đủ để cô cảm thấy cô không tồn tại một mình trên thế gian này. Rồi người ta nói cô nên chấp nhận anh, nên quên Lâm và đến bên anh. Nhưng người ta không biết rằng, cô vẫn chỉ hướng về một người, không muốn thay đổi bước chân mình, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến người khác. Nếu không chờ được Lâm, cô cũng sẽ tự đi một mình, tự níu giữ chút kỷ niệm về mối tình với anh mà tiếp tục sống.

Mặc dù bẵng đi thời gian sáu tháng sau vẫn không có tin tức gì của Lâm, nhưng Lam vẫn một mực ngoan cố bấu víu vào tình yêu của anh. Có một đêm vì nhớ anh không ngủ được, cô lại mở máy, trả lời email lần trước anh gửi cho cô. Trong email đó chỉ vẻn vẹn một dòng, email trả lời của cô cũng chỉ vẻn vẹn một dòng:

- ,,Sếp tổng, về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro