CHAPTER 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng cuối tuần Lam lên công ty để làm việc như thường lệ, vì là thứ bảy nên cô chỉ phải đi làm một buổi, buổi chiều được nghỉ. Lam dự định sẽ tận hương buổi cuối tuần đi tìm mẫu giá sách để đặt trong café Alo, cô nhận thấy nhu cầu đọc sách của khách đến quán cũng khá cao, hơn nữa trong không gian tĩnh tại và thơ mộng xung quanh quán, Lam cũng nghĩ nên đặt một giá sách là thích hợp, vừa mở rộng đối tượng khách, vừa thỏa mãn sự vui thích của cô. Vừa lên đến công ty Lam đã bắt đầu nghe mọi người xì xầm bàn tán về chuyện động trời. Công ty sẽ đóng cửa không hoạt động trong một thời gian, chỉ duy trì một số hoạt động chủ chốt như việc kinh doanh khu thương mại hay kinh doanh bất động sản, còn công ty sản xuất hàng tiêu dùng nơi mà Lam và mọi người đang làm việc sẽ phải tạm dừng hoạt động. Lam trò chuyện cùng các nhân viên khác một lúc để xác nhận xem đây có phải là tin đồn mà ai đó rảnh việc ngồi tung ra cho vui hay không. Nhưng đúng là ai cũng bán tín bán nghi, có người còn khẳng định chắc nịch rằng sắp có thông báo từ phía công ty Tổng, sếp Tổng cũng vì việc này mà không trở về Việt Nam nữa.

- Tôi đã tìm hiểu thông tin chính thức rồi, tôi có người quen bên đó, họ nói công ty Tổng của chúng ta có quy cơ phải hầu tòa vì vụ nhái theo sản phẩm của một công ty khác. Sếp Tổng bây giờ đang phải chạy về giải quyết, nhưng chuyện này chưa có manh mối gì cả.

Lam vẫn chưa thật sự tin, cô lập tức chạy đi tìm trợ lý Tuấn không tóc. Anh nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô đã phần nào đoán ra sự việc, cặp kính hơi trễ xuống lại được nâng lên một cách gượng gạo, anh cố gắng làm dịu sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Lam.

- Cô Lam, chắc cô đã nghe nói...

- Anh Tuấn, có đúng là như thế không?

- Thật ra... mọi người cũng đừng quá bi quan. Sếp Tổng có thể lo được.

"Có thể lođược?" Lam cảm thấy rất choáng váng. Một mình anh phải lo việc này. Cô từng nghĩ không biết anh có phải là siêu nhân hay không, nhưng rõ ràng anh không phải là siêu nhân, anh cũng chỉ là một con người bình thường. Mà người bình thường thì những lúc gặp khó khăn bất trắc sợ nhất là không được ai tin tưởng, lại không có ai bên cạnh. Chính là sợ cảm giác đơn độc một mình trên con đường mịt mù ánh sáng. Lam tự trách mình quá vô tâm khi không chủ động hỏi han anh, còn tự viện cớ sợ anh bận, sợ anh mệt mỏi. Lam ngồi cùng trợ lý không tóc thêm một lát nữa mới quyết định ra về. Hôm nay công ty rất náo loạn, cũng không ai còn tâm trạng làm việc được nữa. Thậm chí, khi đi ngang qua phòng nhân sự cô còn có thể nghe thấy tiếng nhân viên kêu cứu với nhau, họ sợ công ty đóng cửa thì họ không biết đi đâu về đâu và tiền lương tháng vừa rồi có được thanh toán hay không. Lam thấy đắng lòng. Đúng là con người ta trong những lúc khó khăn hoạn nạn mới biết rõ nhất ai sẽ là người còn ở lại bên mình. Chưa nói đến vấn đề pháp lý, chỉ mới là vấn đề đạo đức, những con người này đã từng gắn bó với công ty lâu hơn cô, sếp Tổng đối xử với mọi người cũng không có gì là không tốt, vậy mà anh gặp chút chuyện thì họ rời ra anh, còn sợ anh không thực hiện đúng như lời hứa trong hợp đồng với họ. Lam thấy làm sếp Tổng đúng là rất đáng tủi thân, tốt với nhân viên đến mấy thì khi họ cần vẫn rũ áo ra đi. Lam vừa hoang mang vừa đau xót, hóa ra cảm giác bất an của cô không phải ngẫu nhiên mà có, mà là điềm báo trước cho một sự chẳng lành.

Lam về trú ở một góc tĩnh lặng trong café Alo, Bảo thấy vẻ mặt cô không tốt cũng không dám hỏi nhiều, chỉ dặn cô nếu có gì khúc mắc có thể tâm sự với anh. Lam gọi điện cho Yên, Yên cũng thở dài.

"Hóa ra mày biết rồi à?"

"Yên, mày cũng biết?"

"Tao có biết, thời tao sang đó du học có quen mấy người bạn của anh Lâm, bây giờ anh ấy gặp chuyện, bạn bè chung của cả hai cũng có liên lạc cho tao."

"Sao không nói cho tao nghe?"

"Vì anh Lâm không nói cho mày nên tao nghĩ anh ấy có lý do riêng, tao nói cho mày không tiện."

Hóa ra Lam lại người được biết cuối cùng, cô bỗng giận Lâm rất nhiều, rất muốn anh ở đây cho cô xả một trận như nước lũ tràn đê. Anh quá ích kỷ, không nghĩ cho cảm giác của cô. Anh cứ ôm khư khư mọi sự không hay về mình để cô mãi sống trong một bức tranh màu hồng, làm cô có cảm giác khi biết sự thật thấy mình là đứa bất tài vô dụng. Trước đây chuyện của Bảo đối với Lam đã là to tát, nên cô cố gắng hết sức để có thể giúp Bảo, nhưng bây giờ chuyện của Lâm còn là chuyện mà cô không thể định hình được rằng nó to tròn vuông méo ra sao nữa, cô chỉ thấy cô hoàn toàn không thể giúp gì được cho anh.

Vô thức Lam gọi điện cho Lâm. Lúc nghe những tiếng tút dài cô đã thấy tim mình hẫng hụt, thấy sụp đổ quãng đời tươi đẹp phía trước. Ngay lập tức lấy lại tinh thần, Lam không cho phép mình được gục ngã, bởi người Lâm cần lúc này là cô, có thể đi bên cạnh anh lúc này cũng là cô. Dù cô không góp được nhiều công sức, nhưng cô vẫn tự tin có thể là chỗ dựa tâm lý cho anh.

"Lam à, có chuyện gì thế em?"

Giọng Lâm hơi khàn nhưng vẫn nhẹ nhàng và bình thản, Lam giấu một tiếng nấc khẽ, cô hỏi lại anh.

"Sao không cho em biết? Sao em lại là người cuối cùng được biết tin này?"

Lam gần như không nén được xúc động, nước mắt giàn dụa hai bên má. Cô cứ nghĩ đến cảnh anh phải chiến đấu một mình đã là điều quá đau lòng, hẳn anh cũng sẽ tiều tụy giống như Bảo trước đây, cô không còn dám tưởng tượng nữa.

"Lam, nghe anh nói này, chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của anh. Không sao cả."

"Lam, đừng khóc. Em biết là nếu em khóc anh sẽ không yên tâm mà, đúng không?"

Ngay cả khi tình hình tồi tệ đến đâu Lâm cũng vẫn dành những lời dịu dàng yêu thương nhất cho Lam, anh thật sự không đủ mạnh mẽ để chứng kiến cảnh người yêu mình phải khóc, lại vì thất bại của chính mình.

"Em không biết, nhưng anh phải giải quyết xong tất cả, rồi quay về đây với em! Anh phải về đây với em!"

Mặc dù tâm trạng rối bời và lời nói ra mất kiểm soát, nhưng Lam vẫn kìm nén được cảm xúc của mình, cô cắn chặt môi để không cho tiếng khóc bật ra. Sau khi nói chuyện với Lâm có thể thấy đôi môi Lam bật máu.

Lam tự nhủ rồi anh sẽ trở về, cô có thể hình dung ra khuôn mặt cố gượng cười của anh với câu nói quen thuộc: "Sẽổn cả thôi!". Lần này cô đúng là hy vọng như thế, sẽổn cả thôi, nhưng vừa nãy khi nói chuyện với cô, anh đã không nhắc lại. Không biết do không đủ tự tin hay anh vô tình quên đi mất, Lâm đã không nhắc lại câu nói tự trấn an quen thuộc của anh.

Sau cuộc nói chuyện trong nước mắt với Lâm, Lam không còn được nhận bất cứ tin tức nào về anh nữa. Cô không thể gọi cho anh, gửi email cũng không nhận được câu trả lời, địa chỉ email giống như là đã bị hủy, sau mỗi lần cô gửi mail đi lập tức nhận lại một email tự động báo sai địa chỉ hòm thư. Lam tìm gặp Tuấn không tóc, anh ấy cũng mơ hồ không biết sếp Tổng đang làm gì, tình hình ra sao. Công việc công ty đúng là đã dừng hoạt động theo một văn bản được fax từcông ty Tổng. Bây giờ Lam chỉ còn việc ra quán café Alo để trông coi quán, lại thấy mình quá nhàn rỗi, càng nhàn rỗi càng hay nghĩ ngợi lung tung. Thời gian cũng rất vô tình, Lam lãng quên cả sinh nhật lần thứ hai mươi tư của mình. Tuổi xuân của cô chậm rãi thở, chậm rãi chờ đợi mỏi mòn một mối tình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro