CHAPTER 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam vẫn còn bị chấn động nặng nề từ sau chuyện bị đuổi việc. Xét cho cùng vì Lam không phải là một người khôn khéo, cũng không phải là người đủ nhạy cảm để nhận ra những vấn đề đang xảy ra bên cạnh cuộc sống của mình. Lam là một cô gái sống quá đỗi vô tư, suy nghĩ đơn thuần, không màng xem người khác rốt cuộc nghĩ sao về mình. Cô gái này chỉ nghĩ mình như thế nào thì người khác cũng như vậy, mình tốt với người thì người cũng tốt với mình. Nhưng thực tế vốn dĩ không dễ dàng như thế. Và cũng vì bao người có bao cách nghĩ khác xa nhau, hành động cũng không giống nhau mới tạo nên xã hội đông đúc nhộn nhịp và ồn ào đến vậy. Lam dành cho mình một chút thời gian để la cà phố xá ngày mới, đang đi thì nhận được điện thoại của anh bạn lần trước vô tình gặp lại ở quán café quen.

Hai người hẹn gặp nhau nhân một ngày cả hai cùng rảnh rỗi. Trong ký ức của Lam, người anh vừa hẹn gặp khi nãy là một người có một vị trí khá đặc biệt đối với cô. Bảo là một người anh lớn hơn cô bốn tuổi, vốn là hàng xóm cùng chơi đùa bên cạnh nhau. Cuộc sống của anh không trải nhiều hoa hồng như người bên ngoài vẫn lầm tưởng, nhưng anh là một con người mạnh mẽ, giàu nghị lực vươn lên. Bảo đã luôn mong muốn được vươn ra một đại dương rộng lớn để thỏa chí vẫy vùng. Rồi vì một vài sự cố nào đó, anh trở về với cái ao nhỏ nhà mình. Nhưng dù sao, với Lam, ao nhỏvẫn vô cùng đáng yêu bởi nước ở ao nhỏ vốn luôn ấm áp và thân thuộc.
Khi Bảo đến hai người đã có những cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ đồng hồ. Từ lúc trời chiều cho tới khi phố xá lên đèn và sương bắt đầu phủ từng lớp mỏng lên hè phố. Lam lắng nghe về cuộc sống của anh, về những suy nghĩ và trăn trở của người đàn ông trưởng thành. Anh chia sẻ với cô rất nhiều về cuộc sống, cuối cùng, anh đã hỏi một câu làm Lam bất giác không tài nào có thể tìm được câu trả lời phù hợp.
- Theo em, một cô gái như thế nào là hạnh phúc?

Lam chưa từng tự hỏi mình câu hỏi này. Những cô gái xung quanh Lam ư?
Có người yêu là hạnh phúc? Chưa chắc!
Có công việc là hạnh phúc? Cũng có thể, nhưng vẫn thiếu!
Có sắc đẹp là hạnh phúc? Quá phù vân!
Có tiền là hạnh phúc? Hình như không ổn ở đâu đó...

Lam vẫn chưa tìm được câu trả lời thích hợp, Bảo lại hỏi tiếp:
- Còn em, lúc nào thì em thấy mình hạnh phúc nhất?
Lam còn đang loay hoay, còn chưa tìm được lời giải cho câu hỏi đầu tiên. Đầu óc Lam bắt đầu suy nghĩ mông lung. Con người ta chẳng phải vẫn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi của Bảo hay sao? Con người ta cũng phấn đấu rất nhiều để đạt được cái gọi là hạnh phúc đó. Người ta thậm chí còn dám hy sinh rất nhiều thứ để đánh đổi hạnh phúc. Vậy rốt cuộc, hạnh phúc là gì? Phải làm sao để có được?
Lam ngờ nghệch, đặt cốc nâu nóng lên môi và nhấp một ngụm nhỏ.
- Em... không biết!

Bảo cười, khuôn mặt anh khi cười có những nếp nhăn nhỏ xíu xuất hiện nơi đuôi mắt. Nhưng điều đó không lý giải rằng anh bị tuổi tác làm cho già nua, mà vì đôi mắt của anh cũng biết cười, tươi tắn và dễ nhìn, có thể dễ chạm vào góc khuất sâu nhất trong trái tim người đối diện, đối với Lam, nó còn tựa hồ như làm tan chảy trái tim những cô nàng vốn dĩ rất lạnh lùng.
- Em thật thú vị. Ngay cả khi hạnh phúc cũng không biết. Có phải là em đang rất-không-ổn không?

Có lẽ vậy. Lam tự nhủ với mình. Tình trạng của Lam hiện tại rõ ràng là không ổn, người bình thường nhìn sơ qua một cái là biết. Bảo nói đúng chứ. Nói quá đúng còn gì. Không có công việc để làm, lại chưa có hứng thú để tìm công việc mới. Không có người yêu để hẹn hò, không có ai đó để hờn dỗi hoặc chưng diện thật đẹp cho người ta ngắm. Lam như đứng ngoài lề so với cuộc đua mà những cô gái cùng trang lứa đang chạy đua. Chính là cuộc đua với tuổi thanh xuân. Con người ta có tuổi thanh xuân là không bao giờ có thể lấy lại, giống như những nụ cười không bao giờ có thể giống nhau y hệt. Lam thậm chí còn hơi tiếc rẻ, tại sao mình còn chưa yêu một lần nào? Đến hồi ức về tình yêu học trò cũng không có.
- Anh có quen một người bạn, công ty của bạn anh đang tuyển người. Hay là anh giới thiệu em nhé!

Bảo đã im lặng rất lâu để nhìn những thay đổi trên khuôn mặt Lam. Trong mắt Bảo, Lam luôn là cô em hàng xóm vô tư đến ngờ nghệch. Bảo đã cùng cô đi qua những ngày tuổi thơ êm đềm tươi đẹp, đó cũng chính là những kí ức đủ sức níu kéo anh trở về Việt Nam ngay khi anh đang ở trên đất khách. Anh từng nhớ về trò cô dâu chú rể, vào những ngày hè bỏng rát, vòng hoa dại trên đầu Lam được kết bằng bàn tay vụng về của Bảo. Lam là cô dâu, Bảo là chú rể, lễ cưới chỉ có hai người, và sau đó là những câu chuyện về gia đình, khi Bảo trở thành bố và Lam trở thành mẹ. Bảo bất giác bật cười, nhìn khuôn mặt Lam đang quay nghiêng đăm chiêu suy nghĩ.
- Lam, em nghĩ ngợi gì thế?
- Dạ. Em... em không cần đâu. Để em tự tìm. Hì hì.

Lam cười ngây ngốc, tay lại với cốc café đưa lên nhấp một ngụm nhỏ. Rõ ràng Lam không ý thức được ánh mắt Bảo dành cho mình, cũng không ý thức được tình cảm của anh. Với Lam, Bảo giống anh trai hơn là một người bạn trai. Mà không, chính xác thì với Lam, Bảo không được liệt vào đối tượng bạn bè khác giới, chính vì vậy mà cô luôn phớt lờ mọi tín hiệu tình cảm từ phía Bảo.
"Lam này, anh đi sao em không giữ anh lại? Sao không giống ngày xưa khóc nhè đòi anh cho đi học cùng?"
"Vì em không còn nhỏ nữa. Anh còn có đường riêng của anh, em đâu thể bám theo anh mãi được."

Trước khi ra nước ngoài công tác Bảo đã uống đến say mèm, không kìm lòng được anh đã sang nhà Lam để hỏi câu ấy. Mặc dù say nhưng Bảo vẫn ý thức rõ được hành động và lời nói của mình, bởi hôm ấy, anh nạp đầy quyết tâm và hy vọng, rượu chỉ là tăng thêm sự can đảm cho anh. Nhưng trái ngược với những gì Bảo mong muốn, Lam không quá buồn, không níu kéo, cô chỉ cười và trảlời anh như vậy.
- Chết, muộn rồi, em phải về thôi!

Lam bất giác cuống cuồng nhìn đồng hồ và ra sức khẩn khoản đòi về trước. Bảo muốn đưa Lam về nhưng cô từ chối. Cuối cùng, việc Bảo có thể làm chỉ là ngồi nhìn cô chạy đi mất, khuất sau cánh cửa kính của quán café họ đang ngồi, rồi biến mất trên đường nhộn nhịp người qua lại. Bảo mơ hồ nhớ về quá khứ tuổi thơ giữa họ, nhớ về quãng thời gian mình ở nơi một nơi xa lạ nhưng vẫn dành sự quan tâm để dõi theo Lam. Cho đến khi Bảo đưa ra quyết định sẽ trở về cũng là lúc anh đưa ra một quyết định khác cho chuyện tình cảm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro