CHAPTER 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên Lâm quay người lại, nhìn vào đôi mắt còn đang háo hức được nghe câu trả lời của Lam, anh hỏi.
- Về luôn không? Tiện đường, tôi đưa em về!
- À, không cần đâu. Tôi... tôi tự về được.

Lâm nhíu mày nhìn Lam, chừng ba giây suy nghĩ, anh không nói gì, chỉ quay đi và nắm lấy tay Lam, kéo đến chỗ để xe.
- Muộn rồi, có việc đi đâu để ngày mai đi!

Nói rồi anh cứ nắm lấy tay Lam kéo đi, ngang nhiên như thể cô là vật sở hữu của anh. Lam hơi bất bình, chợt nghĩ, cô gái kia thật ra cũng không quá may mắn, vì anh chàng này vốn dĩ là người rất không biết nghe lời, chỉ khăng khăng làm theo ý mình, căn bản là gia trưởng. Lam không thích đàn ông gia trưởng, rất dễ trở nên đàn áp phụ nữ khi mà họ nóng giận. Lam toan vung tay ra thì cửa xe mở, cô được ẩn nhẹ vào trong xe, ngồi gọn trên ghế phụ.
- Anh làm gì thế? Tôi nói không cần mà!
- Rồi sao? Em đi bộ mấy cây số nữa để về nhà? Giờ này xe bus cũng hết rồi, tôi đưa em về thì có gì không tốt?

Lam im lặng. Đúng là được người khác đưa về chẳng có gì không tốt, khi trời đã muộn, xe bus hết tuyến, huống hồ con ngõ vào nhà Lam cũng vắng người. Lam không biết nên nói thế nào cho phải, chỉ vì cô cảm thấy cô không quen biết con người lạ mặt này, sao có thể theo người ta về nhà? À không, sao có thể đi xe của người ta về nhà. Nhất là, cô sợ khoảng cách sẽ tự nhiên gần lại. Vốn dĩ Lam chưa có một mảnh tình nào vắt vai cũng bởi vì cô luôn tìm cách né tránh mọi mối quan hệ khi mà cô cảm thấy nó không an toàn. Nhưng sự thật thì chúng ta không thể biết được mối quan hệ có an toàn hay không khi mà chưa có đủ thời gian tìm hiểu.

Lúc Lam mông lung nghĩ thì người và xe đã được đưa đi trên đường, thoáng một chốc đã gần về vến nhà Lam. Cô thấy dường như con người này cũng rất quen thuộc đường đi lối lại nơi đây. Không khí trên xe im lặng, chỉ có tiếng nhạc từ đài vẫn vang lên dìu dặt. Lam không biết đôi bàn tay mình vì sao trở nên thừa thãi, bất giác nắm lại với nhau, vặn vẹo. Cô cảm giác người ngồi cạnh đang nhìn mình, một thoáng lại xua suy nghĩ ấy đi.

Xe dừng lại trước cổng, Lam vội vàng mở cửa xe bước ra như chạy trốn một nỗi ám ảnh mơ hồ nào đó. Cô còn chưa kịp nhìn lại phía sau thì một bàn tay đã nắm hờ lấy vai cô, níu nhẹ.
- Khoan đã. Chờ chút!

Lam quay người lại, thấy mắt Lâm sáng lên một cách kỳ lạ, đôi vành tai anh ửng đỏ, nhưng khuôn mặt vẫn là vẻ điềm nhiên, thâm trầm như mọi khi.
- Tôi nghĩ lại rồi, có lẽ sẽ mua cho cô ấy một đôi màu khác. Thế nên... em cầm đôi này đi!

Lâm nói nhanh rồi ấn túi giày vào tay Lam. Cô lúng túng, rõ là một đôi giày đắt tiền, lại chọn lựa cẩn thận như thế, sao có thể nói không tặng là không tặng được? Huống hồ cô gái kia một khi được tặng đôi giày này từ chính người yêu mình thì dù không phải màu cô ấy thích cô ấy cũng nhất định rất vui.
- Này, sao cho tôi được? Tôi không lấy đâu, cầm về cho bạn gái anh đi!
- Em không lấy thì làm gì nó cũng được. Tùy em!

Nói rồi Lâm lên xe và đi mất. Lam giận sôi người. Rõ ràng người đàn ông này càng ngày càng tùy tiện. Sao có thể tùy tiện vứt bỏ một đôi giày đắt tiền như thế? Lam quả thật hơi tiếc rẻ, cô đồ rằng cô gái kia mà biết được thì sẽ không vui một chút nào. Dù sao đôi giày này cũng không có tội, người ta đã coi nó là đồ thừa thì Lam sẽ ra tay nghĩa hiệp thu nhận về. Lam đã thích nó ngay từ khi bước vào cửa hàng bán giày đó, đã dừng chân lại rất lâu khi ngắm nhìn nó và cũng nuối tiếc rất nhiều khi nhìn giá được ghi trên kệ giày.

Sau khi đi được một đoạn, Lâm dừng lại và nhìn vào phía ngôi nhà của Lam, nhìn thấy cô ngẩn tò te ở đó một lúc, lại ngắm nghía túi đựng giày, khóe môi Lâm nhoẻn một nụ cười. Anh bất giác nhớ lại hình ảnh đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng hồng của cô chạm trên nền nhà, khi hơi lạnh còn nhún nhún khiến bàn chân trở nên hồng hào hơn, những tia nắng của buổi bình minh hôm ấy tinh nghịch nhảy nhót những đốm nhỏ theo từng bước chân cô. Khi thấy Lam đi vào nhà cùng túi giày trên tay, Lâm mới yên tâm cho xe ra về.

Những ngày sau khi nhận được món quà bất ngờ từ người lạ, Lam tự thấy mình may mắn hơn một chút. Cô ngồi hàng giờ liền trước máy tính và chỉ ăn mỳ gói để tìm hiểu về thông tin tuyển dụng, đồng thời rải CV đi khắp nơi mong sớm tìm được một công việc mới. May mắn là ngay khi buổi sáng gửi CV thì buổi chiều đã có một công ty gọi cho cô hẹn phỏng vấn. Lam mừng rỡ đến mức nhảy nhót liên hồi.

Sáng ngày có hẹn phỏng vấn, Lam đứng rất lâu trước gương để ngắm nhìn cô gái trong đó. Cô hài lòng với áo sơmi trắng bằng vải voan khá điệu, chân váy công sở được là thẳng thướm, dưới chân là đôi giày cao gót được Lâm tặng hôm trước. Đúng là đôi giày rất đẹp, lại vừa vặn với chân cô nên cảm giác hạnh phúc rất chân thực. Hạnh phúc ư? Chính là ngẫu nhiên được tặng một đôi giày vừa vặn với sở thích và cỡ chân của mình, lại vừa may có dịp diện nó cho buổi phỏng vấn việc làm mới. Như thế còn đòi hỏi gì hơn nữa? Với Lam, đó chính là hạnh phúc. Hóa ra, hạnh phúc của cô chỉ giản dị và nhỏ nhoi đến thế...

Đến công ty mới, Lam có thể thấy rõ mồ hôi rịn ra trên trán khi mà phòng chờ phỏng vấn chật kín người. Dáng vẻ người nào người nấy cũng đều như ra trận. Rõ ràng vấn đề việc làm không chỉ đeo bám những người trẻ mới ra trường như Lam, mà còn là vấn đề của rất rất nhiều người, với rất nhiều hoàn cảnh và độ tuổi khác nhau. Cô ngồi ở một góc, bắt chuyện với những người đã có mặt ở trước đó một khoảng thời gian đủ lâu. Với những gì mà họtrao đổi, Lam bất giác thấy run. Không phải vì năng lựccủa cô không có, mà là có năng lực nhưng so với người khác thì không có gì quá vượt trội, công ty này lại là một công ty lớn, cô chợt thấy tự tin trong người bị rút cạn kiệt. Lúc ngồi đối diện với hội đồng tuyển dụng, cô vừa ngẩng mặt lên định giới thiệu về bản thân thì miệng lưỡi như đông cứng lại. Người lạ lùng kia cũng xuất hiện ở đây, trước mặt còn là biển "Tổng giám đốc Phan Lâm" rất uy nghiêm đằng trước. Lam giật mình thon thót, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tự nhiên không biết nên tiếp tục nán lại để nắm lấy cơ hội được làm việc hay chạy vụt đi vì muốn tránh mặt với con người đen đủi kia?

Lam tự cười khổ trong lòng, người ta là Tổng giám đốc, sao có thể cùng một hạng như cô được mà gán cho người ta hai từ "đen đủi".
- Cô Ngọc Lam, mời cô!

Tiếng của một vị đầu trọc ngồi ngay bên cạnh Phan Lâm lên tiếng. Hai người trước đó hình như có nhìn nhau một lúc, rồi Lâm nói gì đó với anh ta, anh ta mỉm cười, nhìn Lam, tiếp tục hỏi:
- Cô Lam, cô thấy đãi ngộ của công ty chúng tôi thế nào?
- Rất tốt ạ!
- Cô có muốn được làm việc trong một công ty như công ty chúng tôi?
- Tất nhiên là có ạ!
- Vậy được, hẹn gặp cô vào ngày mai! Cảm ơn cô, buổi phỏng vấn cô đã vượt qua rồi.

Lam thấy đầu óc như trên mây, rõ ràng thấy mình không tỉnh táo, còn nghĩ rằng mình quá ước ao được đi làm nên mới mơ hồ tưởng tượng ra những thứ không thực tế như thế. Làm gì có buổi phỏng vấn nào đơn giản thế này? Thế này đâu phải là phỏng vấn tuyển nhân viên mà giống như là mời nhân viên vậy. Lam có len lén nhìn đến chỗ mà Lâm đang ngồi, thấy anh đưa mắt nhìn xuống đôi giày mà cô đi ở chân, môi anh lại bất giác nhoẻn cười, nụ cười như có như không, lúc ẩn lúc hiện, nhưng đôi mắt thì sáng lấp lánh.

Khi đi ra đến cửa phỏng phỏng vấn, cánh cửa đã khép lại, chắc chắn những gì mình trải qua không phải là mơ, Lam mới giật mình.
"Tại sao lại là anh ta? Là công ty của anh ta, là anh ta trực tiếp phỏng vấn mình? Rồi từ bây giờ, chúng ta cùng làm chung một công ty?"
Nghe từ chúng ta có vẻ thân mật, nhưng đúng là từ ngày mai Lam và người đàn ông lạ đó sẽ làm chung một công ty. Cô lại tự trấn an mình.

"Không sao. Là anh cũng được, anh là Tổng giám đốc, ở tít trên cao, tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi, không thể gặp nhau quá nhiều lần được."

Mặc dù đã trấn an mình bằng rất nhiều câu nói khác nhau, bằng những màn độc thoại dài ngắn khác nhau, nhưng suốt đoạn đường về Lam vẫn không ngừng thắc mắc.
"Lại là anh. Cuối cùng lại vẫn là anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro