Chương 1 - Mạn Mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Huyễn Vinh

Mạn Mạn từ lúc ra đời đến giờ lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.

Lúc còn nhỏ, bộ dạng tuyết trắng đáng yêu (da trắng đáng yêu a), mỗi khi cầm nồi đi mua bữa sáng, hai bên các dì, các chú lớn tuổi đều khen nàng "Thật là đáng yêu!" Một bên cho nàng công khai chen ngang xếp hàng đầu tiên. Mạn Mạn lúc còn nhỏ đã tỏ ra cực kì thông minh, việc này hơn phân nửa chính là do mẫu thân mỗi ngày sáng sớm cười tủm tỉm đem nồi giao cho của nàng đi mua.

Các bảo mẫu trong nhà trẻ coi Mạn Mạn như là một đứa trẻ quý báu. Sáng sớm đi vào khuôn viên trường, từ cụ ông gác cổng cho đến cô nhân viên vệ sinh ở trong hành lang sâu nhất, đều phải cười tiếp đón một tiếng, "Mạn Mạn tới rồi, hôm nay ăn mặc như vậy xinh đẹp, càng giống tiểu công chúa a." Trong lớp, cô giáo thường là đem Mạn Mạn ôm lấy, mãi cho đến buổi chiều người trong nhà đến đón, còn nhìn thấy Mạn Mạn ở trong lòng ngực cô giáo, ăn bánh bích quy.

Ở trường, Mạn Mạn như là nhân vật nổi tiếng. Hoạt động lớn nhỏ đều là nàng làm MC đứng trên đài, giòn giòn giọng báo tiết mục. Việc phiền não lớn nhất chính là việc có một tiểu nam sinh không biết tốt xấu kéo mái tóc dài của nàng. Mái tóc của Mạn Mạn đen lúng liếng, buổi sáng lúc kéo cờ, thần khí địa vung, phía dưới rất nhiều tiểu bằng hữu đều cảm thấy được quốc kỳ nếu không có Mạn Mạn kéo ắc không đẹp, đương nhiên, loại ý tưởng này là rất không ái quốc, cho nên, cũng không có tiểu bằng hữu dám nói ra.

Cũng có tiểu bằng hữu không quen nhìn thần khí của Mạn Mạn, bộ dạng xinh đẹp thực kỳ lạ sao không? Dựa vào cái gì người lớn đều yêu thương Mạn Mạn, còn có rất nhiều đứa ngốc đối với nàng mà mù quáng sùng bái, thật giận chính là, Mạn Mạn như vậy mà lại đọc sách giỏi lắm, tốt đến mỗi lần hoàn thành việc tham gia thi đấu, hiệu trưởng vuốt đầu Mạn Mạn cười giống như nàng là tiểu hài tử duy nhất ở trên đời này. Kẻ khác đố kị a, ô ô ô, ít nhiều đứa trẻ khác tâm linh bị tổn thương.

Tốt nghiệp trung học cơ cở, giáo viên và cha Mạn Mạn đi tìm trường học, hy vọng nàng nắm vững kiến thức căn bản giáo dục trung học, cha Mạn Mạn cũng thực là quá đáng, "Mạn Mạn của chúng ta phải tham gia cuộc thi, nàng hẳn là sẽ phải tranh đấu với toàn bộ học sinh của các trường trung học ưu tú khác trong thành phố." Lão sư khóe mắt giật giật, lão cha, ngươi thực thật sự đáng bỏ đi.

Mạn Mạn đương nhiên không làm lão ba của mình khỏi kì vọng, nàng thuận buồm xuôi gió đậu vào trường học tốt nhất Thượng Hải, sau đó không ngừng cố gắng, vào đại học tốt nhất, học pháp luật, làm luật sư,con đường thành công sau này thật sự xán lạn (k biết đúng chính tả tiếng việt k nữa =.=). Cha mẹ nàng mỗi ngày cười tủm tỉm, Mạn Mạn của chúng ta về sau, sẽ trở thành một đại luật sư. Nhưng sau đó Mạn Mạn lại làm mọi người kinh ngạc, học thành về sau, Mạn Mạn cư nhiên cự tuyệt chỉ luật sư (không học luật nữa), chạy tới lấy chồng bản vẽ thiết kế để ngắm nhìn, rồi chính mình xin ra ngoại quốc để học cái architecture designer (kiến trúc sư a), phải làm đệ nhất kiến trúc sư. Lần này đến phiên cha nàng khóe miệng giật giật, không có biện pháp, nữ nhân lớn, muốn nhúng tay vào không được. Ôi, buộc nàng ở nhà mà không được, nàng như viên đạn, có một khúc ca đạn a đạn a ra đi.... 16 tuổi, rốt cục đem toàn bộ chín cấp bậc trước hoàn thành, trăm thước can đầu (thành ngữ, chịu), càng tiến thêm một bước, người cha đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ đương nhiên phải nghĩ Mạn Mạn đạt cao nhất, Mạn Mạn đem cầm cái hợp lại, không nghĩ sẽ phải thi lại, khi đó cha nàng nhiều quyền uy, phải không nhỉ? Được, Mạn Mạn, ta cho ngươi luyện cầm, nghỉ hè cho nàng đi luyện cầm đinh đinh đông đông, lão sư cười tủm tỉm, nói cam đoan không thành vấn đề, ngày cuộc thi tới, Mạn Mạn thuộc lòng cầm phổ, tiềm gia KFC (gà rán KFC ._.) ước chừng ngồi một chút ngọ, uống khả nhạc liền khoai điều (diễn tả cách vừa ăn gà rán vừa uống nước ngọt rồi khà ra ấy, ý là sản khoái), đem khúc cầm dùng để dự thi nhẹ nhàng diễn một lần, xoay người về nhà . Từ nay về sau ba ba sẽ biết, nữ nhân này, có cá tính a, không thể chê, ăn xong.

Cho nên sau khi Mạn Mạn về nước, muốn tìm việc làm nào, muốn làm cái gì, cha mẹ hoàn toàn cho phép. Mạn Mạn cũng không sốt ruột, nàng biết hiện tại tìm công việc là rất quan trọng. Bất quá, trong bộ Ngận lưu hành đích thoại có câu, "Ta không cần hoàn cảnh, ta chính là bối cảnh của riêng ta.

Buổi sáng hôm nay, Mạn Mạn bắt đầu rời giường, ăn mặc thanh lịch, hôm nay nàng muốn đi phỏng vấn, công ty giàu có và nổi tiếng nhất, áo sơmi trắng, váy tầng, áo ôm kích thước tinh tế, tay áo chỉ tới khuỷu tay, lộ ra đoạn cánh tay da trắng tuyết, ra khỏi phòng, cha mẹ đến gần không khỏi đứng dậy vỗ tay, "Mạn Mạn hôm nay thật khá, nhất định có thể thành công."

"Vâng, cha mẹ yên tâm, trở về chúng ta cùng đi ăn bữa tiệc lớn." Mạn Mạn tin tưởng mười phần, phất tay, mở cửa ra, nhanh chân bước vào ánh hào quang thiên lý. Mạn Mạn không biết, từ hôm nay trở đi, cuộc sống thuận buồm xuôi gió của nàng sẽ tạm biệt nàng một chút, nàng động phải một khối thiết bản cực lớn, rất đau, rất cứng, lợi hại đến mức có thể đem vận mệnh của hắn vững vàng xoay, chuyển hướng người không biết đích phương hướng, rốt cuộc quay về không được đầu.

[2] 1.2

Đoạn đường chỉ có một buiding của công ty tốt nhất ở Thượng Hải, Mạn Mạn xuống xe taxi, đứng lâu ở dưới bóng râm chính giữa ngửa đầu nhìn xung quanh. Thủy tinh trên tường chiếu ra cẩn thận vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mắt đen lúng liếng linh hoạt chuyển động. , hai bên xem hoàn toàn không tương xứng, giống như vòng quanh thắt lưng của mỹ nhân, sau hiện đại một chút, buông thả tí còn thực đẹp mắt, đáng tiếc dùng chất liệu là thủy tinh mạc tường, rất không bảo vệ môi trường có biết hay không? Bình luận xong, Mạn Mạn mặt nhăn mặt nhăn cái mũi hướng vào phía trong mà đi.

Đại sảnh thực hoa lệ, cô gái ngồi ở trước mặt, trên mặt trang điểm không chê vào đâu được, cúi đầu đang ở một bên sửa sang lại dung nhan, một bên gọi điện thoại, Mạn Mạn nói: "Xin chào tiểu thư, tôi hôm nay tới tham gia phỏng vấn kiến trúc sư Cố Mạn Mạn, xin hỏi ——"

"Thật sự thật sự, ta nhận được thông báo, hôm nay Chu đổng đến Thượng Hải, " (bánh bèo này đang tám với một bánh bều khác trong đt)

"What? Sao không nói cho tớ sớm hơn? Không có trang điểm không có đánh phấn? Please, hiện tại có thể nói cho cậu đã là có ơn rất lớn rồi. Cậu không đi xuống dưới mà xem, lầu một đại sảnh lúc ẩn lúc hiện đều là hoa hoa thảo thảo, đang chờ Chu đổng đến."

"Này —— tiểu thư, chỉ cho tôi biết lối nào để vào phòng phỏng vấn?" Còn hưng phấn như vậy, đại sảnh công ty này cũng quá không chuyên nghiệp đi.

"Ngươi phải xin phép về nhà thay quần áo sao? Ha hả a, có thay quần áo đi chăng nữa thì cũng rất khó gần gũi Chu đổng, người ta là đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết, ngươi xem đến hắn không có ngay đây đã muốn hôn, rất không sai lầm rồi, ha hả a, ha hả a."

Cảm giác có một ít gân xanh bắt đầu nổi lên, Mạn Mạn không kiên nhẫn đập bàn.

"Tiểu thư!" Có muốn nói hay không? Ăn mặc thục nữ ư? Mạn Mạn bắt đầu thật sự lo lắng vấn đề này.

"Lệ lệ? Lệ lệ ngày hôm qua đặc biệt đi shopping, hôm nay mặc nguyên bộ chole đến trang điểm đáng yêu, ta vừa mới thấy nằng ôm văn kiện đi xuống dưới, sáng giờ ba lần rồi đấy, nga ha hả ——"

Gân xanh đầy ắp, bùng nổ. Mạn Mạn lớn tiếng "Tiểu thư! Chẳng lẽ ở ngươi đứng trước mặt mười phần là muốn gặp người bí ẩn kia sao?"

Cô gái rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, điện thoại còn đang gác trên lổ tai : "Không thấy được ta đang gọi điện thoại sao?"

"Các cô đi làm ở công ty đều dùng thời gian để thảo luận về cái tên đệ nhất mỹ nhân kia sao? Tên Chu đổng kia là cái thá gì? Đệ nhất mỹ nhân! Một người nam nhân được xưng là đệ nhất mỹ nhân, nhất định là ẻo lả đúng không? Đã vậy, còn có nhiều người như vậy mê hắn, các ngươi thực biến thái ai." Mạn Mạn ăn ngay nói thật, bên người đột nhiên an tĩnh lại, chỉ nghe đến một âm thanh lạnh lẽo, liên tiếp.

Lạch cạch, điện thoại bị bỏ lại, sắc mặt của cô gái đột ngột trắng bệt, Mạn Mạn bản năng cảm thấy được phía sau lưng một trận lạnh, chợt nghe tiếng một người nam nhân vọng đến, cười hì hì, lành lạnh, ở một chỗ nhè nhẹ hút không khí, vang lên, "Chu a, thì ngươi ở trong này tên hiệu là đệ nhất mỹ nhân, ha hả, có sáng ý, ta thích."

Cứng ngắc xoay người, sau lưng ba bước xa, có hai nam nhân đang đứng. Người vừa nói chuyện kia mang một cái gọng kính tơ vàng, ánh mắt dài nhỏ, cười rộ lên nhã nhặn nho nhã, người ngũ quan thanh tú, lông mi vi chọn, chính hứng thú dạt dào địa nhìn chằm chằm nàng xem, vẻ mặt nghiền ngẫm.

Hết Chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro