Chương 2 - Gặp gỡ nương nương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Huyễn Vinh

๖ۣۜChương 2.1

Cái gì chứ! Cái tên Chu đổng chết tiệt kia, không có việc gì tự nhiên xuất hiện? Cũng không thấy xinh đẹp gì cả, ngũ quan chẳng qua là thanh tú mà thôi, đàn bà con gái ở trong công ty này mê hết lẽ nào là do bị cận thị nặng ư? Đối với nàng lành lạnh cười, cũng không có nói, bước lùi. Sau đó cô gái đang tám chuyện lúc nãy kia bị kêu đi nơi khác mà rưng rưng nước mắt, nàng đợi đã lâu, rốt cuộc cũng có người gọi nàng, cũng không có nói tới. Nàng vất vả chuẩn bị nhiều tác phẩm như vậy, sau đó có một người trở lại, đem bản bút ký của nàng đi vào, nghe nói là cho chủ tịch xem qua, sau đó người đó còn công khai nhìn chằm chằm nàng như đem nuốt. Một lát lại có người cầm bản bút ký đi ra, một nam nhân bốn mươi tuổi, tây trang thẳng tắp, mọi người để ý thấy hắn, toàn thể đứng dậy gọi hắn Trữ Tổng, nghĩ thầm, rằng đây mới là đại lão bản, nhất định đã bị các thiết kế của nàng đả động, tự mình đi ra tuyên bố cho nàng nhận việc, không ngờ người này cũng chỉ là nhìn nàng chằm chằm xem nàng thực hư như thế nào, sau đó cầm bản bút kí của nàng, nói một câu "Chờ thông báo". Cho dù là xong rồi. Thật là quá đáng a! Mạn Mạn ngửa mặt lên thở dài, lẽ nào chính là vì nàng vô tình nói "Ẻo lả", nên đây là kết cục sao?

Buồn bực đi ở trên đường, đá tảng đá. Nàng thực muốn xem bản thiết kế của công ty này, kiến trúc sư cao cấp nhất là thần tượng của nàng, lúc trước chính là bởi vì nhìn thấy hắn thiết kế lâm viên của hắn, cảm thấy tò mò, đột nhiên nàng cảm động, thực ra chính là cảnh trí hài hòa, không nhất định chỉ có tự nhiên có thể tạo nên, nhân lực cũng có thể làm rung động được lòng người, điều này không thể buồn tẻ so với pháp luật đều cũng có mị lực hay sao? Cho nên Mạn Mạn dứt khoát quyết định đổi sang học thiết kế, hoàn tất học phần trở về, thật vất vả nghe được hắn đang công tác ở nơi này, cõi lòng đầy tin tưởng đến tìm nơi thần tượng đang ở, không nghĩ tới ngay cả mặt mũi cũng không có để mà bước vào cổng chính — Mạn Mạn nhớ ra chuyện này. Ai, Mạn Mạn từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thất bại như thế này.

Phía sau không xa lắm, một chiếc Audi đẹp phi thường đang thong thả mở đường (chạy từ từ), phía sau có mấy chiếc xe theo đuôi, thẳng tắp mà chiếm lấy lòng đường. Biển số xe bắt mắt, tư thế mười phần, mặt khác các chiếc xe khác bên đường đều nhường đường, một tiếng cũng không dám nói. May mắn thay, lúc này xe cộ trên đường rất thưa thớt, điều đặc biệt này là vì đây là con đường nhỏ dẫn đến biệt thự tư gia kiểu cũ, ít có người lui tới, nếu như có hành vi kiêu ngạo, ắt sẽ làm kẻ khác ghé mắt.

Trong xe Audi, Chu ngồi ở phía trong, chàng ta thích thú khi nhìn thấy nhất cử nhất động của Mạn Mạn, trên mặt thuy chung bảo trì vẻ tươi cười. Lái xe Tiểu Lí cẩn thận lái, một tiếng cũng không dám nói. Quái dị a, Chu đổng chưa từng có hành động như vậy, có phải hay không do bị kích thích quá... nghĩ muốn tìm cơ hội trả thù?

Nữ sinh này thật thú vị. Chu gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Mạn Mạn, trên mặt cười tủm tỉm. Hồi lâu tiến lại gần, chợt nghe nàng ở phía trước thao thao bất tuyệt, âm thanh giòn giòn, trên mặt hơi ửng hồng, đại khái là bởi vì quá tức tối đi. Đến lúc quay đầu nhìn đến hắn, oanh một tiếng, khuôn mật lập tức đỏ bừng, giống như một trái táo chín, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm. Nhìn tác phẩm của nàng, nhìn lại tư liệu, thì ra nàng chính là người ở nước ngoài bộc lộ tài năng, đúng là thiên tài mới xuất hiện ở Trung Quốc. Nàng tham dự thiết kế phương án, nghe nói mới vừa giải thưởng ý tưởng mới quốc tế, vì cái gì nhân tài như vậy mà công ty nước ngoài lại không mời làm việc, lại về đất nước xa xăm này xin làm tiểu thức? Tò mò a, chẳng lẽ công ti của hắn như vậy lại có lực hấp dẫn?

Chu đổng, chúng ta không phải đang vội vàng ra công trường sao?" Trữ Nhiễm (Trữ Tổng), cũng chính là vị vừa rồi ra mặt cự tuyệt Mạn Mạn, ở bên cạnh kì quái nhìn thấy Chu.

"Không cần vội đâu, ngươi xem xem bộ dáng của nàng, không phải rất thú vị sao?" Vừa nhìn ra liền thấy dáng vẻ ủ rũ của Mạn Mạn, làm cho tâm tình hiện tại của Chu tốt lên.

"Ngươi không phải là đang thưởng thức nàng sao? Vì cái gì còn muốn làm cho nàng trở về chờ thông báo? Chẳng lẽ ngươi thật sự đem nàng vui đùa rồi nhớ đến trong lòng?"

"Đại đường ca, chính là nàng tỏa nhuệ khí thôi, nhân công không thể quá đắc, đặc biệt loại này là thiên tài tiểu hài tử." Tiểu Mạn Mạn đi ở ven đường, một hồi thở dài, một hồi múa may cánh tay, dưới chân còn không qui củ, đá hòn đá nhỏ, quả nhiên rất thú vị.

Trữ Nhiễm thở dài, em trai họ của hắn, nhìn qua cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có cá tính kì quặt, thật ác liệt. Thoáng nhìn qua không hề sở giác Mạn Mạn, đắc tội người kia, về sau thực đáng thương. Trách không được vừa rồi tiếu trước khi đi, gọi hắn nhất định phải chiếu cố vị tiểu cô nương này thật tốt, biết trước a.

Ba ngày sau, Mạn Mạn đứng lại ở trên cao, phía trước có rất nhiều người địa phương, trước sân, tiểu thư gặp gỡ mỗi người, nàng đối với họ cười một cách cực kì chuyên nghiệp.

"Xin chào, tôi nhận được thông báo, đi phỏng vấn lần thứ hai trong việc tham gia thiết kế". Hiệu suất không tồi a, nhanh như vậy đã đề cao công nhân có tố chất, Mạn Mạn thực vừa lòng. Đương nhiên, càng vừa lòng chính là, không nghĩ tới trải qua một màn xấu hổ như vậy, nàng cư nhiên còn có cơ hội tham gia thi vòng thứ hai, cảm giác chính mình và thần tượng đang gần lại từng bước, hạnh phúc a.

"Cố tiểu thư, Trữ tổng ở lầu 13 chờ người, thỉnh người hướng bên trái đi lên lầu."

Ngồi xuống giống mọi người trong phòng hội nghị, lần phỏng vấn nhân viên lần này cực kì đơn giản, chỉ có lần trước gặp mặt Trữ tổng mà thôi.

"Mạn Mạn tiểu thư, CV của cô chúng tôi đều đã xem qua, thực là ấn tượng"

"Cám ơn". Duy trì hình tượng, phải thục nữ. Mạn Mạn nhợt nhạt cười.

"Ta chỉ có một vấn đề, lai lịch ngươi như vậy, vì sao ngươi lại không ở nước ngoài, ngược lại lại phải về nước nhận lời mời công ty chúng tôi? Nghe nói ngươi tốt nghiệp nhanh chóng, VC nổi tiếng cũng muốn lưu lại ngươi."

Bởi vì thần tượng của ta đang ở nơi này a! Trong lòng lớn tiếng kêu, nhưng nếu nói ra nhất định sẽ bị cười cho đến chết, Mạn Mạn suy nghĩ một chút, "Bởi vì ta thích nhất phương hướng thiết kế lâm viên cổ điển ở Trung Quốc, nước ngoài không có thị trường, cho nên quyết định trở lại"

Câu trả lời này thực đặc biệt, Trữ Nhiêm ngẩn ngơ, nhưng hắn lập tức phục hồi tinh thần lại, "Thật ra công ty có một đám lâu bàu (chậu rửa tay thời xưa), bọn ta đang suy xét xem có nên đem bộ phận thiết kế cho thành kiểu Trung Quốc một ít, đến lúc đó hy vọng có thể nhìn thấy ngươi xuất ra một phương án làm cho mọi người phấn khích."

"Ý của anh là, tôi trúng tuyển?" Mạn Mạn kinh hỉ hỏi.

"Đúng vậy, nhưng công ty chúng tôi yêu cầu bộ thiết kế thực nghiêm chỉnh, áp lực công tác cũng rất lớn, đến lúc đó có thể đạt được sự đồng ý của mọi người hay không, còn tùy vào biểu hiện của cô." Sau khi giải thích vấn đề, hắn nói vài câu:"Ngày mai có thể đến làm việc tay không, cô còn có thắc mắt gì không?"

"Ân —— Tôi chỉ xin hỏi, bộ thiết kế nơi này có một vị tên Nhâm Tầm hay không?"

"Làm sao cô biết? Anh ấy là do chúng tôi đặc biệt mời về làm chủ tịch Kiến trúc sư, bình thường rất ít đến, nhưng lại có một bản đồ án mời anh ấy đến team, chỉ có chúng tôi mới nhìn thấy nhân tài thực sự bên trong anh ấy."

Quả nhiên là thật, thần tượng của nàng đang ở tại nơi này, chờ mong a. Mạn Mạn kìm lòng không đậu cười mị mắt, Trữ Nhiễm chỉ cảm thấy hoa mắt, tiểu cô nương này cười rộ lên vẻ mặt sáng lạn, khóe miệng dương đắc cao cao, lộ ra bên trái một chiếc răng nanh nhỏ, thực đáng yêu a. Nếu là có trang điểm, rẽ ngôi tóc theo kiểu trung quốc cũ, so nàng với búp bê không có gì khác biệt cho lắm, làm cho người ta kìm lòng không đậu nghĩ chỉ muốn sờ đầu nàng, phản phất không khí vui mừng.

Đi ra khỏi phòng họp, Mạn Mạn chờ thang máy. Thủy tinh trên cửa chiếu ra vẻ mặt vui sướng của nàng, quả thực có điểm mị phi sắc vũ. Ấn nút G, một phút đồng hồ trôi qua, con số đứng ở lầu 1 vẫn không nhúc nhích. Chậm quá đi, nàng ôm khuỷu tay, không kiên nhẫn ấn lại một lần nữa, năm phút đồng hồ trôi qua, vẫn là không có phản ứng, thang máy cái gì chứ? Chẳng lẽ trục trặc sao? Thật thối nát! Nhíu mày, Mạn Mạn quay đầu tìm thang bộ, không bằng chính mình đi xuống đi, không đợi nữa.

Ngay chỗ rẽ có cái cửa hông, hoãn lại một chút, thực nhanh, lại dùng lực, rốt cuộc mở, bên trong trải thảm tuyết trắng, mềm mại, hai bên sườn đều lộ vẻ như một bức tranh thủy mặc, mặc trúc chuối tây, thực cổ điển. Cuối đường, còn có một cái cửa thang máy, trên cửa khắc hoa, hoa văn phiền phức, thì ra nơi này còn cất giấu một thang máy, Mạn Mạn đi đến phía trước, một bên thang máy chỉ có một nút mở cửa, ấn đi xuống, "Đing" một tiếng, cửa liền hoạt động, bên trong ốp gỗ lim, gật đầu một chút, oa, gỗ lim này là hàng thật sao, lại là loại gỗ lim cao cấp nhất, công ty này thật sự có tiền nha. Cẩn thận tìm phím ấn, cũng chỉ có một cái, vẫn là tốc hành? Thang máy riêng dành cho khách quí hay sao? Tò mò ấn xuống, thang máy vững vàng khởi động, đi lên trên.

๖ۣۜChương 2.2

Thang máy không lên cao, Mạn Mạn chỉ biết đã xảy ra vấn đề, lại truyền đến âm thanh "đing" một tiếng, cánh cổng khắc hoa văn ở trước mặt nhẹ nhàng mở ra, ngoài cửa trống trải, trên mặt đất như cũ, phủ một lớp thảm trắng như tuyết, không phải vừa rồi bức tranh ở hành lang dài như vậy, hình tròn ở đại sảnh, tường ốp gỗ lim, gỗ thật cao cấp, cổng lớn tráng lệ khắc hoa văn phiền phức.

Không ổn, không nhầm thì đây là một nơi ở riêng của tổng tài. Mạn Mạn biết chút về kẻ có tiền, thích chính mình ở một nơi riêng tư, rộng rãi, chuyên dụng thang máy tốc hành, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, không nghĩ tới nàng bấm bậy bấm bạ mà chạy đến nơi cấm địa này. Đang muốn lui về thang máy đi xuống lầu, đột nhiên nghe được tiếng người hát phía bên kia cách cửa lớn đang khép hờ, "Dao trì bồi theo, ý gì thừa tân sủng? Quái chim loan xanh đem nhân hòa hống, suy nghĩ vạn loại. Này ở giữa tự dưng hâm động, nại dao trác Nga Mi chưa dung ——"

Kinh ngạc trợn to mắt, trường sinh điện a! Bên ngoài xuất thân từ thế gia, lão già như vậy vẫn là thích nghe Côn khúc, có đôi khi hứng khởi, còn có thể ở nhà ngâm nga vài câu, Mạn Mạn từ nhỏ ở chung với ông nghe riết thuộc, nhưng là nghe được ở đây những câu hát quen thuộc kia, thật sự là không thể suy nghĩ a, rốt cuộc là ai lại hưng trí như vậy? Nhịn không được lòng hiếu kỳ, Mạn Mạn cẩn thận đi đến gần cửa lớn, liếc mắt nhìn.

Người phía sau cửa bước vào đi, có một nam nhân đưa lưng về phía nàng, dáng cười hân dài, nhẹ nhàng uyển chuyển mềm mại như nhạc thanh kia, cúi đầu hát lên một cách hứng khởi. "Ân theo bầu trời nùng, duyến hướng khi còn sống loại. Kim lung hoa hạ khai, xảo kiếm quyên quyên phượng. Hoa nến hồng, chỉ thấy lộng trản truyền chén, truyền chén chỗ, đột nhiên tự lý nói nhân thì thầm. Vội vàng, không để cho uyển chuyển, đem nhân ương nhập sổ trung. Cân nhắc trướng trung, trướng trung hoan như mộng. Vấn vương chỗ, hai tâm đồng. Vấn vương chỗ, hai tâm ám đồng."

Những ca từ mĩ lệ nho nhã, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng nam nhân kia, nhưng là âm thanh của hắn uyển chuyển lưỡng lự, thân hình di động như nước chảy mây trôi, hắn đặt mình ở giữa căn phòng ánh sáng nhu hòa, mị hoặc đến mức nói không nên lời, thế nhưng làm cho con ngươi của Mạn Mạn đui mù không thể di chuyển, trong lòng bàn tay có chút nhiệt, sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên lãnh hội tuyệt đỉnh nam sắc như vậy, xem bóng dáng cũng đã là cảnh xuân vô hạn, xuân về hoa nở, xuân phong quất vào mặt —— vô số hình dung từ loàn thất bát tao địa một ủng mà lên, Mạn Mạn không tự chủ được ngẩn mặt ra, chỉ cảm thấy âm ấm nơi khuôn mặt.

Nhạc thanh vẫn còn đang tiếp tục, nam nhân kia đột nhiên hoa lệ quay người, không kịp trốn tránh, Mạn Mạn cùng hắn đối mặt với nhau, sóng mắt của hắn chợ lóe, giống như có chút kinh ngạc, nhưng là lập tức trở về như cũ, những âm ca xướng không ngừng, "Nại hướng đến bối địa, có người ở nơi đó, người đang nơi đó, trang mô tác dạng, cao ngất|đồ sộ ngữ ngữ, ki châm chọc phúng. Ta nơi này xấu hổ ngượng ngùng sáp, kinh hoảng sợ khủng, thẳng nhẫm bị hắn vê tròn."Tắt nhạc, dư âm vẫn còn lượn lờ trong không trung, sóng mắt nghiên lệch, nhìn Mạn Mạn mỉm cười, trong mắt dao động, ngũ quan tanh tú, sinh động đến lóa mắt, mĩ đắc yêu dị. Oanh một tiếng, trước mắt giống như hoa xuân rực rỡ, Mạn Mạn đỏ mặt, cơ hồ phải làm tràng máu mũi. Nam nhân trước mặt này chính là ba ngày trước đem nàng bắt tại trận, xấu hổ vì nàng đã thất bại không chịu nỗi cái tên Chu đổng này. Trong đầu một mảnh hồ đồ, trước giờ tiểu thư không có loạn giảng, giờ phút này, Mạn Mạn thầm nghĩ, thở dài... Đệ nhất mỹ nhân a, quả nhiên danh bất hư truyền.

__________________

Mạn Mạn a, đầu chương thì chê, cuối chương lại khen a—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro