Chương 3 - Gặp gỡ nương nương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Huyễn Vinh

3.1

Tường màu trắng than, hành lang quanh co gấp khúc, khắc hoa song linh, nhất định phải linh mẫn động tường vân, ba tiêu tà ảnh, bên dưới có thể nghe được dưới chân tiếng nước chảy róc rách, Mạn Mạn ngơ ngác nhìn thấy Chu tổng trước mặt, trong đầu rõ ràng hiện ra lâm viên cảnh trí xinh đẹp tuyệt trần, a ——! Nghĩ thôi cũng đã muốn thét lên chói tai, đây là nàng tha thiết mơ ước nhưng là mãi không thể linh cảm được, nguyên nhân là linh cảm của nàng cần được kích thích, ngọn nguồn của kích thích này chính là vị thiên ngoại phi tiên nhìn giống như một quý phi nương nương trước mặt đây, làm cho khóe mắt nàng rưng rưng, giờ khắc này, Mạn Mạn hận không thể cầm bút mà vẽ ra linh quang kia. (nói chung đoạn này tả là tả)

"Mạn Mạn tiểu thư, không phải đang rơi nước mắt đấy chứ?" Ánh mắt phía trước đột nhiên thu đi, mặt Chu cười tủm tỉm với nàng.

Tất cả cảnh sắc thối lui nhanh chóng, không cần a! Vừa mới đến hành lang gấp khúc mà thôi! Mạn Mạn đau lòng nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, nam nhân trước mắt này, sớm khôi phục bộ dáng bình thường, ngũ quan thanh tú, ánh mắt bình tĩnh như nước, vừa rồi khuynh quốc khuynh thành như vậy, giống như là ảo giác của nàng.

Có chút nóng giận, Mạn Mạn trừng mắt nhìn hắn, bất quá đầu óc hoàn hảo thực sự muốn được thanh tịnh, người này chính là Đại lão bản đó, nghẹn một hơi, mở miệng trả lời "Không phải chứ, Chu đổng, người không có việc gì hay sao lại một mình ở nơi này bật trường sinh điện mà nghe? Thật phấn khích a." Ánh mắt trong trẻo long lanh, thật đáng để người ta nể phục, kỳ thật trong lòng muốn nói là rất giống các quý phi nương nương a, vừa thấy là biết ngươi thực sự có quyền, thời gian đi làm như vậy, không một người nghĩ đến xin ngươi chỉ thị công tác sao?

Ha hả a, Mạn Mạn này thật là đáng yêu. Chu đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, rõ ràng không bỏ sót một chi tiết nào, lại còn phải giả bộ nho nhã. Vừa rồi ngoài ý muốn gặp lại nàng, khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng, ánh mắt trong suốt, giống như có rất nhiều sao ở trong ấy, thú vị và đáng yêu, mỗi lần nhìn đến nàng liền càm thấy tràn ngập niềm vui mà qên đi cả nhàm chán. Đúng là thần dược sống mà, làm cho con người ta dễ dàng bỏ được nhàm chán? Tâm tình muốn thưởng thức nàng nổi lên, Chu thu hồi vẻ tươi cười kia, nhẹ nhàng thở dài, "Ngượng ngùng, kỳ thật ta không thể làm chủ được trên danh nghĩa đổng sự, để cho ngươi nhìn thấu rồi, ai."

A? Nàng đoán đúng rồi. Đây chính là bí mật bị phá vỡ, Mạn Mạn nhìn thấy trước mặt mình nam nhân thùy mị, mềm lòng, đột nhiên cảm thấy hắn khá đáng thương, làm sao bây giờ? Lần đầu tiên nhìn thấy một đại nam nhân ở trước mặt ủ rũ, nhìn qua tâm tình hắn thực không xong, có phải hay không nên an ủi hắn vài câu? Nhưng nàng chưa từng có kinh nghiệm làm việc này, thật khó, Mạn Mạn do dự.

Nam nhân trước mắt thấy nàng không có trả lời, khẽ nâng khóe mắt, ai oán liếc nhìn nàng một cái, mơ hồ nhộn nhạo, thấy không rõ, chính là liếc mắt một cái mà thôi, oanh một tiếng, mặt Mạn Mạn lại đỏ, cảnh xuân vô hạn, xuân về hoa nở, xuân phong quất vào mặt, rõ ràng là nam nhân này vì cái gì có đôi khi lại đột nhiên hóa thân tuyệt sắc phi tiên, làm cho nàng thần chí không rõ ràng,... yêu nghiệt a. Cắn đầu lưỡi, nàng đã lấy lại tinh thần do đau, "Chu đổng, hôm nay ta trúng tuyển". Không biết phải an ủi như thế nào, bèn chuyển hướng đề tài, có phải hay không nên đối tốt với hắn một chút?

"Ừ?" Hắn vẫn cúi đầu như cũ.

"Là Trữ tổng phỏng vấn ta, ngày mai ta đến làm thủ tục."

"Là đại đường ca tự mình cho ngươi đi phỏng vấn a, cũng khó trách, việc lớn nhỏ gì cũng tự mình hắn quyết định, là vì cái tầng lầu mới kia. Nhìn hắn cả ngày bận rộn, một người làm, hai người hưởng, ta thật nhàn nhã ở trong này, cái gì cũng không hơn hắn."

Hình như là hắn đang lảng tránh, không đành lòng nói về chuyện này, Mạn Mạn nhẹ giọng mà nói, "Ách, này, bởi vì trúng tuyển, cho nên ta đang tính làm thế nào để về nhà cùng cha mẹ chung vui đây".

"Thực vui vẻ, gia đình của Mạn Mạn tiểu thư thật là ấm áp. Ai, ta đã hai năm nay không có cùng cô phụ mẫu ta ăn cơm. Ở Thượng Hải lại không có bằng hữu, mỗi ngày đều ăn cơm một mình."

Gì chứ! Chẳng lẽ hắn ở nhà cũng không được ai thương yêu? Sau lưng một chút chỗ dựa vững chắc cũng không có, không trách được việc ở nơi này một mình thưởng nhạc, không ai thèm để ý. Nam nhân trước mặt bởi vì cúi đầu, không nhìn rõ biểu tình, hai vai bỗng nhiên run nhè nhẹ. Mạn Mạn thấy được, liền chua xót nói, "Này, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể ——"

"Có thể theo ta cùng nhau ăn cơm?" Chu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mạn Mạn.

A? Mình vừa nói gì lúc nãy? Khiếp sợ che miệng lại, Mạn Mạn trợn mắt há hốc mồm, sự tình thế nào đột nhiên diễn biến thành như vậy? Cảm thấy chính mình đặt trong không gian quỉ dị này, giờ khắc này cô đã bị nam nhân mềm yếu này đánh ngã hoàn toàn.

3.2

Lúc trở về vẫn phải đi cái thang máy kia, có lối thông đến tầng hầm, Chu vẫn meo meo cười, Mạn Mạn vẫn bị vây hãm bởi khiếp sợ, không có biện pháp gì để có thể chịu được đả kích quá lớn này, khó mà hoàn hồn a.

"Muốn ăn cái gì?" Chu khởi động xe, một chân giẫm chân ga, tốc độ xe chạy cực nhanh, Mạn Mạn còn không kịp trả lời, phanh xe một cái, thân xe chấn động.

"——" trong xe một mảnh trầm mặc, hai người, lẫn nhau nhìn đối phương, đều không có ra tiếng.

"Mạn Mạn, cô có thể buông cái tay đang nắm chặt của cô không?" Chu lẳng lặng mở miệng.

Lúc này mới phát hiện hai tay của mình đang nắm tay nắm phía trên của xe, cả người giống như con khỉ đang bị khủng hoảng, cười một tiếng cứng ngắc, Mạn Mạn chậm rãi thu tay về.

"Này —— Chu đổng, hình như... nhìn như đã đụng vào mặt sau của xe rồi." Cẩn thận nhìn phía sau, Mạn Mạn hát vu vơ làm lơ.

"À, đó là xe của công ty". Hắn nhìn thoáng qua rồi nói, lại khởi động xe một lần nữa, "Ta rất ít khi lái xe, đừng ngại, chạy một hồi liền quen thôi." (vũ vũ: hô hô... chế giao trứng cho ác rồi =]]]z)

Mạn Mạn liếc mắt nhìn lại cái đít xe bị đâm cho thảm hại kia, nương nương, ta biết ngươi lái xe được, nhưng cũng đừng dùng việc này mà chứng minh? Khóe mắt rưng rưng, nhìn hắn nhấn ga đi trước một hướng, sau đó chạy vòng lại điểm khởi đầu, bản năng tự vệ khiến nàng nắm lấy tay cầm phía trên, "Này —— Chu đổng, nếu anh không ngại hãy để cho tôi lái thử chiếc xe này, xe cao cấp như vậy tôi chưa từng thử qua, có thể hay không cho tôi thỏa mãn?"

Dừng lại một cái, Chu nhìn nàng, "Có thể a, nhưng có bao giờ cô thấy nam để cho nữ làm lái xe chưa?"

Trong lòng không ngừng khóc than, ta cũng nghĩ là không muốn a, nhưng chính là đem cái mạng nhỏ của mình trên chiếc xe này, việc này cũng không là gì. Mạn Mạn liều mạng gật đầu, "Không sao đâu, không sao đâu, tôi rất muốn."

Cứ như vậy, Mạn Mạn ngồi vào ghế lái phía trước, bảo an ở gara kinh ngạc vì nhìn thấy nàng chở mỹ nhân trong truyền thuyết đi ra ngoài.

"Đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?" Chu tiếp tục vấn đề vừa rồi.

"Đều có thể a, tôi không ăn kiêng. Trước kia ở Ba Tắc Na La (=___= chịu!), bọn họ ăn cái gì cũng cho nhiều tỏi vào, ngay từ đầu nếu ăn không quen thì nên dừng việc ăn bánh mì sữa lại, phải kiên trì mà sửa đổi cách ăn. Hiện tại tôi có thể cam đoan đưa cái gì đến trước mặt tôi cũng có thể ăn hết". Mạn mạn thuần thục lái xe, "Tốt nhất là ăn đồ ăn của mẹ nấu, các món ăn mẹ nấu lúc nào cũng tỏa mùi thơm ngào ngạt, Chu đổng ở Thượng Hải có thích ăn cái gì ở đó không?

"Một người mẹ giỏi thì bà nấu gì cũng ngon a, nhưng mẹ của tôi trước giờ chưa từng nấu cho ta một chén, ai." Chu thở dài.

Chết rồi! Nàng còn nói bậy, rõ ràng muốn ai ủi nam nhân này, ô ô, thực sự là thất bại.

"Hôm nay phỏng vấn thành công, tôi mời anh đi ăn, được không?"

"Tốt như vậy sao?" Ánh mắt Chu đổng sáng long lanh, "Thật lâu không có ăn đồ ăn Hoài Dương, tôi biết có một tiệm bán đồ ăn chính gốc, chúng ta đi ăn đi."

A? Vừa rồi mình nói hưu nói vượn cái gì nhỉ? Tại sao mỗi lần đối mặt với nam nhân này, não bộ lại một phen náo loạn như thế? Lại bị chính mình phản chủ, Mạn Mạn thất bại trả lời, "Có thể a, Chu Đổng chỉ đường đi."

๖ۣۜHết Chương 3

____________________

Hết xịt máu mũi vì trai đẹp, chap sau có hêu ăn tạp——.

Mình cũng chịu thua truyện này ở một số cảnh, vì cứ sang chap nó skip cảnh liên tục, chap sau sẽ có cảnh skip cảnh k kịp nhìn 囧.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro