Chương 4 - Đi ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + edit : Huyễn Vinh

4.1

Quán cơm chính gốc Hoài Dương, ở trong căn nhà kiểu cũ, cũng không có biển hiệu, trong sân tùy tiện mấy cái bàn gỗ lim, ở ngay chỗ cầu thang khắc hoa, là một ông cụ Tây Dương lỗi thờimột người đàn ông trạc 30 tuổi đi vào, trên người mặc áo gấm, phong tình vạn chủng, Mạn Mạn thẳng mắt, không tự chủ được ôm lấy chính mình, nhà hàng to như vậy, có đủ tiền ăn hay không? Nàng ai oán liếc nhìn nam nhân một cái, nếu để cho không đủ tiền, chẳng lẽ còn phải ở lại đây mà rửa chén? Đều là do nàng hết, người ta lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, lại còn không được sủng nữa, cũng là từ nhỏ ăn mặc áo gấm mà lớn lên, nàng không có việc gì là không đạt được a, nhưng lần này là chết chắc rồi.

Một cơn gió bổng thoảng qua, trước mắt chỉ nhìn thấy một đoàn người đi đến, ăn mặc giống nhau (đồng phục). Mạn Mạn không tự chủ được lui từng bước, chỉ nghe một âm thanh thật lớn đến,"Chu a! Đã lâu không thấy người, hôm nay sao lại tốt như vậy hưng trí đi đến nơi này, muốn ăn cái gì? Nhanh ngồi xuống ghế đi." Cái lổ tai bị chấn động đến mức ong ong vang, định thần nhìn kỹ, thì ra là một lão bá mập mạp, mặc đường trang, mặt đỏ đồng đồng, một bên cười to, một bên vỗ lên bả vai của Chu. Có điềm lo lắng, Chu nhìn qua tuy không phải là gầy yếu, nhưng là lão ta nhiệt tình như vậy, lại là một lão bá khỏe Mạnh, không biết có chịu được không nữa a?

Quên đi, vẫn là nàng làm mỹ nữ cứu nương nương, cẩn thận suy đi nghĩ lại, "Chu đổng, vị này chính là bằng hữu của ngươi a?"

"Ồ? Chu còn dẫn theo một tiểu cô nương đến, bộ dạng thật đáng yêu, ha ha ha." Tiếng cười hào sảng, lão bá bá chuyển hướng sang nhìn nàng, "Ta là bằng hữu của Chu lão bá, đây là lần đầu tiên hắn mang theo nữ nhân đến nơi này nha."

Cố gắng nhịn việc muốn che cái lổ tai lại, Mạn Mạn nhìn hắn nhếch môi cười, "Vâng lão bá, ta tên là Cố Mạn Mạn, người gọi ta là Mạn Mạn là được rồi."

"Được, không cần kêu bá bá, bọn họ đều gọi ta là Lão Triệu," lão bá bá trước mặt cười rộ lên một cái như ngày sinh Khổng Tử, nhìn Mạn Mạn vẻ mặt vui mừng, "Mạn Mạn lần đầu tiên đến nơi này, để ta nấu cho ngươi ăn."

"Quá đáng, mỗi lần tôi gọi chú lên đây đều tự cao tự đại, hiện tại nhìn thấy tiểu cô nương đây ta lại muốn tự tay xuống bếp." Chu kéo nàng đến phòng ăn. các phục vụ mặc đồng phục váy với thắt lưng đen cao bưng đồ ăn lên, nguyên bộ chén kiểu trung quốc với những con bướm nho nhỏ, trắng mỏng lóe lên giống nhau như phát ra ánh sáng, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.

Nhất định thực quý đi —— trong lòng nức nở, ngoài miệng còn muốn khách khí, "Chu đổng, bây giờ ăn cái gì, anh gọi món đi."

"Chu tôi thì sao cũng được". Hắn cử hồ thay nàng châm trà, "Vừa rồi lão Triệu nói, chính tay nấu cho cô ăn, cho nên hôm nay tôi cũng hưởng được phần nào vinh dự của cô rồi, có cái để ăn."

"Tốt!" Trả lời như mở cờ trong bụng, Chu đổng hiểu lầm rồi, người ta thực sự thông cảm với bao tử của nàng, không thể ăn nhiều được.

"Cô ở Ba Tắc La(*) ra sao?"

(*) Chắc là Tây Ban Nha. Hoặc do lỗi QT mà chỗ thì Ba tắc la, chỗ lại Tây Ban Nha.

"Đúng vậy, tốt nghiệp đại học xong, ta xin đi Tây Ban Nha học thiết kế, ở Ba Tắc La học hai năm thiết kế." Cầm cái chén lên, mùi thơm ngát của lá trà không ngừng truyền đến, không hề lo lắng là mình sẽ bị ăn cho đến phá sản, tâm trạng của Mạn Mạn bắt đầu tốt lên.

"Ba tắc la a, có Thánh Gia Đường là một công viên kiểu cổ, nhà trọ kiểu Mỹ, rất là đẹp, cô muốn đi xem thử không? Là thần tượng của cô sao?" Hắn cũng cầm cái chén sứ nhỏ nâng lên, mười ngón tay thon dài trắng nõn, chén nhỏ xương xanh ngọc, xinh đẹp tuyệt trần, Mạn Mạn ngây ngốc người.

"Các tác phẩm của Cao Địch đều rất đẹp, đây chính là hàng của Tây Ban Nha, cô có thể tưởng tượng nhà nghỉ cổ xuất hiện ở thành thị hoặc là nông thôn Trung Quốc không? Mỗi kiến trúc của từng dân tộc đều có điểm đặc sắc riêng của mình, đây là loại có chữ Nhật cổ khắc lên, có một không hai, cho nên thần tượng không phải Cao Địch đâu, là một người Trung Quốc, tôi sẽ mê thiết kế cao cấp, chính là bởi vì thiết kế của hắn đều là kiểu lâm viên Trung Quốc". Nói đến chính mình yêu bản thân mình mất, ánh mắt Mạn Mạn tỏa sáng, miệng lưỡi lưu loát.

"Như vậy a —— Các thiết kế kiểu Trung Quốc của đại sư không nhiều lắm a." Chu thoáng trầm ngâm, đột nhiên có một mùi hương truyền đến, các cô phục vụ bưng cái khay mun đến, đi vào phòng, trong khay có hai chén sứ trắng thượng hạng, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn. Bề mặt bát canh rất đẹp, một bát canh nhỏ chứa rau cải xanh biếc, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng có mùi thơm lạ lùng phác mũi, làm cho người ta không tự chủ được mà động đậy ngón trỏ.

"Ăn đi." Chu cầm lấy chiếc đũa.

Chọn lựa một hồi, Mạn Mạn gắp lấy một mảnh ăn một chút. Nàng liền mở to mắt, món ăn này ngon đến mức lạ thường, không biết làm bằng cách nào, bên trong hương vị hòa hợp nhất thể, mỹ vị tuyệt luân, món ăn ngon đến mức làm nàng muốn khóc. Rốt cuộc cũng không nói chuyện, Mạn Mạn nhất cổ tác khí, gắp thêm một miếng nữa ăn, ngay cả nước lèo nàng cũng đem húp sạch sẽ.

Ăn xong, ngẩn đầu lên, chỉ thấy chóp mũi mình có dính một ít mồ hôi, lại phát hiện ánh mắt của nương nương đối diện a, chính là giơ chiếc đũa, một ngụm cũng chưa động quá, nhìn thẳng vào nàng, trong mắt đều là ý cười.

Đại khái là từ nãy đến giờ chưa từng thấy qua sự thô lỗ trong ăn uống của nàng như vậy? Xấu hổ vô cùng đi, Mạn Mạn cầm bát thất thanh.
4.2

Khăn trải bàn có hoa văn thủy mặc hoa sen, buông rũ đến chân, gió nhẹ tà tà thổi vào phòng khách, mang theo hương hoa tường vi từ hoa viên vào, tuy rằng cây tường vi có thể bốn mùa nở hoa, nhưng thực sự thơm thì chỉ vào đầu mua hạ, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng, mùi thơm làm động lòng người. Cái ghế trắng gần cửa sổ sát đất, Chu cùng Trữ nhiễm mỗi người một ghế, Trữ Nhiễm đã liên tục nói nửa giờ có thừa, nhưng là thở dài a, không biết vị nam nhân thân ái trước mặt này có nghe mình nói gì không nữa.

"Chu, cậu rốt cuộc có nghe tôi nói hay không hả. Nhiều chuyện như vậy còn chờ cậu quyết định đấy." Buông văn kiện thật dày trong tay ra, Trữ Nhiễm khoanh tay trước mặt Chu thốt lên, "Đừng nói với tôi cậu đang mở mắt mà ngủ đấy nhé."

"Gì chứ?" Đem ánh mắt ngoài cửa sổ thu vào, cây hoa tường vi làm cho hắn nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực kia của Mạn Mạn, thú vị a, thật là có thú. Chu khẽ cười, từ lúc gặp nàng, đột nhiên hắn phát hiện cuộc sống tràn đầy lạc thú, những người bên cạnh hắn ai cũng khôn khéo hơn người, người nào cũng phức tạp cả, chỉ có nàng, liếc mắt một cái có thể thông thấu, hoạt bát, thú trí đáng yêu, giống một dòng suối trong suốt, cho dù là nhớ tới nàng, cũng làm cho tâm tình của hắn khoái trá, khóe miệng mang ý cười, "Hai hạng mục vừa rồi, không có gì quan trọng, nếu bọn họ không đồng ý điều kiện của chúng ta thì chúng ta sẽ đổi đơn vị khác tốt hơn, cây tường vi trong bộ phận thiết kế, vẫn là do Nhâm Tầm phụ trách, bộ phận thiết kế không phải có người mới sao? Cũng là lúc để cho nàng biểu hiện."

Thì ra hắn đều có nghe, Trữ Nhiễm thở ra, "Người mới của bộ phận thiết kế? Cậu nói là Cố Mạn Mạn sao?"

"Còn có người khác sao?"

"Có a, gần đây thiếu hụt nhân lực, cho nên đã thuê thêm vài nhân viên mới, tuy chỉ có Cố Mạn Mạn lý lịch tốt nhất, từ Tây Ban Nha du học trở về, đã từng tham gia vào các cuộc thi thiết kế nổi danh, còn lấy cả giải thưởng con người mới, ta đoán không ra tại sao nàng lại muốn đến làm việc ở công ty chúng ta?"

"Ngươi chưa hỏi à?" (nguyên văn "Ngươi không hỏi quá sao không?" << là cái lều gì ._. không hiểu??)

"Nàng nói thích kiểu lâm viên Trung Quốc, không muốn ở nước ngoài phát triển, đây là lý do gì? Rất ít khi gặp a, ân —— cậu nói xem nàng liệu có mục đích khác?"

"Có mục đích khác ư?" Trước mặt lại hiện lên đôi mắt to của Mạn Mạn, Chu vuốt cằm trầm tư, "Nên sao không?"

Một tháng sau, Mạn Mạn ngồi ở máy tính tiền, vùi đầu làm.

;

Bộ phận thiết kế là bộ phận chính của công ty, nằm ở lầu 26, văn phòng hình bán nguyệt, không có vách ngăn cách, tường vách thủy tinh, ngẩng đầu lên có thể nhìn đến vô ngần không trung, nhìn xuống chính là ngọn đèn của dòng người phồn hoa đô thị của Thượng Hải, chỗ ngồi thoải mái, tất cả công nhân viên tùy tiện đi lại, cô lao công chăm chỉ quét dọn, có đôi khi dưới chân không để ý, không cẩn thận mà rê ra trên mặt đất suy nghĩ đến việc tìm mỗ đại sư của nàng. Nghĩ như vậy, lần đầu tiên đi làm của Mạn Mạn làm nàng trợn mắt há hốc mồm, mở cờ trong bụng.

Đồng nghiệp không nhiều lắm, mỗi người có nét đặc sắc riêng, phụ trách bộ thiết kế là băng sơn Đan Ni Tư, người Đan Mạch, người bắt thiết kế sư của bộ phận bọn họ nặn óc ra mà hoàn thành công việc trước deadline, bình thường nói chuyện rất chậm rãi thong thả, nhưng khi mỗ ta hóa bạo quân, chỉ còn thiếu mỗi roi da phía sau thôi. Thực ra một lúc sau, liền phát hiện hắn nói năng chua ngoa nhưng tâm tình mềm yếu, chưa thực sự đáng sợ, kết quả là thường được mọi người giúp đỡ cùng nhau đẩy nhanh tốc độ, bị ngượng ngùng của mọi người thúc giục. Trợ lý Tiểu Dong là điển hình của tiểu khóc quỷ, ba ngày hai đầu hàm chứa nước mắt tìm tư liệu, bộ dáng cúc cung tận tụy làm cho người ta không đành lòng phiền toái nàng, tuy rằng động tác có điểm chậm, thật sự là thận trọng như tơ, tất cả tư liệu lấy ra đều có tuần tự, đề mục rõ ràng, chỉ tiếc thúc giục nàng sẽ bị ánh mắt đỏ như mắt thỏ kia dọa, cho nên mỗi lần chờ đến độ có chút đau đầu. Kiến trúc sư Lục nghe nói xuất thân từ danh môn, tỷ tỷ đến từ Tô Châu, mỗi ngày đi làm xuất hiện bước ra khỏi minicooper, mùi nước hoa thơm ngát, cả người toàn hàng hiệu, nhưng lại rất liều mạng, nghe nói nàng đã từng thức trắng ba đêm để hoàn thành một bản thiết kế huy hoàng lịch sử. Kiến trúc sư Triều An, người nước Pháp, trời sanh tính lãng mạn, hắn ở trong mắt mỗi người đàn bà đều là thiên tiên tuyệt sắc, mỗi ngày bảo bối, sweet heart ngon ngọt khắp nơi, nhiều lúc cũng phải phát điên với cái tính lãng mạn đó, khi mất đi phong độ của mình liền ôm đầu ngã xuống đất, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đó, Mạn Mạn bị dọa đến ngẩn người, lâu ngày thành thói quen, chỉ cần lúc nào cũng nhìn dưới chân là có thể. << đoạn này khó qá a, ta chỉ có thể edit lại như vậy thôi ._.

Cùng được nhận vào làm với nàng còn có một người khác là Hoa Minh, là người Việt Nam nhưng lớn lên ở Mĩ (nguyên văn Việt Nam duệ Mĩ quốc dân), hai mươi sáu tuổi, thanh tú cao gầy, lần đầu tiên gặp mặt đã ấn tượng với bộ trang phục lam thẳng đều, tay áo màu xanh ngọc, quần áo rất có phẩm vị, nói tiếng Trung lưu loát, nhã nhặn, làm việc đâu vào đấy, vừa thấy chỉ biết xuất thân không tồi, bởi vì cùng là người mới, nên mới cùng làm với Mạn Mạn, so sánh cẩn thận, buổi trưa tình cờ gặp mặt còn ăn cơm chung, tâm sự cộng tác.

Nơi làm việc khang trang, đồng nghiệp thú vị, Mạn Mạn hẳn là mỗi ngày phải cao hứng phấn chấn mới đúng, nhưng ba mẹ mẫn cảm phát hiện ra bảo bối nữ nhân hơn hai mươi tuổi của mình gần đây thường hay thở dài, tò mò a —— Rốt cuộc là cái gì làm cho Mạn Mạn phiền não như thế?

Một số chuyện, thở dài! Mạn Mạn tay gõ bàn phím, đang cầm cái ly uống miếng nước, bây giờ mới để ý đến mục đích của việc mình ở nơi này —— trong lòng thần tượng Nhâm Tầm. Nghe nói hắn chỉ xuất hiện khi có hạng mục thiết kế lâm viên kiểu Trung Quốc, bình thường sẽ không đến công ty, làm hại nàng chờ mong, ngày ngày thất vọng.

Nghĩ lại, lại thở dài, đương nhiên là vì chuyện nàng ăn uống ham hố trước mặt quí phi nương nương. Ô..., không biết làm sao biết được thói quen ăn uống của Chu đổng, hắn cư nhiên luôn luôn nhớ tới nàng – cô kiến trúc sư, hắn cho nàng ăn, cho uống, còn ngồi nói chuyện phiếm, mà cái gọi là nói chuyện phiếm, kì thật nàng là người giữ thể diện, nương nương rất ít mở miệng, cho dù là ngẫu nhiên mở miệng, cũng là ngữ điệu ai oán, làm hại nàng nhiều lần mềm lòng, vẻ mặt đau khổ khi hắn lái xe. Nàng không nghĩ nữa, mỗi lần nghĩ đến hắn, nàng sẽ hô ngôn loạn ngữ, hồ đồ đi, làm ra rất nhiều việc chính mình cũng không thể hiểu nổi, cứ như vậy càng ngày càng tệ đi, ấy thế mà tâm trạng hắn chẳng có chuyển biến gì, thần kinh nàng hỏng mất.

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro