Chương 5 - Đi ăn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Huyễn Vinh

5.1:

"Sweetheart, sao mà thở dài thế? Có cái gì cực khổ không? Kiều An giúp ngươi giải quyết." Giọng nói tiếng Trung quái dị ở bên tai vang lên, Kiều An gần đây tham gia học phụ đạo tiếng Trung, thực thích khoe khoang.

"Là khó khăn, ngươi học tiếng Trung thì nói cho đúng, nói sai người ta cười cho!" Lục Lục cười lạnh, hai người kia có điểm không đúng, tốt nhất không cần tham gia vào cuộc cãi nhau này, mạn mạn ha hả cười, đang cầm cái ly, đứng lên, "Không có việc gì, không có việc gì, ngày hôm qua ta ngủ không được, nên có tí mệt mỏi, ta đi pha cà phê đây."

Đi đến máy pha cà phê, Hoa Minh cùng lúc ở đỏ, nghe được rõ ràng câu chuyện vừa rồi, hắn bưng cái ly hỏi, "Uống cà phê nâng cao tinh thần à?"

"Ân". Mạn Mạn ngẩng đầu, "Hoa minh, tôi hỏi cậu một việc" . Văn phòng lý, vẫn là hoa minh biết điều, so sánh công bằng cân trên nhắc dưới, mạn mạn cẩn thận vấn đề.

[Hoa Minh] "Nói đi."

"Này —— ta có một bằng hữu, gần đây thường xuyên bị Đại lão bản mời đến, lại không biết cách nào cự tuyệt ——" "

<<đoạn này là đoạn đối thoại giữa Hoa Minh và Mạn Mạn, nhưng trong raw viết không rõ là ai với ai, nên mình dựa vào ngữ cảnh phân vai cho lời thoại >>

[Hoa Minh] "Quấy rầy nàng?" Hoa minh cau mày.

[Mạn Mạn] "Ách ——" nhớ lại hình ảnh của tuyệt sắc nương nương, Mạn Mạn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, "Giống như không phải là cùng một chỗ ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên ăn cơm, ha ha."

[Hoa Minh] "Chính là ăn cơm nói chuyện phiếm? Bằng hữu của ngươi thực sự là nhân vật quan trọng sao?

[Mạn Mạn] "Không phải, kì thật lão đại bản cũng không có quyền lực gì thật, có thể do ở trong gia đình bị huynh đệ của mình xa lánh, nên luôn có điểm không vui, ta cảm thấy bằng hữu của tôi thật đáng thương"

[Hoa Minh] "Nghe cô nói thật phức tạp", Hoa Minh tỏ vẻ không hiểu, "Vậy cậu muốn an ủi bằng hữu của cô cho nên mới cùng hắn ăn cơm và nói chuyện phiếm?"

[Hoa Minh] "Xem là như vậy đi, chính là cô căn bản không giúp được gì, cho nên đã bị mời, cảm thấy bị làm cho phức tạp."

[Hoa Minh] "Nếu cảm thấy phức tạp sẽ không muốn đi a."

[Mạn Mạn] "Cũng không biết cự tuyệt như thế nào a."

[Hoa Minh] "Một người con gái muốn cự tuyệt người khác có rất nhiều lý do, sợ làm cho bạn trai của mình mất hứng ư? Như vậy lão bản của nàng hẳn là người không biết ngượng ngùng mà tiếp tục mời đi."

[Mạn Mạn] "Tôi không có bạn trai a."

[Hoa Minh] "Vây tìm người hỗ trợ, tìm Kiều An đi, hắn nhất định nguyện ý, ha ha." Hai người đồng thời cười rộ lên, Kiều An ư? Mạn Mạn trên mặt cười cười, trong lòng run lên, bắt đầu tưởng tượng lúc Kiều An cùng nàng đi ra nhìn thấy bộ dáng của Chu. Coi như hết, không dám nghĩ đến, Mạn Mạn cầm cái ly đi trở về chỗ ngồi.

[Hoa Minh] "Mạn Mạn," tiếng của Hoa Minh sau lưng vang lên, có chút chần chừ.

[Mạn Mạn] "Làm sao vậy?" Nàng quay đầu lại.

[Hoa Minh] "Cô thật sự không có bạn trai? Tuần trước tôi thấy cô cùng một nam nhân ở Tân Thiên Địa ——"

[Mạn Mạn] a? Mạn mạn cười gượng, "Thật không có, nhất định cậu nhìn lầm rồi."

Kỳ thật tuần trước nàng thực sự ở Tân Thiên Địa, thật vất vả nghỉ ngơi, đột nhiên nhận được điện thoai của Chu, hắn nói là đang lái xe ở gần nhà nàng, đột nhiên muốn tìm người ăn cơm chung. Khi đó Mạn Mạn ở nhà đang cầm dưa hấu ăn, trên tay nước đầm đìa, lúc nói chuyện điện thoại là do mẹ nàng cầm điện thoại đặt bên tai, vốn định cự tuyệt, nhưng đột nhiên nghĩ đến kĩ thuật lái xe của Chu, đương nhiên nếu không lái xe chính mình sẽ đi bộ nơi nơi, chung qui không yên lòng, nàng buông dưa hấu, đi ra cửa.

Xe của Chu ngay lập tức đứng ở dưới nhà nàng, hơn phân nửa là tra xét tư liệu của nàng ở công ty, xuống lầu, nhìn trái nhìn phải, khi đã chắc chắn không có ai, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng có chút bực dọc, ngày nghỉ còn phải hầu hạ vị Đại Lão Bản này, nhìn hắn ngồi trong xe, nhìn thấy nàng bản thân không tự chủ được mỉm cười. Nếu không thực sự tìm thấy người đi cùng, hắn cũng sẽ không vất vả như vậy chạy đến dưới nhà nàng làm gì? – Mạn Mạn suy nghĩ.

Lên xe, nàng phải là người lái xe, Chu cư nhiên muốn mình là ngươi lái xe nhưng không được, ở gần hắn một tháng, Mạn Mạn muốn hiểu được, ngoài việc cùng nàng ở một chỗ, vị công tử này lúc nào ra khỏi cửa đều có người theo hầu hạ, trước kia ở nước ngoài lái xe rất tốt, nhưng đáng tiếc ở nước mình lái xe theo hướng ngược lại, hơn nữa đã nhiều năm rồi, nên kĩ thuật điều khiển của hắn thực sự không dám khen tặng. Chạy một đường đến Tân Thiên Địa, sức lực của Mạn Mạn đều dùng để khắc chế việc nắm chặt cái tay nắm phía trên, cả người nàng như cứng ngắc, khó khăn bước xuống xe.

"Đi thôi, muốn ăn cái gì?" Chu vung tay lên, đi xuống xe trước.

Biết mình được ăn, tự nhiên vui vẻ hẳn lên, "Thật lâu không có ăn thất tát (chịu =.=, chắc là fast food), nơi này có một nhà hàng Pizza Masano, của một người Italy mở"

"Thức ăn nhanh ư, cô ăn uống như trẻ con vậy à." Tuy rằng nói như vậy, Chu vẫn cùng nàng đi vào nhà hàng kia ăn, vừa lúc bọn họ mở cửa, mời khách hàng tham quan cách mình làm pizza, có mấy người ngoài nghề mang theo con cái đang cùng nhìn đoàn người làm sốt cà chua, hăn hái kinh khủng. Mạn Mạn thấy hứng khởi, sắn tay áo chen vào, cũng bắt tay làm, đem bột nhão, thêm nguyên liệu vào, nhìn thấy Chu bất động bên cạnh mình, nàng lấy một nắm bột mì trên tay giao cho hắn, "Nếu đã đến đây thì cùng nhau làm đi, chứ đứng xem làm sao có thể hưởng thụ được thú vui này?"

Cái cách nói chuyện của nàng như là đã quên mất đại lão bản. Cầm bột mì, Chu cũng không để ý, tâm tình thật tốt mà cùng làm chung với mọi người.

Vì thế hai người liền tự làm một cái pizza, hưng trí đưa đem đi nướng, bếp trưởng Italy đặc biệt khoa trương đi ra đi vào, khen tác phẩm của bọn họ được làm hoàn mỹ, trả lại cho nàng một cái hùng ôm (chịu =.=). Mạn Mạn cầm hai cái hộp pizza đi ra cửa, lên đến xe vẫn còn cười.

"Mau về nhà đi, nếu không pizza lạnh thì làm sao mà ăn?"

;

"Cô còn nuốt trôi?" Chu khởi động xe.

"Là tôi làm a, ba mẹ nhất định rất muốn nếm thử, chút nữa mọi người cùng nhau ăn, tôi ăn một miếng nữa cũng không thành vấn đề."

"Như vậy a, đây là cái bánh mà tôi làm, cô cũng mang về đi, tôi trở về nhà cũng chỉ có một mình, đêm nay ta không có khả năng ăn xong nó đâu, tới mai cũng không thể ăn được."

"Ách ——" hai hộp đang cầm trong tay đột nhiên trở nặng, Mạn Mạn gục đầu xuống, "Không ần, nhỡ đâu tối anh lại đói thì sao? Đói bụng có thể mang ra ăn."

"Một người nửa đêm ăn pizza sao?" Hắn cúi đầu cười.

Trong đầu hắn không thể kìm được hiện ra cái dáng vẻ mở hộp ra của nàng ở trong phòng, trời ạ! Mạn Mạn than thở, vì cái gì mỗi lần bọn ta gặp nhau đều làm tâm tình của hắn thay đổi như vậy.

"Anh có thể tìm bằng hữu cùng ăn a, anh luôn ở một mình, không sợ cô đơn sao?" Nàng miễng cưỡng mở miệng.

"Cô nói là nếu buổi tối ta có muốn ăn thì tìm cô sao?" Ánh mắt của hắn lóe sáng, nhìn nàng chằm chằm.

"Tôi, tôi ngủ rất sớm, không ngủ muộn được a." Không được a, không thể mỗi lần đều bị hắn xỏ mũi đi như thê này được, nàng và hắn cơ bản là ở hai thế giới khác nhau, cùng hắn kết giao bằng hữu, về sau sẽ gặp không ít thị phi, nghĩ như vậy, Mạn Mạn tự cổ vũ mình ở trong lòng, sau đó gian nan mở miệng trả lời.

"Như vậy a." Chu không có nói tiếp, quay đầu lại nghiêm túc lái xe. Trong xe trầm mặc, lần đầu tiên nàng tỉnh táo trước mặt hắn thành công, Mạn Mạn vốn nên vì tiến bộ của chính mình mà vỗ tay, nhưng lại không biết vì cái gì, nhìn thấy khuôn mặt Chu bình tĩnh bên cạnh, trong lòng nàng đột nhiên khó chịu, có cảm giác rầu rĩ, đến lúc xuống xe cũng không mất cảm giác này.

5.2

Hai ngày nay chẳng nghe tin tức của Chu. Chu xuất thân phú quý, tuy rằng nhìn qua không được yêu thương, nhưng nhất định cũng không có gì để cự tuyệt hay đắc tội với hắn, hay tại nàng thờ ơ quá, hoặc là về sau cũng không có tin tức của hắn? Mạn mạn nghĩ vậy, đột nhiên trong bộ phận thiết kế truyền đến âm thanh náo động, oanh oanh yến yến(*), ngóng đầu lên xem, phía trước đó là Trữ Tổng hiếm khi gặp, phía sau là một nam nhân dáng người thon thả, bộ dạng tuấn tú bước vào, tất nhiên đó là Chu, phía sau một đám nhân viên khác không biết từ đâu ra, chạy theo, rất là náo nhiệt.

(*) Oanh Oanh Yến Yến: cái này mình google ra, trong truyện Kiều cũng có dùng từ ngữ này, nói nôm na đây là tiếng kêu ríu rít của loại chim oanh >> nghĩa trong truyện là khi âm thanh náo động ríu rít như tiếng chim hót vẻ vang.

Đan Ni Tư nghênh ngang đi ra ngoài, Trữ Nhiễm nhìn hắn gật đầu, "Đan Ni Tư, bản thiết kế cây tường vi lần này vẫn là do Nhân Tầm phụ trách, cho hắn thêm vài cộng tác viên, hẳn là ngươi đã biết hạng mục này rất quan trọng".

Đan Ni Tư gật đầu, quay đầu lại tiếp đón những người khác, Lục Lục và Kiều An đứng dậy, Hoa Minh cũng từ phía sau máy tính đi tới.

"Nghe nói lần này bộ phận thiết kế có ngươi mới, là cử nhân từ Tây Ban Nha về, tên Cố Mạn Mạn, tác phẩm lần này của nàng làm ta cảm thấy có hứng thú nên lần này nàng có thể làm cộng tác viên hay không?" Nhâm Tầm mở miệng trước, thanh âm nhu hòa.

"Có thể a, nàng vừa vào công ty một tháng, cũng đã đến thời gian thị thực năng lực của nàng, hẳn là không thành vấn đề." Miệng khích lệ, Đan Ni Tư nhìn xung quanh "Mạn Mạn đâu rồi?"

"Ta, ta đang ở trong này." Chậm rãi đứng dậy, Mạn Mạn hai má đỏ bừng, mắt tràn đầy tinh quang (tinh: sáng ngời, quang: sáng rỡ, nói chung là sáng chói), nói chuyện có chút cà lăm, bộ dáng đáng yêu, liền quay người lại nhìn vị thần tượng kia không có chút gì khác biệt, đều thấy mọi người ngây người

Nhâm Tầm nở nụ cười, "Thật ra Cố tiểu thư tuổi trẻ nên có thể nắm bắt được tư tưởng mới, việc này rất không dễ dàng a."

Nghe được những lời khích lệ của thần tượng, Mạn Mạn hai má kích động, đã đỏ lại càng đỏ hơn, cúi đầu khiêm tốn, "Kỳ thật lúc ấy tham gia cuộc thi SantiagoCalatrava, có rất nhiều kiến trúc sư cùng nhau hợp tác mới lấy được giải thưởng, cũng không phải là ý kiến của riêng một người nào, ta rất yêu thích các thiết kế lâm viên của ngài, có thể cùng Nhâm Tầm lão sư cộng tác, học tập từ ngài mới là giấc mộng của ta."

"Bảo ta ở đây, lão sư ít nhiều không được tự nhiên." Cảm thấy được ý tứ của nàng, Nhâm Tầm cười lớn hơn.

Chu đứng một bên, nheo mắt lại. Đã biết Nhâm Tầm đã có từ rất nhiều năm, cho đến bây giờ cũng chưa từng phát hiện mị lực như vậy của hắn. Tuyên bố hạng mục bắt đầu, việc nhỏ ấy, kỳ thật căn bản không cần sự xuất hiện nhàm chán của hắn, đột nhiên hắn rất muốn xuống lầu đùa giỡn với Mạn Mạn, nhìn xem khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Bây giờ không cần hắn làm bất cứ chuyện gì, tinh thần của nàng đã đỏ bừng, ánh mắt lóe sáng. Bỗng nhiên không biết vì cái gì mà khuôn mặt đỏ bừng bừng, sung sướng của Mạn Mạn khi hướng nhìn người nam nhân đối diện kia làm cho hắn khó chịu, tất cả chú ý của nàng tập trung lên trên người nam nhân đối diện. Híp mắt lại, Chu cảm thấy tình huống khác thường này làm cho hắn trầm tư.

"Chu, ngươi có muốn nói chút gì không?" Trữ nhiễm trở lại, nói chuyện với hắn

Hoàn hồn cười, Chu nhìn nhìn cảnh tượng hoan hoan trước mắt, phất tay, "Không có gì, để bọn họ tự sắp xếp hết đi, chúng ta đi lên trước."

Vừa rồi thấy sự xuất hiện của Chu, Mạn Mạn rốt cục cũng đem ánh mắt của mình quay lại nhìn, "A, Chu Đổng, ngươi ở đây a?" Nàng có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, nương nương là người mặc kệ sự đời, làm thế nào hôm này lại có thể gặp mặt như vậy.

Chu không có đáp lại, nhìn nàng mỉm cười, xoay người rồi đi. Cái gì cũng vậy, ở công ty lúc nào cũng tự cao tự đại, không để ý đến cá nhân. Mạn Mạn trong lòng thầm nói một câu, nhưng trước mặt thần tượng của mình làm sao lại có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhìn Chu một thoáng, rồi nàng tiếp tục quay đầu "cúng bái" thần tượng.

Oanh oanh yến yến (đã giải thích ở trên) thanh theo đi xa, tất cả khôi phục bình tĩnh, Đan Ni Tư đi đến văn phòng giữa bố trí nhiệm vụ, mọi người nhanh chóng vây quanh phía sau, chỉ có mình Hoa Minh đứng ở phía bên ngoài, một tai nghe, một bên dùng khóe mắt nhìn Mạn Mạn trước mặt, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Mạn Mạn ôm một sấp tư liệu đi ra sảnh lớn. Hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy Nhâm Tầm, thời gian kế tiếp có thể cùng hắn cộng tác, điều này làm tâm tình của nàng tốt hơn hẳn. Đột nhiên một chiếc xe chạy đến trước mặt nàng, sợ đến mức xuýt té ngã, định thần nhìn lại, dĩ nhiên là Chu, ngồi ở trong chiếc me màu đen, cười cười nhìn nàng, "Mạn Mạn."

Không phải mới vừa để ý tới người ta sao? Hiện tại lại ở đây làm phiền nàng, mạn mạn có chút oán khí, "Có chuyện gì sao Chu Đổng?"

"Hôm nay không có lão bằng hữu tại đây, muốn mang hắn đi đến lão Triệu ăn cơm, muốn cùng đi không?"

"Hôm nay không được a, tôi phải về nhà chuẩn bị tư liệu." Một tay ôm tài liệu, một tay ôm đồ vật này nọ, Mạn Mạn miệng cự tuyệt, trong lòng toái niệm, bằng hữu của ngài đều là quý công tử sao? Mang náo nhiệt cho ta để làm gì?

"Như vậy a, tôi và Nhâm Tầm cùng đi, cô về nhà trước đi." Chu lại cười, cửa kính xe chậm rãi dâng lên.

Đột nhiên đôi tay nhỏ bé trắng tuyết bắt lấy kính xe, Mạn Mạn tràn đầy ão não nói, "Chờ một chú Chu đổng, ngài muốn cùng Nhâm lão sư đi ăn cơm sao?"

Kính xe hạ xuống, khuôn mặt của Chu còn đang mỉm cười, ánh mắt hơi híp nhìn Mạn Mạn, ngượng ngùng cười, "Tôi, tôi đột nhiên muốn ăn lại món ăn của Triệu bá bá nữa." Thanh âm nịnh nọt, xích lại gần như một chú cún, chỉ thiếu mỗi cái đuôi ve vẩy nữa thôi là nàng đã trở thành cún rồi, thật sự rất đáng yêu a—

"Cô không phải nói là muốn về nhà chuẩn bị tài liệu sao?" Chu nhắc nhở nàng.

"Cùng lắm thì làm đêm thôi." Gì chứ có thể cùng thần tượng ăn cơm, đây là cơ hội ngàn năm có một, làm sao nàng có thể bỏ lỡ.

"Lên xe đi, tôi còn chờ Nhâm Tầm nữa." Chu vươn tay thay nàng mở cửa xe.

Khoái trá lên xe, Mạn Mạn ôm xấp tài liệu nặng trịch, tươi cười.
Hết Chương 5
____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro