Chương 6 - Đi ăn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + Edit: Huyễn Vinh

6.1

Lão Triệu thân mặc đường trang, cười ha hả đi ra đón tiếp, cùng Chu và Nhâm Tầm hỏi han, xem ra đều là khách quen của hắn, hai nam nhân đi ở đằng trước, cái đầu nhỏ xinh của mạn mạn bị che khuất cho đến khi lão Triệu nhìn đến, lại cười thật lớn tiếng "Mạn Mạn lại đây nào, ha hả..., hôm nay muốn ăn cái gì đây?"

"Lão Triệu bá bá, lần trước ăn canh của người rất ngon, ta buổi tối đều nằm mơ thấy." Mỗi lần nhìn thấy lão bá bá này, nàng đều không tự chủ nhớ đến ông già Nô-en, cảm giác rất thân thiết, ánh mắt mạn mạn tươi cười như hai vầng trăng rằm.

"Thích là tốt rồi, hôm nay lão Triệu sẽ trổ tài, cam đoan có đánh ngươi đi nữa thì ngươi cũng không ngừng ăn." Được khen nhiều như vậy, lão Triệu cảm thấy trong lòng mình đầy ắp vui mừng, liền xoay người đi vào bếp.

Ba người ngồi xuống ghế, Nhâm Tầm có chút kỳ quái mở miệng, "Từ lúc nào mà lão Triệu lại xuống bếp như vậy? Trước kia đều rất tự cao tự đại mà?"

Chu không đáp mà chỉ cười, ánh mắt nhìn Mạn Mạn, "Ngươi không biết lão Triệu mặt mũi thiên đại(*) a? Buổi tối lười biếng nên rất ít tự mình xuống bếp."

(*) Thiên đại: có thể hiểu là ban ngày, ý nói là ban ngày thì làm đồ ăn, ban đêm thì lười biếng

"Thật vậy chăng?" Mạn Mạn mở mắt, "Vừa rồi hắn có nói hôm nay cam đoan chúng ta có bị đánh đi nữa cũng không buông tay, thật đáng để chờ đợi."

Bàn tay của Chu, thon dài trắng nõn, ở trước mắt nàng nhoáng lên một cái, Mạn Mạn chỉ thấy gió lạnh phất qua, rất nhanh, chỉ nghe hắn nói, "Hắn nói chính là ngươi, để cho lúc ngươi ăn, ta sẽ làm rõ."

Biết rõ là hắn hay nói giỡn, Mạn Mạn vẫn trừng mắt nhìn, cùng Chu ở chung một vài lần, Mạn Mạn đã quên mất nhân vật này là Đại lão bản của nàng, Nhâm Tầm ngồi bên cạnh nhìn thấy hai người trước mắt nói chuyện qua lại, chỉ cảm thấy thú vị, đơn giản cầm chén trà lên, uống một cách khoan khoái.

"Chu, không được khi dễ Mạn Mạn a, cô nương này ta vừa thấy liền hợp ý, về sau chỉ cần Mạn Mạn đến, ta nhất định tự mình xuống bếp." Lão Triệu hô to từ ở dưới bếp, phía sau có vài phục vụ bàn đang cầm mấy bát canh nhỏ.

Nhìn thoáng qua mấy bát canh đó, Nhâm Tầm nở nụ cười, "Ta phục Mạn Mạn rồi, lão Triệu hôm nay ngay cả món áp đáy hòm (ý là món độc đáo khó làm) đó cũng lấy ra trổ tài nữa."

;

Tò mò chồm đầu lên xem, một cái chén nhỏ có vài con cá, rất đơn giản, một khối đậu hũ trắng tuyết, trơn nhãn nõn nà, trông rất đẹp mắt, "Cá nhồi đậu hủ sao?" Ngón tay đặt ở bên miệng, Mạn Mạn suy đoán.

"Đây là lưỡng đạo, món Thiện Ngư của Hoài Dương là món cá nằm trong đậu hủ." Chu cười nhẹ, mở miệng, "Lão Triệu đừng đến đây khoe khoang, ta biết ngươi đang mang đồ ăn ngon lên, sao không trở lại nhà bếp làm đồ ăn tiếp đi? Ngươi và muội muội hợp ý đây sắp đem đầu chui vào khối đậu hủ rồi."

Đã đoán sai, Mạn Mạn có chút thẹn thùng, đúng là hiểu biết về món Hoài Dương của nàng là dốt đặc cán mai, lão Triệu cười ha hả quay vào bếp, Nhâm Tầm đột nhiên mở miệng, "Chu, Mạn Mạn và ngươi thường xuyên ra đây ăn cơm sao? Chẳng lẽ ngươi và Mạn Mạn là ——"

"Không phải, ta cùng chu đổng mới vừa biết nhau được một tháng mà thôi, hắn là Đại lão bản của ta." Mạn Mạn vội vàng giải thích, sợ thần tượng hiểu lầm quan hệ giữa nàng và vị nương nương này.

Chu nhìn nàng một cái, không có trả lời, bưng ly trà thùy mâu tế phẩm trước mặt lên, nhìn như không có việc gì, nhưng mắt phượng chung quy vẫn tiết lộ cảm xúc, hơi hơi híp lại.

6.2

Các cô gái vận váy thắt lưng cao bưng chén dĩa đi vào, viền ngoài màu xanh lam, uốn lượn quay quanh một vài đường kẻ như những con lượn, tựa như váy lụa của hằng nga, hương khí nồng đậm, một chén tròn khác có màu đen, đĩa đựng nước luộc thịt đặt ở vị trí phù hợp, nhìn qua tươi mới du nhuận(*), chỉ cảm thấy nước miếng không thể nào khắc chế được tràn ra, Mạn Mạn nhỏ thanh, "Thơm qá a."

(*) Du nhuận: Du dầu mỡ, nhuận: trơn bóng >> bóng dầu, mà đặt vào trong truyện mình thấy k hay nên giữ nguyên.

Lão Triệu xoa xoa tay, vừa cười vừa ngồi xuống, "Chu, còn nhớ món ăn lưỡng đạo này không?"

"Sao lại không nhớ rõ, ăn đắc ta ba (bó tay 囧) ngon đến mức muốn gói cả ngươi đem về." Liếc nhìn Mạn Mạn một cái "Mạn Mạn, lau nước miếng đi kìa."

Trừng mắt nhìn, Nhâm Tầm đưa thìa qua, "Mạn Mạn, cái này nóng lắm, ăn phải cẩn thận."

Hạnh phúc tiếp nhận thìa, Mạn Mạn mặt lại hơi đỏ, Nhâm Tầm cùng nàng trong tưởng tượng giống nhau như đúc, ôn nhu nho nhã, trách không được có thể thiết kế ra những bản vẽ lâm viên giống nhau đến như vậy, có rất nhiều vấn đề cần phải hỏi, nghĩ muốn hỏi một lần cho thỏa thích, lâm viên cổ điển này cảnh vật có vấn đề, làm sao để giải quyết đây? Tại sao không gian nhỏ hẹp ở nơi này lại làm cho người ta có cảm giác rộng mở —— đáng tiếc, tay trái cầm chén nhỏ, tay phải cầm thìa, lão Triệu đã muốn cười tủm tỉm đợi nàng thử đầu tiên, đương nhiên, trước mặt truyền đến từng đợt mùi hơn làm cho nàng thần hồn điên đảo, "Mạn Mạn, nếm thử chút, hai ngươi họ cái gì cũng đều đã nếm qua, không cần để ý họ đâu."

"Như vậy a ——" ngượng ngùng nhìn hai bên, như vậy thì nàng sẽ không khách khí đâu.

Sau khi ăn cơm, Mạn Mạn cảm thấy chướng bụng, đi ra khỏi nhà hàng, Nhâm Tầm mỉm cười xua tay: "Ta ở gần Thượng Hải, đang muốn đi bộ về, các ngươi đi trước đi."

"A ——" Mạn Mạn có chút thất vọng, còn không có cơ hội cùng chàng nói vài câu, nhìn theo hướng chàng rời đi, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Chu, tươi cười nhạt nhẽo, "Mạn Mạn, cần ta chở ngươi về nhà không?"

Có chút khó chịu, nàng luôn tự mình lên xe và ngồi vào ghế lái, hiện tại nghe được hắn hỏi như vậy, Mạn Mạn sửng sốt, lập tức trì hoãn lại, "Ngươi không phải còn có việc? Không cần quan tâm đâu, ta có thể tự đi về nhà."

Có phải ảo giác hay không, nàng như nhìn thấy Chu hơi thở dài, "Không có việc gì, đột nhiên muốn chạy xe đi, muốn cùng nhau đi không?"

;

Mạn Mạn chần chờ một tí, hắn liền cười nhẹ, cúi đầu nói, "Như vậy đi, ta cho lái xe lại đây chở ngươi về." Hô hấp một chút, trước mặt nhìn thấy con đường nhỏ, hai sườn ngô đồng với cành lá rậm rạp, hàng đèn vàng xuyên thấu qua bóng cây, nhìn hắn trong mắt, hơi giống như sóng gió nhộn nhạo, gió lạnh phất qua, bóng cây biến ảo, ngũ quan hắn quan minh diệt không chừng (*), chưa từng nghe được những lời nói như vậy từ hắn, giống như một việc thật mới lạ, bất ngờ, trong lòng trống rỗng, thật ra do đây là đêm đầu hạ, vẫn có chút không khí lạnh, Mạn Mạn có chút không yên lòng, nhìn vào mắt của hắn không thể đoán được hiện tại hắn đang nghĩ gì, chính là cảm thấy không được để hắn một mình, chưa kịp tự hỏi, nàng đã mở miệng, "Ta, ta cũng muốn đi."

(*) Quan minh diệt không chừng: sáng đến mức dập không được.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn không rõ muốn gì, thanh âm bình thản, "Tốt, cùng nhau đi một chút."

Đèn đường vàng nhạt trên mặt đất, nhỏ vụn một mảnh ánh sáng nhỏ khắc lên hoa văn trên hàng rào sắt, tinh xảo phức tạp, xuyên thấu qua hàng rào là tảng đá lớn xanh biếc, róc rách nước chảy phía trước biệt thự thấp thoáng ở giữa, đêm đầu hạ, ẩn ẩn mùi hoa truyền đến, nam nhân trước mặt bước chân thong thả, không vội không từ, Mạn Mạn thủy chung đi theo phía sau hắn, bỗng nhiên dừng lại dưới bóng ma lý, một chút một chút, con đường này rất là u tĩnh, một hồi lâu mới có một chiếc xe chạy qua, cũng là nháy mắt mà đi xa, ánh sáng và tiếng ồn ngắn ngủi đi qua, lại là rất nhiều sự yên lặng. Không ai lên tiếng, vốn nên cảm thấy xấu hổ, cũng không biết vì sao nàng lại cảm thấy trong lòng có chút bình thản.

Đường nhỏ quanh co, không biết chuyển hướng nơi nào, đột ngột âm thanh ồn ảo truyền đến, trước mặt đột nhiên trống trải, lộ ra đường lớn, đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo động tiếng người dồn đến, quay đầu lại nhìn thấy con đường nhỏ kia, như hai thế giới khác biệt.

<<trans tới đây mình cứ ngỡ là hai người này xuyên không ấy>>

"Mạn mạn, " chu đột nhiên mở miệng, Mạn Mạn cả kinh nhảy dựng.

"Làm sao vậy?" Mạn mạn ánh mắt đen lung linh, trong bóng đêm giống như tẩm ở thủy ngân trung ở hai hoàn ngọc lưu ly, hắc bạch phân minh.

Tiểu cô nương này không biết làm sao lại thiên tư thông minh như vậy, kỳ thật sông còn chưa tan băng, phượng trong mắt hiện lên một tia chật vật, kỳ thật chính mình cũng đột nhiên tỉnh ngộ, có chút hối hận, còn không bằng không rõ chuyện, có một số việc không biết lúc nào hoàn mỹ, một khi biết được nhất định gắn bó, nghĩ đến con đường phía trước mình hơn phân nửa nhấp nhô, hơi buồn bực, nhìn đến con mắt tinh lượng của nàng, trong lòng nhịn không được, chậm rãi mềm mại nhìn xuống, "Chúng ta đi trở về đi, xe còn ở chỗ lão Triệu."

Tim nàng bỗng đập mạnh, Mạn Mạn không rõ lúc này trong lòng Chu vòng vo ít nhiều tâm tư, chỉ thấy ánh mắt hắn phức tạp, chỉ một cái chớp mắt của hắn cũng có thể làm nàng hết hồn, giờ khắc này Chu lại trở nên nhu hòa cười, hai bên thân mình, một bên là thế tục ồn ào nào động, một bên là sự yên lặng của nước trong, nam nhân trước mắt khẻ mỉm cười, dẫn đầu xoay người, hướng nàng nhìn, ý bảo nàng theo kịp ánh sáng của đèn đường kia, oanh một tiếng, Mạn Mạn lại cảm thấy khuôn mặt mình đỏ bừng. Không, không thể nào! Không cần nàng không có chuẩn bị tâm lý ngay lúc đó, lại đột nhiên thay đổi, nếu để cho người khác bởi vì nhìn thấy hắn đột nhiên đổi thành thiên ngoại phi tiên (nôm na trần tục là nhìn thấy trai đẹp) mà nhịn không được chảy máu mũi, nàng nhất định sẽ bị cười cho đến chết!
Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro