Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31.1

"Đại đường ca" hai tay Chu còn ở trên bánh lái, "Hôm nay em có Chuyện quan trọng phải làm, để hôm nào khác nói chuyện có được không?"

"Chu, nếu không phải cùng đường anh cũng sẽ không tìm đến em đâu." Trữ Nhiễm đứng cạnh cửa, vẻ mặt thống khổ.

Thở dài, Chu ấn nút mở khóa cửa, "Anh lên xe đi."

Trữ Nhiễm cúi đầu lên xe, mở miệng, "Anh ——"

"Phải bắt đầu nói từ đâu đây, à, 30579? Thế bác viên? hay là Vũ Thiên Thế Kỉ? Em không có nhiều thời gian cho lắm, tốt nhất là nói tóm gọn lại một chút."

Vẻ khiếp sợ xuất hiện trên khuôn mặt Trữ Nhiễm, nhưng anh ta lấp liếm lập tức cười khổ, "Kỳ thật em đã biết rồi, phải không?"

"Đại đường ca." Chu nghiêng đầu nhìn Trữ Nhiễm một cái, giọng đột nhiên thấp xuống, "Mới trước đây Đại đường ca còn thường xuyên mang em đi theo khắp nơi a."

Không rõ vì sao Chu lại nói ra điều không liên quan này, Trữ Nhiễm sững sờ.

"Đại đường tẩu và Tiểu Phong ở Canada có tốt không? Năm ấy lúc anh chị vừa yêu nhau còn mang em đi theo du lịch một lần, bởi vì em, Đại đường tẩu còn đứng ở một bên đường hờn dỗi với anh, khi đó anh một bên lái xe, một bên nói, lời nói đó anh có còn nhớ rõ không?"

Mơ hồ hiểu được ý tứ của Chu, Trữ Nhiễm trong lòng chậm rãi chua xót, "Nhớ rõ, anh nói Đường đệ này của anh, đừng có trông yếu đuối, nhiều người bên cạnh như vậy nhưng thực sự rất cô đơn, anh làm đường ca cũng cố gắng làm cho em ấy được vui vẻ một chút."

Khẽ cười, "Đúng rồi, những lời này em vẫn ghi tạc trong lòng. Đáng tiếc sau đó em đi Bắc Kinh, không còn cơ hội cùng đường ca đi du lịch nữa. mấy năm nay ở Thượng Hải đều là do Đại đường ca vất vả để ý, lại càng vất vả tạo ra thành quả lớn, bây giờ lại việc nhỏ lớn của mình đều có thể tự giải quyết."

"Chu ——" xấu hổ đến tột đỉnh, Trữ Nhiễm ngay cả đầu cũng không dám ngẩn lên.

"Chính là chuyện của Vũ Thiên Thế Kỉ, có thể trách em sơ sẩy, không có nhắc nhở cho anh trước. Em cũng không dự đoán được nước sông vẩn đục như vậy mà anh cũng muốn tranh giành."

"Chu, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Giọng nói của Chu mặc dù thấp, nhưng khi lọt vào trong tai Trữ Nhiễm lại giống như những tản đá ngàn cân áp chế. "Anh cũng nghĩ là không, nhưng mấy năm nay việc đầu tư ở nước ngoài của anh bị tổn thất trầm trọng, lần này em đột nhiên duy trì vũ thiên thế kỷ, vốn tưởng rằng mọt cơ hội, Trần phó thị trưởng lại lời thề son sắt, cho nên anh đem toàn bộ gia sản đầu tư vào trên nguyên thủy cổ, không nghĩ đến công ty này và hắn ta đều là một quân cờ, nói mất liền mất, anh ——"

"Toàn bộ tài sản ——" Chu thoáng giương mắt, "Đại đường ca, giá trị con người không thấp a, Nguyên Thủy Cổ này, cho dù bán hay tặng, cũng không phải là con số nhỏ già đâu."

Mồ hôi lạnh toát ra, "Nếu là chính vì gia sản của mình, còn chưa tính, còn có một người ***** ——"

*Đây là lí do mình lưỡng lự không up truyện trong thời gian gần đây)

"Người *****?" Những lời này nói ra, ngay cả người bất động thanh sắc như Chu cũng phải kinh ngạc đổi cả thanh âm.

Trữ Nhiễm không ngừng nói, thanh âm sợ hãi, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh,"Đầu năm lúc bọn họ tiếp xúc, chỉ nói là hợp tác, anh cũng không dự đoán được lai lịch của bọn họ đáng sợ như vậy, thủ đoạn khôn ngoan như vậy."

Trong dạ dày bắt đầu cảm thấy lở loét đau nhức, tay trái không tự chủ được di chuyển xuống, đột nhiên cảm thấy không ổn, một lần nữa thả tay lái ra, dùng sức nắm, cố gắng trầm mặc.

Thấy Chu cầm tay lái, dùng sức đến trắng bệch, không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì, Trữ Nhiễm kinh hồn táng đảm, "Chu, thất bại lần này, tổn thất trầm trọng, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Một tháng tiền bọn họ để lại nói, nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cho em đổi ý. Anh không biết bọn họ muốn làm gì, chính là ——"

"Những người đó đều là muốn ăn tươi nuốt sống thôi, lại có thể trêu chọc người phía trên bọn họ, Đại đường ca, việc ăn uống của anh cũng không khỏi quá lớn."

"Chu, em nhất định phải cứu anh." Nghe Chu nói ra cảm giác, Trữ Nhiễm thanh âm run rẩy.

Còn không đợi câu trả lời của Chu, đột nhiên có xe ở ngoài cửa, vài người nhanh chóng từ trên xe đi xuống, trong nháy mắt đã đến trước mặt.

"Chu thiếu ——" thấy Chu bình an vô sự ngồi trong xe, Tiểu Nhạc trong lòng cảm thấy dễ chịu.

Không đáp lại Tiểu Nhạc, Chu tiếp tục nói chuyện cùng với Trữ Nhiễm. "Đại đường ca, annh xuống xe đi. Em đều đã biết rồi, mấy năm nay anh cũng đã quá bận bịu rồi, thật lâu chưa thấy anh cùng với đại đường tẩu và Tiểu Phong đi, trở về chuẩn bị, qua bên kia cùng bọn họ, một nhà đoàn viên, trải qua vài năm thanh nhàn thật tốt đi."

"Chính là ——" còn muốn nói cái gì đó, nhưng cửa xe đã mở ra, có người ở ngoài cửa lẳng lặng chờ anh ta xuống xe.

"Sẽ có người đưa anh đi, yên tâm đi." Chu cũng từ bên kia của xe đi xuống, không liếc nhìn Trữ Nhiễm một cái.

"Chu thiếu, ở sân bay đã có người đuổi đến, vì sự an toàn của ngài, cũng ta vẫn là ở đây đợi tin xấu đi." Cẩn thận nhìn biểu tình của Chu, Tiểu Nhạc cúi đầu mở miệng.

Chu dừng bước đi, đuôi mắt nhếch lên, chuyên chú nhìn nàng một cái, như chứa đựng một ý tứ cực đoan nguy hiểm nào đó xuất hiện dưới đáy mắt trầm tĩnh của anh ta. Đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương, Tiểu Nhạc vốn đã nhìn quen mưa gió vẫn không kìm lòng được mà lui từng bước nhỏ, chỉ nghe thấy thanh âm của Chu, xa lạ mà xa xôi, cúi đầu truyền đến, "Tiểu Nhạc, cô nói giỡn sao? lái xe, chúng ta đi ra sân bay."

31.2

Sân bay đường lớn, rộng lớn bình thẳng. Đoàn xe một đường chạy thật nhanh, Tiểu Nhạc ngồi ở ghế phụ phía trên, lại cảm thấy con đường này dài lâu xa xôi, giống như dài vô hạn không có điểm kết thúc. chu ngồi ở ghế sau, từ lúc lên xe đến giờ không có lên tiếng, nhưng áp lực vô hình cứ như ở tứ phương tám hướng chèn ép ở nơi đây, làm cho Tiểu Nhạc thực sự khó thở. Thật vất vả, xe đi qua thông đạo đặc biệt, nàng giương mắt nhìn đến kính chiếu hậu phía trên, cẩn thận mở miệng, "Chu thiếu —— chúng ta tới rồi." Lời còn chưa dứt, đột nhiên dừng lại, phía sau kính chỉ thấy Chu tựa vào ghế phái sau không ngờ ánh mắt như thế, một tay đặt ở cạnh bên người, tay kia năm tay dấu vào trong bụng phía trước, sắc mặt tái nhợt. Nghe được lời nói của Tiểu Nhạc, nhưng không phản ứng gì.

Làm sao vậy? đột nhiên hoảng sợ, Tiểu Nhạc thanh âm run lên, "Chu thiếu, Chu thiếu!"

Giây tiếp theo, Chu mở mắt nói, "Tới rồi sao? Chúng ta đi vào trong thôi."

Trong nháy mắt vẫn còn hoảng sợ, Tiểu Nhạc nhất thời nói không ra lời, bên ngoài cửa xe có hơn mười người vội vàng chạy tới, nhìn thấy Chu ngồi phía sau, Phùng Sĩ Nghiêu sắc mặt trắng bệnh, tay cầm cửa, vừa nói chuyện, một bên nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Tiểu Nhạc, "Chu thiếu, tại sao người lại tự mình đến đây?"

"Phùng bá bá, người chừng nào thì đến?" Chu đi xuống xe, lập tức đi về phía trước.

Phùng Sĩ Nghiêu vội vàng đuổi kịp, "Vừa xong, phía đầu sân bay, hẳn là theo kịp."

Cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, Chu gật đầu, "Ừ, vẫn còn thời gian."

Nói như vậy, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, Tiểu Nhạc dừng chân lại, mở điện thoại ra. Đầu dây bên kia ngắn ngủn một câu, nàng liền đột nhiên mở to hai mắt, kìm lòng không đậu khẽ kêu lên, "Tiểu Lí! Các người đã ở sân bay rồi sao?!"

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển về hướng của nàng, Tiểu Nhạc lại giương mắt nhìn Chu, tay vươn cầm điện thoại, thanh âm phần nào trở nên khô khốc, "Chu thiếu, Mạn Mạn tiểu thư muốn người nghe điện thoại."

Mạn Mạn —— tay Chu nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia, ngọt ngào mà thanh thúy, "Chu, hì hì, hoảng sợ đi. Em và Tiểu Lí đã ở sân bay rồi, anh ở nơi nào, có phải đang ở trên đường hay không?"

"Mạn Mạn ——" Chu cầm điện thoại, trong lòng bàn tay nóng bỏng, vừa vặn phía trên một trận lạnh cả người.

"Em mới đến, đã đi đến một đường thông đạo đặc biệt rồi." Hoàn toàn không biết được tâm tình của Chu lúc này, nàng ở nơi nào tiếp tục, thanh âm đột nhiên thấp đi, hơi hơi có chút ngọt nị làm nũng, "Ừm —— đã lâu không gặp được anh, rất nhớ anh nên em nghĩ nên về sớm một chút để được gặp ——"

"Em" chỉ nói được một chữ, đột nhiên yết hầu đau nhức, Chu khụ một tiếng, mới có thể tiếp tục, "em đưa điện thoại cho Tiểu Lí đi."

"A?" Thanh âm của nàng ngược lại có chút thất vọng, nhưng vẫn thuận theo mở miệng nói, "Tiểu Lí, Chu nói ——" còn chưa nói xong, đột nhiên nghe được nàng âm điệu trở nên kinh ngạc, "Ủa, Hoa Minh, tại sao lại ở trong này, còn mặc quần áo như thế này ——"

"Mạn Mạn!" Thanh âm trước ập tới, đã có tiếng truyền đến, còn muốn nói cái gì đó, điện thoại kia đầu lại truyền đến tiếng đánh nặng nề, sau đó đó là tín hiệu gián đoạn.

"Chu ít ——" bị sắc mặt của chàng dọa, Phùng Sĩ Nghiêu thanh âm sợ hãi.

"Ở thông đạo đặc biệt". Nghĩ muốn cất bước đi ra ngoài, thân thể lại không chút nào hợp tác, không thệ khắc chế được cơn đau đớn ở thắt lưng, tay Chu đè lại nơi mình đang đau đớn, run giọng mở miệng, mồ hôi tinh mịn trong nháy mắt đã che kín cái trán của chàng.

31.3

Các động tác múa may như trong phim của Hoa Minh trước măt Mạn Mạn, khuôn mặt không một chút thay đổi, chỉ khác là mặc đồng phục như nhân viên ở sân bay, thật quỉ dị. Đang muốn mở miệng hỏi tại sao như vậy, Tiểu Lí ở cách đó vài bước đã lấy thân mình chạy ra trước nàng để đỡ lấy đòn đánh của Hoa Minh. Thân mình được Tiểu Lí che chắn, di động rơi xuống đất phát ra tiếng giòn tan, nát thành nhiều mảnh.

Chạy mau! Một tiếng gào to từ Tiểu Lí truyền đến. Mạn Mạn ngã ngồi trên mặt đất chỉ biết cả kinh nhảy cả người lên mà nhìn hai người đàn ông trước mặt mình đang đánh nhau, tiếng động vang vào trong tai thật đáng sợ và xa lạ.

Chạy a! Tiểu Lí đang mắc kẹt giữa trăm vội vàng, quay đầu hét to với nàng một tiếng, khóe mắt nhìn đến con đường cuối cùng, có người cũng mặc đồng phục nhân viên ở sân bay giống như Hoa Minh đang chạy đến hướng của nàng. Không chần chờ, Mạn Mạn bản năng quay đầu ngược hướng của họ mà bỏ chạy.

Con đường này đèn đuốc sáng trưng, nhưng không biết tại sao lại không có một bóng người. Cảnh Tiểu Lí và Hoa Minh đang đánh nhau bị quên lãng. Cả thế giới giống như chỉ còn lại tiếng bước chân liên tiếp của nàng, dừng lại ở trên thảm dày, nặng nề không thể chịu nổi. Sau đó tiếng hít thở của bản thân nàng càng lớn, ồ ồ hỗn độn, lá phổi bắt đầu dau nhức, phía sau có tiếng bước chân ngày càng gần. Phía xa xa cuối con đường lại có hơn mười người rất nhanh chạy về phía của nàng. Bối rối không rõ bọn họ rốt cùng là người của ai trời ạ —— Trong lòng rên rỉ, hai mặt đều bị công kích, tuyệt vọng làm cho nàng cơ hồ nghĩ muốn dừng lại bước đi, buông lỏng sự giãy dụa trong tuyệt vọng này.

Mạn Mạn, chạy mau! Âm thanh quen thuộc như từ ở rất xa truyền đến một cách nhiệm màu rơi vào tai nàng lại như một tiếng sét đánh. Chu ——!

Mắt nhìn thấy Mạn Mạn, từ đầu bên kia con đường, lại chạy trốn lại đây, thở ồ ồ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mồ hôi. Những người đàn ông truy đuổi nàng đã kề sát phía sau, vươn tay chụp vào bả vai của nàng.

Trong nháy mắt này, Chu đầu óc trống rỗng, thân thể dau nhức như hoàn toàn không — Cảm giác, giống như thể xác đã thoát li sự thật, đột nhiên như trở lại lúc mình mười tuổi nhớ lại chạng vạng ngày hôm ấy, lái xe đưa Chu về nhà rồi lập tức rời đi. Trong biệt thự không một tiếng người, Mĩ Di mỗi ngày đón khách cũng không biết tung tích, đi một mình lên lầu, đến phòng ngủ của mẫu thân, cách cửa hờ khép, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy mẹ đưa lưng về phía mình, nằm ở trên giường, tóc đen hỗn độn rối tung ở trên gối, thân thể yên tĩnh bất động, ngay cả hô hấp phập phồng cũng không nhìn thấy, ngoài cửa sổ trời chiều như máu, Chu vịnh cửa đứng tại chỗ, sợ hãi đến mức không dám di chuyển. đúng vậy, cực độ sợ hãi, Chu liền đứng tại chỗ như vậy, vẫn không nhúc nhích, nhìn trời chiều ở ngoài cửa sổ, từng giọt từng giọt biến mất, cho đến khi tiếng khóc của mĩ di làm cho anh ta bừng tỉnh. làm gì còn muốn bừng tỉnh anh ta? nếu như tra tấn như vậy, còn lại đến một lần nữa, anh ta tình nguyện từ nay về sau không hề tỉnh lại.

Cả đời này chưa trải qua lần chạy trốn nào như thế này, yết hầu đau nhức, sự khó thở, trước mắt một mảnh mơ hồ, xuyên qua đám người hỗn độn này, xa xa nhìn thấy thân ảnh của Chu - người đàn ông quen thuộc, đang đứng ở cuối con đường, một tay mở cửa lớn, một tay đặt canh bên người, hơi khom thắt lưng, hình ảnh kia dừng lại trong mắt vô số bóng người thác loạn ở phía sau, vô cùng rõ ràng, cả thế giới như trong nháy mắt bị mờ nhạt, trong mắt chỉ nhìn thấy anh, xa xôi mà rõ ràng, rõ ràng đến mức thậm chí có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của anh, đôi mắt phượng dài nhỏ kia vô vàng hoảng sợ, trên mặt trống rỗng.

Đầu vai trầm xuống, nghĩ biết mình đã bị người phía sau lưng đuổi kịp, không quay đầu lại, ánh mắt của nàng còn đang dừng trên bóng người xa xôi kia, giờ khắc này, Mạn Mạn hô hấp dừng lại, ánh mắt kiên định, đột nhiên tay nàng phản công bắt lấy cánh tay của người đang nắm lấy bả vai nàng kia, một chân áp sau sử dụng lực, xoay thấp người, nghe tiếng người phía sau, đồng thời truyền đến thanh âm kinh ngạc. nàng đã tạo nên một cảnh kiên suất kinh đẹp, động tác lưu sướng, hành văn liền mạch lưu loát.

(* đoạn trên tả cái cách vật người qua vai trong nhu đạo thì phải)

31.4

Một cô gái vừa bị rượt đuổi, lại chạy thất thần, chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng động tác vật người qua bả vai của nàng cực kì thuần thục, thực hiện một cách quá kiên suất, bất ngờ không kịp phòng. Nhất thời kinh ngạc, thân thể hàng năm tập luyện có tố chất phản ứng nhanh nhẹn kia rơi xuống đất liền lập tức ngồi dậy, một tay liền bỏ vào trong lòng ngực muốn lấy ra cái gì. nhưng cơ hồ cùng lúc đó trán hắn liền lạnh băng, trước mặt hắn bây giờ là một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ xinh thanh lệ nhưng ánh mắt băng hàn, khóe mắt nhìn người khác như muốn đến lấy mạng. Không hiểu sao trong lòng hắn ta như trống rỗng, giang sơn rộng lớn tranh chấp ngay tại đây, không ngờ lại có thể bị lật thuyền trong mương. Hắn cụp mắt, than nhỏ một tiếng.

Mạn Mạn đứng thẳng dậy, không thèm để ý đến tất cả mọi việc xảy ra xung quanh mình, không chớp mắt mà chạy về hướng Chu, tiếp tục chạy như điên, lúc nàng đang chạy nhanh đến trước mặt anh ta, rốt cục nàng cũng cười rộ lên, dang rộng hai tay, chân còn nhảy lên, ôm lấy người Chu.

Chưa kịp phục hồi tinh thần sau khi nhìn thấy cảnh kia, trong lòng ngực Chu đột nhiên xuất hiện một hương thơm ôn nhuyễn đâm vào mình đến mức lui về phía sau vài bước, trong đầu vẫn trống rỗng, nhưng hai tay vươn ra của nàng dùng sức ôm lấy cổ Chu, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lên, cảm giác thật ấm áp làm cho tim anh ta cũng từ từ đập chậm lại. Khoảnh khắc nhớ lại chớp mắt kia bỗng chợt tan biến, giờ khắc này, anh ta rốt cục có thể một lần nữa khống chế thân thể của chính mình, cúi đầu xuống, hai tay dùng sức, đem nàng ôm vào trong lòng.

Ở lại xử lí tốt hậu quả công việc, phùng sĩ nghiêu đứng ở bên cạnh xe, nghe Chu thấp giọng dặn.

"Vâng, tôi sẽ liên hệ với phía bắc kinh, tranh thủ nhanh chóng giải quyết tốt chuyện này." Nóng đầu*, Phùng Sĩ Nghiêu lên tiếng trả lời.

*Đốt đầu > ai cho them ý kiến :'(

Tuy rằng sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, nhưng giọng của Chu đã khôi phục như ban đầu, "Phùng bá bá kinh nghiệm xử lí việc này vô cùng phong phú, ở nơi đó các phe phái cũng đang đấu tranh rất kịch liệt, chúng ta cũng không nên nhúng tay vào nhiều, việc tranh hồn thủy lần này chỉ cần điều tra rõ lai lịch là có thể."

"Còn kế tiếp ——" Phùng Sĩ Nghiêu có chút mơ hồ, hỏi thêm một câu hỏi nữa.

Chu ngồi ở trong xe bỗng nhiên mỉm cười lên, "Phùng bá bá nói giỡn, chỉ cần cho một chút tin tức qua thì sẽ có người cầu còn không được, ta nghĩ bọn họ kế tiếp còn bề bộn nhiều việc, sẽ không biết đến nơi này đâu."

(*không hiểu, mà đoạn này chính sự, bỏ qua :))) )

"Tuân mệnh Chu thiếu." đột nhiên có chút mồ hôi lạnh, Phùng Sĩ Nghiêu vội vàng lên tiếng trả lời.

"Vậy phiền Phùng bá bá rồi." Cửa kính nâng lên, Chu khẽ gật đầu.

Mang theo người bên cạnh của mình đứng tại chỗ nhìn theo đoàn xe của Chu đi xa. tay trái đột nhiên vang lên tiếng nói nhỏ.

"Thì ra chính là cố Mạn Mạn kia, thật là ngoài dự đoán của mọi người."

"Ừ." Phùng Sĩ Nghiêu khẽ nhíu mày.

Bên kia lại có tiếng người nói, "Chu thiếu thực sự quá lợi hại, sau này có anh ta ở đây Thủ Trưởng cũng có thể vô tư."

"Có lẽ vậy ——" ánh mắt của Phùng Sĩ Nghiêu còn xa xa nhìn phía trước. Cố Mạn Mạn, đúng vậy, lâu nay nghe đại danh của nàng, ngày hôm nay được chứng kiến, quả nhiên ngoài dự đoán của mọi người.

Những gì người khác thấy là gì? mưu kế mà Chu bày ra là gì? Chu thiếu không gì là không làm được? Trước hôm này có lẽ suy nghĩ này cũng là suy nghĩ của Phùng Sĩ Nghiêu, nhưng vừa rồi, trong mắt của hắn lại nhìn thấy người đàn ông kia tứ chi mềm yếu, vô cùng yếu ớt, chỉ cần chạm tới cũng như là trí mạng.

Thủ Trưởng, đây mới là việc người lo lắng nhất phải không. trái tim bất an trong người hết sức kìm chế, Phùng Sĩ Nghiêu rốt cục thu hồi ánh mắt, quay người hướng sân bay quốc nội mà đi.

** Hoa lệ lệ phân cách dòng **

Trên đường về, Tiểu Nhạc tự mình chạy xe, khóe miệng Tiểu Lí có vài vết bầm tím, cúi đầu ngồi ở trên ghế phó lái, trầm mặc một lúc lâu, rốt cục mở miệng, "Đội trưởng, thực xin lỗi, khi trở về tôi nguyện ý nhận xử phạt."

"Không cần xử phạt Tiểu Lí," Tiểu Nhạc chưa kịp trả lời thì Mạn Mạn ngồi phía sau đã cúi đầu lên tiếng, "Là tại tôi kiên quyết đòi anh ấy nhất định phải về sớm hơn, việc này không liên quan đến Tiểu Lí."

Mạn Mạn tiểu thư, làm ơn đừng đổ dầu vào lửa, căn bản không dám quay đầu lại xem sắc mặt của Chu thiếu, Tiểu Lí nhìn Nhạc Lê.

"Quá kiên suất ——" Tiểu Nhạc nắm tay lái, mắt nhìn phía trước, miệng thì thào nhớ kỹ.

"Quá kiên suất?" hoàn toàn không hiểu việc gì đang xảy ra, Tiểu Lí kinh ngạc lặp lại một lần, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, quay đầu nhìn Mạn Mạn, "quá kiên suất?!"

"Hihi." Nàng ngồi ở phía sau, vuốt cái mũi rồi nở nụ cười, "Sư phó, về sau không cần phải càm ràm tôi không có năng lực nữa nhé, vừa rồi tôi vừa thực hiện một động tác quá hoàn mỹ, quá kiên suất, nếu anh nhìn thấy được nhất định sẽ vì tôi mà kiêu ngạo a."

Mạn Mạn tiểu thư —— trên trán tuột chút mồ hôi, hơn một tháng nay nàng quấn quít lấy mình để tập luyện võ phòng thân, đó là chiêu duy nhất nàng học được, không phải do Tiểu Lí có mưu đồ gì khác, mà là nàng, nàng căn bản là thân thể ngu ngốc, lăn qua lộn lại, trở mình đều không được, huống hồ gì việc kiên suất kia, chưa từng xảy ra bao giờ. ngay lúc trước đi hongkong, bọn họ đã biết được một chuyện: nàng cả đời này chỉ có thể làm con thỏ nho nhỏ, căn bản vô vọng có thể chuyển thành một super thỏ kim cương. nhưng vừa rồi Tiểu Lí vừa nghe cái gì? quá kiên suất và hoàn mỹ —— thật cẩn thận nhìn Chu ngồi bên người nàng, trầm mặc liếc mắt một cái, Tiểu Lí lại gục đầu xuống. Chu thiếu, đội trưởng, thực xin lỗi, tôi sai lầm rồi, các người giết tôi đi.

"Tiểu Lí," Chu rốt cục mở miệng, "Cậu lần này vất vả rồi, Mạn Mạn bình an vô sự trở về ở đây, có cái gì mà để xử phạt?"

"Phải" Tiểu Nhạc một bên lái xe, một bên gật đầu, khóe mắt nhìn về phía Tiểu Lí, ẩn ẩn ý cười, nhìn Tiểu Lí mở miệng nói mà không ra tiếng (khẩu hình) thành chữ quá kiên suất.

Chu tiếp tục nói, "Bây giờ, hai người các cậu xuống xe đi."

Cái gì? nói vừa vừa, ba người còn lại trong xe biểu tình nghi hoặc. Tiểu Nhạc nhịn không được mà mở miệng, "Chu thiếu, đến bệnh viện trước đi ——"

"Bệnh viện?" Mạn Mạn kinh ngạc.

Trên kính chiếu hậu phía trước độtn hiên có ảnh mắt cảnh báo, "các người ngồi ở sau xe đi, cho Tiểu Lí kiểm ra một chút."

Tôi ư? Tiểu Lí ngẩng đầu. tôi chỉ bị trầy da thịt một chút thôi nếu như đi bệnh viện sẽ bị người khác cười đến chết —— vừa định mở miệng, Tiểu Lí nhìn thấy ánh mắt của đội trưởng, rốt cục mới hiểu ý nhìn vào ánh mắt của Chu thiếu, cả kinh câm miệng.

"Ủa ủa," hoàn toàn muốn làm rõ việc gì đang xảy ra, Mạn Mạn ngồi một bên gật đầu "Tiểu Lí vừa rồi bị thương sao? Tốt nhất nên đi kiểm tra kĩ đi! Hai người mau đi đi!"

Chu thiếu —— còn muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt đông lạnh của Chu nhìn đến, Nhạc Lê đáng thương chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, đem xe dựng vào ven đường. dàn xe phía sau cũng theo trình tự dưng lại, mỗi người trên mặt đều mang đầu biểu cảm khó hiểu.

Cả thế giới chỉ có Mạn Mạn bị bao vây bởi cảm giác hưng phấn, cười phất tay phất chân nhìn bọn họ mà nói lời từ biệt, vừa cười vừa tự giác đi đến bên ghế lái, nghiêng đầu ngồi vào kế bên người Chu, ngọt ngào mở miệng, "Chu, anh cố ý muốn họ đi ra phải không, muốn cùng em ở một mình? em đoán không sai phải không?"

"Em đoán không sai, vừa rồi bọn họ ở đây anh có chút khó nói," mắt phượng nhỏ dài, sóng mắt bay xéo về người đối diện, hơn một tháng nay chưa bị kích thích như thế này, oanh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Mạn lại không chịu được mà đỏ bừng lên, "Anh muốn gì?" nhỏ giọng mơ miệng, lời ngon tiếng ngọt, lời ngon tiếng ngọt, nương nương, em thật mong chờ nha ——

"Quay về biệt thự." Anh ta ngắn gọn lên tiếng.

A a! Mặt càng đỏ hơn, nương nương, anh trực tiếp quá đi? Nàng vẻ mặt thẹn thùng, đang muốn nói, Chu lại tiếp tục nói, lại làm cho nàng thiếu chút nữa rớt nước mắt, "Phạm vào sai lầm lớn như vậy, làm cho nhiều người vì em mà gà bay chó sủa, tới biệt thự anh sẽ hảo hảo giáo huấn em một chút."

Không, vâng, à! Mạn Mạn cầm lấy tay lái, vẻ mặt đầy đường cong màu đen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro