Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

32.1

Hai tay cầm chén cháo Mỹ Di đưa cho nàng, Mạn Mạn ngồi trên bàn ở bếp, nhìn không chớp mắt.

"Bát cháo kia ——" giọng của Chu

"Ừm ừm, ăn ngon lắm." Cảm giác áp bách càng ngày càng nặng nề thêm —— nàng nhanh miệng trả lời.

Nhìn thấy dáng vẻ nàng vùi đầu khổ sở ăn cháo, tóc đen, hai cánh tay tuyết trắng. Chu cảm thấy mỹ mãn, cố gắng kìm chế tiếng cười trong giọng của mình, anh tiếp tục nói, "Ăn mau đi, ăn xong chúng ta đi lên lầu, anh có chuyện muốn nói với em."

Không cần đâu —— trong lòng nàng cầu xin tha thứ, ngoài miệng cũng không dám giải thích, Mạn Mạn cúi đầu, nho nhỏ thở dài.

Bị Chu kéo tay lên lầu, trở lại nơi quen thuộc kia, nhớ lại cảnh ướt át khôn cùng (*khụ...) một cách rõ ràng, chưa kịp vào cửa thì gương mặt nàng đã bắt đầu từ từ phiếm hồng.

Đẩy cửa ra, anh ta bắt đầu buông tay nàng, đi đến bên giường, cúi đầu gọi, "Mạn Mạn, lại đây."

A a! Nương nương, anh, anh —— Đứng ở cạnh cửa, trơ mắt nhìn Chu cởi đồng hồ, sau đó bắt đầu cởi áo khoác, cảnh xuân vô hạn, kiều diễm ngập phòng, đến mức nàng không tự giác mà lấy tay vịn mũi lại, nàng nên làm gì bây giờ? Không biết tiếp theo nàng sẽ bị anh ta giáo huấn như thế nào. Muốn bỏ chạy, nhưng lại luyến tiếc cảnh đẹp vô cùng này. Ánh mắt nàng mở to hơn, trong lòng Mạn Mạn đang đấu tranh khủng khiếp.

Đem áo khoác vứt qua một bên, Chu ngẩng đầu lên nhìn nàng đứng ở cạnh cửa, hai tay bụm mặt, ánh mắt lóe sáng giống như có vô số tinh quang chớp động. Đột nhiên nhớ cái ngày trước kia khi nàng vô tình mở cửa phòng phát hiện ra anh, khuôn mặt nhỏ đáng yêu xuất hiện ở sau cửa. Lúc đó anh cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu, bây giờ nhớ lại, nếu không có việc nàng vô tình đẩy cửa vào lúc đó, có thể nói là cho đến bây giờ anh ta vẫn phải đơn thân độc cát, đơn hành trên thế giới tịch mịch này của mình.

Nghĩ như vậy không khỏi cảm thấy sung sướng mà mỉm cười. Anh ta lặp lại những lời nói vừa rồi một lần nữa, "Mạn Mạn, lại đây."

Bị hào quang của nụ cười vô hạn kia làm chói mắt, đại não nàng không kịp phản ứng thì thân thể đã tự theo mệnh lệnh kia tự động chạy đến bên giường, đáng xấu hổ a —— đối với chính mình hoàn toàn tuyệt vọng, Mạn Mạn vô lực cúi đầu.

Nương nương trước mặt bình tĩnh vô ba, đột nhiên cười to lên. Bị biểu hiện khác thường của anh ta làm hết hồn, nàng chưa kịp nói gì đã bị hai tay anh ta dùng sức ôm lấy. Chóp mũi nàng dụi vào vạt áo phía trước của Chu, áo sơ mi màu tối, ám văn tinh mịn, trơn nhẵn mềm mại, ẩn ẩn có hương bạc hà truyền đến. Nàng nhỏ giọng, sợ hãi đang định nói thì lại bị vô hạn ấm áp kia bao trùm. Bức họa màu lam đậm kia như biển cả vô biên tràn qua nàng, cực hạn vui thích như sóng biển thổi đến. Nàng cảm thấy mình như hóa thân thành người cá, đã quen sống trong ao bình yên sóng lặng, đột nhiên sóng biển lớn kia tràn đến như một thế giới mới, tất cả đều thoải mái mới lạ đầy cảm giác sung sướng hạnh phúc ập tới, có thể thoải mái mà hưởng thụ từng đợt sóng kia.

Trong phòng ngủ quá mức im lặng, tất cả tiếng vang đều bị phóng đại đến mức tận cùng. Nghiên người xoay mình cũng nghe được tiếng vải sột soạt phát ra thật êm tai. Bờ vai ấm áp, tay anh ôm đến, động tác nhẹ nhàng mà ôn nhu, đem nàng khóa chặt vào trong lồng ngực mình. Tiếng hít thở lâu dài ở bên lổ tai, qua được chuyện kinh tâm động phách kia, sự yên lặng này vô cùng trân quí. Lúc này Mạn Mạn tĩnh tâm vong ngôn, ngay cả thở thôi cũng cẩn thận, vì nàng rất sợ làm vỡ đi khoảnh khắc hoàn mỹ này. Trời thu ngoài cửa sổ sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu vào một mảnh lặng im bên trong, mơ hồ nghe được tiếng MỸ DI đang bận rộn ở dưới lầu truyền tới.

"Mạn Mạn ——" giọng của chu đột nhiên vang lên bên tai, có chút buồn ngủ, nhẹ nhàng mềm mại.

Aiz, dằn xuống dục vọng đang ôm trong đầu, nàng lên tiếng trả lời, "Là em sai, em không nên tự ý làm như vậy, thật xin lỗi, anh tha thứ cho em đi."

Tiếng cười rất nhỏ truyền đến, tay anh véo hai má của nàng, cũng không dùng sức, chỉ cảm thấy ngưa ngứa, "Em làm anh hết hồn, lần sau không được như vậy nữa nghe chưa, nếu không nhất định anh sẽ ——"

"Phải hung hăng giáo huấn em, phạt em được không?" Bị người yêu của mình sủng ái như vậy, cảm giác hạnh phúc làm cho nàng không chịu được việc làm nũng.

Cảm giác được lồng ngực phía sau lưng mình vì cười mà hơi run động lên, nghe thấy tiếng của anh, giống như thực xa xôi truyền đến, trầm thấp mà nhẹ nhàng, "Mạn Mạn, anh yêu em."

Trong lòng hiểu được, hẳn là lập tức trả lời. Lần trước đã bỏ qua cơ hội rồi, lần này nếu không thể để cho anh ta nghe được đáp án của mình trước khi ngủ thì tức chết thôi. Nhưng giờ phúc này nàng đang bị hạnh phúc vây quanh lại đột nhiên vô cùng sợ hãi, nước mắt không tự giác mà tràn khỏi bờ mi.

Rất hạnh phúc, nếu mất đi anh, em phải làm sao bây giờ? chỉ là tưởng tượng thôi nàng cũng cảm thấy sởn tóc gáy rồi. Không không, thật sự ngay cả dũng khí để tưởng tượng thôi nàng cũng không có, không muốn để Chu nhìn thấy được tình trạng hiện tại của mình, Mạn Mạn xoay người qua, đem mặt vùi vào lòng ngực anh, che dấu cảm giác sợ hãi bất an của mình, nhỏ giọng mở miệng, "Em cũng yêu anh, thật yêu anh."

Hết 32.1

___

Uả hình như ít quá phải không =)) Tại từ dạo đọc hết truyện này tới giờ tự nhiên Du Du lại muốn trans truyện về tiếng anh ý .___. Và một chuyện nữa, là truyện này khá là nhạt .___. Đối với ai yêu quý các thể loại phiêu lưu kì thú cung đấu tranh giành thì không hợp rồi... Tự nhiên dạo này vùi đầu vô học hành xong Du Du cũng bị chai lì cảm xúc sao sao ý... Đọc truyện cũng không thích nữa,... À! Chương 32 còn 2 phần nữa nhé! Đây chỉ mới là 32.1 thôi! Hẹn gặp lại vào một ngày gần nhất.

Lý Du Du / Wordpress.com

HCMC, 30th Oct, 2015

32.2

Không nhịn được kích động trong lòng, kiểu nào cũng không ngủ được, mm trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tham lam ngủ say trước mặt. ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn đóng chặt, trong phòng ngủ một tầng ánh sáng màu cam. Khuôn mặt của chu có một tia nắng vàng cam chiếu rọi, đường cong nhu hòa, đuôi mắt hơi xéo, lông mi hạ, thản nhiên bóng mờ. mm nhìn chu thật hoàn mỹ không giống như thật sự. chẳng lẽ đây là giấc mơ của nàng? bên tai vẫn có tiếng hít thở của chu, thấp nhu lượng lờ, thanh thanh không thôi.

Nương nương, tại sao khi anh ở bên cạnh em, em lại sợ hãi? Sợ hãi đến mức không dám nhắm mắt lại, không dám ngủ, sợ hãi một khi tỉnh lại, anh sẽ biến mất, sợ hãi trước mắt anh thật ra chỉ là một hồi mộng đẹp, nếu tỉnh lại tất cả sẽ trở lại như ngày hôm qua, một mình em một mình trên giường.

Vẫn có chút sợ hãi, nghĩ muốn lấy tay chạm vào Chu, muốn ôm chặt anh, dùng sức để xác định là Chu là "thật", cũng không phải vì nàng suy nghĩ qua độ mà sinh ra ảo giác. đúng là nàng có nhiều kinh nghiệm mới có thể hiểu được nương nương có ngủ thế nào cũng dễ dàng bừng tỉnh. Không nghĩ muốn phá hư giấc ngủ khó có được của Chu, Mạn Mạn khó khăn khắc chế dục vọng muốn vươn tay ra của mình, nín thở tĩnh khí, nhưng lại nhìn thấy Chu bất động. Dần dần, mí mắt trầm trọng bủn rủn, nàng cũng không biết, bất giác trầm tĩnh lại, quyện quyện dục miên*.

Một khắc không ngủ được, bỗng nhiên nàng nghe có âm thanh nhỏ vụn đứt quãng truyền đến, khi vang khi nhẹ nhàng, bồi hồi không đi. Cảm thấy không thắng nỗi sự ồn ào này, buồn ngủ mông lung trung xoay khuỷu tay, bản năng nghĩ muốn xuống giường đi tìm ngọn nguồn thanh âm kia. Ngay lúc này bỗng nhiên nàng thấy sau lưng căng thẳng, biết mình làm việc gì đó sai, nhất định làm cho Chu bừng tỉnh, trong lòng nhất thời ảo não vô hạn, quay đầu định giải thích với chàng. Mông lung trong ánh sáng, thấy Chu nhíu mày, cũng không có mở to mắt, hay tay ôm nàng ở bên hông vô thức không muốn buông nàng ra, cũng không ra tiếng, hoàn toàn không giống như đang tỉnh táo.

Cho đến tận bây giờ nàng chưa từng thấy qua vẻ yếu đuối như vậy của Chu, nhưng hình như cả khí lực để nâng mi mắt lên chàng cũng không có, trong nháy mắt si ngốc, nàng vô hạn đau lòng lên, thanh âm nhỏ vụn bên tai kia lại vang đến, lông mi tinh vi của Mạn Mạn dựng lên, rốt cục nổi giận.

Thật cẩn thận kéo tay Chu ra khỏi hông mình, "Mạn Mạn ——" anh ta rốt cục ra tiếng, lại vẫn là nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn.

"Em, em muốn đi WC." Nằm ở bên tai chàng, Mạn Mạn thấp giọng giải thích.

Cũng không biết chàng có nghe hay không, nhưng lực tay trên thắt lưng lại nhẹ buông ra, rốt cục có thể xuống giường, Mạn Mạn lưu loát mặc vào quần áo ở bên giường, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, trở lại cẩn thận đem cửa đóng lại thật nhẹ nhàng.

Ở phòng khách dưới lầu, Mĩ di tính tình luôn tốt cũng sắp nổi giận.

"Tôi đã nói là thiếu gia đang nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai hẵn nói. Chuyện trong công, chờ thiếu gia đến công ty tóm lại hảo giải quyết, ngươi này thật kì cục——"

Lawrence đối mặt với lão a di liên miên cằn nhằn , kiên nhẫn nghe nàng nói xong, kỳ thật nàng một ngụm Thượng Hải nói, hắn nhiều nhất nghe hiểu 50%, đến phiên hắn ra, ngữ điệu kiên trì, "Không được a, hôm nay buổi sáng Trữ tổng đột nhiên tuyên bố phải rời khỏi, hiện tại một đoàn loạn, quản lý tầng đều đang chờ Chu đổng đi họp, Trữ tổng lược hạ công việc bề bộn như vậy, Chu đổng không ra mặt, công ty kế tiếp phải ——"

"Thiếu gia vắng một ngày, trời cũng không sập được, công ty thiếu thiếu gia liền một ngày đều sống không nổi nữa sao?"

Gà vịt mặc cả* ——! Lawrence xuất ra kiên nhẫn lớn nhất của mình "Mĩ di, phiền người thay ta thông báo một tiếng, chỉ cần Chu đổng xuống dưới nói một câu nói là được."

*鸡同鸭讲 : Kê đồng áp giảng

Mĩ di thần tình hắc tuyến, thực không nên nhất thời mềm lòng để cho nam nhân này tiến vào, buổi chiều này nhân hỏa thiêu phòng ở đây, nói muốn gặp thiếu gia. Làm bậy a, thiếu gia nhiều ít gần đây không ngủ được một giấc nào hoàn chỉnh , hôm nay lại gây sức ép cả buổi sáng, thật vất vả cùng Mạn Mạn tiểu thư bình an vô sự cùng nhau đã trở lại, nhìn đến bọn họ cười tủm tỉm ngồi ăn cháo cùng nhau, sau đó lên lầu, từ nhỏ nhìn Chu lớn lên, thiếu gia có bao nhiêu vui vẻ, Mĩ di vừa thấy chỉ biết, trong lòng thẳng niệm A di đà phật, bọn họ vợ chồng son, bình an, hoan vui mừng hỉ trở về là tốt rồi, không bao giờ ... phải có khúc chiết* nào nữa. Không ngờ đến việc, sóng gió im lặng không bao lâu, Lawrence mạc danh kỳ diệu này lại chạy tới ngay lập tức. Ngay từ đầu không cho hắn tiến vào, hắn an vị ở ngoài cửa ngồi trong xe chờ, sau lại thấy hắn đáng thương, cho hắn tiến vào uống một ngụm trà, không nghĩ tới hắn còn tiến thêm bước nữa, cùng bà đối phó cho đến bây giờ. Thông báo, thiếu gia cùng Mạn Mạn tiểu thư ở trên lầu, bà hiện tại đi thông cái gì báo a, đi lớn đánh uyên ương sao?

*波折 - Khúc chiết : Bước ngoặc, thăng trầm

"Mĩ di, Lí tổng giám đốc ——?" Thanh âm phi thường tiểu nhân, từ trên lầu truyền đến. Hai người ngẩng đầu sửng sốt. Nhìn thấy Mạn Mạn điểm chân từ trên lầu cẩn thận đi xuống, đến bọn họ trước mặt, vươn một cây ngón tay đặt ở trên môi, "Các người, đừng nữa nói."

"Cố Mạn Mạn?" Thật lâu chưa thấy nữ hài tử này, chính là đối với nàng ấn tượng khắc sâu, như thế nào có thể quên. Hôm nay nàng lại đột nhiên xuất hiện tại đây, Lawrence chỉ cảm thấy bất khả tư nghị*.

* 不可思议: Bất khả tư nghị : Không thể tin được.

Thanh âm của nàng, rất trầm thấp nhưng lại rất rõ ràng, "Lí tổng giám đốc, Chu mệt muốn chết rồi, chàng đang nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Chưa kịp phục hồi tinh thần sau sự khiếp sợ lúc nãy, Lawrence cứng họng, "Nhưng là, các quản lý còn chờ Chu đổng họp ——"

"Lí tổng giám đốc, tôi chưa làm qua chức vụ quản lý, bất quá cho dù Trữ tổng không ở đây, tôi nghĩ bình thường anh ta cũng không có thể quản lý từng ngành chu đáo việc phải tự làm đi? Bất quá thiếu một người ký tên, trễ một ngày ký công ty cũng sẽ không đổ, đúng không?"

Thấy anh ta không đáp, nàng lại tiếp tục nói tiếp, "Nếu mọi người là chờ Chu đi tuyên bố tiếp theo chọn người của Nhâm tổng giám đốc, vậy càng không có ý nghĩa , Trữ tổng đi vội vã như vậy, anh cảm thấy được Chu quyết định chọn Nhâm giám đốc nhanh như vậy sao?"

*Đã rất cố gắng làm cho dễ hiểu nhưng vẫn không hiểu =))

Bị nàng cho á khẩu không trả lời được, Lawrence ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Chỉ thấy Tiểu cô nương trước mắt, đối với hắn nhe răng cười, trong mắt lại - lộ ra phi thường cứng cỏi ý tứ hàm xúc, "Hôm nay Chu phải nghỉ ngơi, nghỉ một ngày, Lí tổng giám đốc còn có ý kiến gì không?"

"Mạn Mạn tiểu thư ——" Lawrence cơ hồ là hốt hoảng rời đi, nhìn bóng dáng biến mất ở trong tầm mắt, Mĩ di đi trở về biệt thự, đẩy cửa nhìn đến Mạn Mạn đang đi lên lầu, trong lòng kích động đắc phiên giang đảo hải - sông cuộn biển gầm*. Vị tiểu thư này, thì ra là vật trong bảo khố a, thiếu gia, ánh mắt của ngươi thật tốt, Mĩ di hiện tại là yên tâm.

*翻江倒海 : Phiên giang đảo hải - sông cuộn biển gầm; dời sông lắp biển thế mạnh như nước.

"A?" Bị Mĩ di gắt gao nhìn chằm chằm, trên mặt hiền lành, cười đến giống như đột nhiên phát hiện châu báu gì, trong mắt sáng chói, làm sao đóan được tâm tư hiện tại của nàng, Mạn Mạn đứng ở trên cầu thang, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

"Không có việc gì không có việc gì, con nhanh lên lên lầu đi." Mĩ di cười đến toe tóet, "Chờ thiếu gia tỉnh, cả hai cùng nhau xuống dưới ăn uống xíu, hôm nay ta nấu chè đậu đỏ."

"Trách không được thơm như vậy a ——" lập tức đem vừa rồi đích kinh ngạc quăng đến lên chín tầng mây đi, hít mũi một chút, Mạn Mạn vẻ mặt hạnh phúc.

Đang định đi lên lầu thì đột nhiên bên tai lại truyền đến tiếng chuông cửa. Ai a ——! Hai người đồng cau mày, Mĩ di tức giận đi qua cầm lấy microphone, thanh âm Tiểu Nhạc giòn giòn truyền tới, có điểm ngượng ngùng, "Mĩ di, Mạn Mạn tiểu thư ở sao không? Thỉnh cùng nàng nói một tiếng, Cố bá bá cùng Cố bá mẫu mấy giờ trước đã muốn bình an đến, bọn họ muốn biết, nàng khi nào thì có thể về nhà ——"

[77] 32.3

[1] Cư nhiên quên mất chuyện ba mẹ về nhà, ba, mẹ, con gái bất hiếu. Mạn Mạn đỏ mặt.

[2] "Mĩ di, cho Tiểu Nhạc vào đi."

[3] "Mạn Mạn tiểu thư, con phải về nhà sao?" Mĩ di vẻ mặt thất vọng.

[4] "Dạ —— con lên lầu nói với Chu một tiếng." Mạn Mạn gật đầu, xoay người lên lầu. Đứng ở cạnh cửa, nhịn không được thở dài. Thật vất vả mới có thể cùng anh ta cùng một chỗ, không tha được a không tha được.

[5] Thật cẩn thận đẩy cửa ra, đã gần đến chạng vạng, sắc trời dần dần ngầm rũ xuống, trong phòng ngủ ẩn ẩn ánh sáng nhạt, rón ra rón rén đến gần bên giường, nhìn Chu còn duy trì cái tư thế ngủ khi nàng rời đi, ngủ một cách thanh vô tức. Trong lòng thương tiếc vô hạn, cách chàng còn vài bước nữa, Mạn Mạn dừng chân lại, giãy dụa không muốn tiến lên đánh thức. Nương nương khó được ngủ thật tốt như vậy, đem anh ấy đánh thức, rất tàn nhẫn đi?

[6] Nếu không quên đi, chờ anh ta tỉnh lại, nhờ Mĩ di nói cho anh ấy có được không nhỉ? Nghĩ như vậy , Mạn Mạn xoay người, đang tính rời đi, vừa muốn cất bước, lại cảm thấy được không tha, đi cà nhắc trở lại bên giường, cúi đầu, khẽ cười, thân một chút, nương nương cho em trộm thân một chút lại đi ——

[7] Môi nhẹ nhàng đụng tới hắn đích, không nghĩ giữa cảnh ấm áp, một mảnh lạnh lẻo, lòng tràn đầy vui mừng đột nhiên ngưng trụ, vươn hai tay xoa mặt chàng, thấp giọng kêu, "Chu?"

[8] không có phản ứng, tay chân lạnh như băng, trái tim đột nhiên quên nhảy lên, giãy dụa lại phát ra tiếng, "Chu?"

[9] Hoàn toàn không thể tin được việc mình đang phải đối mặt, hai tay nàng di chuyển xuống dưới, lay lay bờ vai của chàng. Khoảng không yên lặng phòng ngủ, chỉ có âm thanh của chính mình rơi ở bên tai, xa lạ mà xa xôi, "Anh làm sao vậy? Anh đừng đùa với em, em sẽ sợ hãi."

[10] Không đợi được trả lời, tiếp theo giây, nàng quay đầu ra bên ngoài, bước chân hỗn loạn, thiếu chút nữa trượt chân, cửa bị nàng đâm vào phanh một tiếng phát ra, nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào vòng bảo hộ thượng, phòng khách lý đích Mĩ di cùng Tiểu Nhạc đều bị sợ tới mức ngẩng đầu nhìn xung quanh.

[11] "Mĩ di, gọi bác sĩ, gọi bác sĩ mau!" Hoảng sợ đến mức nói một câu cũng không đầy đủ, Mạn Mạn thanh âm bén nhọn, toàn thân run rẩy, hai tay gắt gao cầm lấy vòng bảo hộ, mới có thể làm cho chính mình còn duy trì tư thế đứng tại chỗ này.

[12] Mĩ di bị sợ ngây người, không hề phản ứng, Tiểu Nhạc lại lập tức phản ứng lại đây, "Mĩ di, gọi điện thoại cho bác sĩ đến đây!" Nói xong câu này. Nàng chạy liền lên lầu.

[13] Chạy đến trước người Mạn Mạn trước người, khuôn mặt nàng trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ đến đỉnh điểm, nhìn đến nàng, lại tự cường trấn định mình, nhỏ giọng mở miệng, "Tiểu Nhạc chờ một chút." Sau đó xoay người đi đẩy cửa.

[14] Cửa mở ra, lại thấy Chu đứng ở bên giường, nhìn đến nàng mỉm cười, thanh âm cúi đầu, "Mạn Mạn."

[15] a? Không thể tin được địa dụi mắt, nàng phác quá khứ bắt lấy hắn, cẩn thận cao thấp xem, càng làm thủ chuyển qua trên mặt hắn, dùng sức xác định, một điệp liên thanh, "Ngươi vừa rồi, vừa rồi ——"

Từ đây chấm dứt bản VH của mình nhé ^^ còn lại mình sẽ up RAW Từ chương 32 đến chương 37 (hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro