Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên đặt Ai Li lên giường trong phòng ngủ hầu gái. Con bé đã thiếp đi, trong cơn mê man vẫn không ngừng gọi tên Tâm Ý và Meo Sữa.

Ở giường bên kia, Tâm Ý đã ngất vì kiệt sức, trước đó đã được hầu gái khác giúp đỡ thay đồ và lau rửa cơ thể. Cô bị cưỡng bức, bạo dâm nhiều lần khiến tổn thương tử cung nặng nề, cơ thể kiệt quệ. Thiên định đi ngay, thì bị bàn tay nhỏ túm lấy vạt áo choàng. Li vừa nói vừa chảy nước mắt trong cơn mê:

-Xin hãy cứu lấy chị Tâm Ý của cháu... xin hãy cứu chị ấy...

Hàng mi trên đôi mắt sắc như chim ưng hơi động đậy, Thiên bước mạnh đi, để dứt ngón tay đứa trẻ ra. Đi qua giường cô hầu gái sắp mất mạng, Thiên đưa tay lên, truyền thứ sinh khí như ảo ảnh vào người Tâm Ý. Anh vừa bước khỏi cửa, Tâm Ý cũng trở lên hồng hào hơn, không còn tái xanh nữa.

Sáng sớm hôm sau, ngày chủ nhật, Lim vào phòng Tâm Ý, đem theo cháo và thuốc. Lim đã tự trừng phạt mình từ nửa đêm đến sáng, cho việc để mất dấu người hầu trong chợ. Xong việc thì bắt đám hầu nấu cháo sớm ngay.

Ai Li vẫn đang ngủ. Tâm Ý ăn cháo, nhưng chốc chốc lại nhìn ra cửa, như trông ngóng sự có mặt của người nào đó. Hôm nay là ngày hẹn với Tử Minh ở cánh đồng kadupul.

Lim đứng cạnh giường, thở dài, rồi lên tiếng:

-Mạng ngươi là do chủ nhân giữ lấy. Lần sau còn dám chạy linh tinh thì chắc chắn không còn mạng đâu.

-Lim, tôi rất biết ơn chủ nhân – Tâm Ý đáp khẽ

-Biết ơn mà ngươi còn dám trông ngóng tên vệ sĩ ở The Charm đến sao? – Lim gằn giọng.

Thìa trên tay Tâm Ý rơi xuống, đôi mắt thất thần:

-Lim, cô nói gì vậy...

Lim nhìn phản ứng đó, liền khẳng định ngay được việc Miêu Hoa báo tội.

-Thì ra là vì Tử Minh, mà ngươi nhất định không làm hầu phòng cho chủ nhân? Dù hầu gái trở thành hầu phòng sẽ được ban một ân huệ. Dù mơ ước của ngươi là được đi học ở học viện, nhưng không muốn có lỗi với Tử Minh nên đã từ chối? Thật sự ngu ngốc!

Bàn tay Tâm Ý nắm chặt lại, cô biết sẽ có ngày này, chỉ không ngờ nó tới nhanh đến vậy. Giọng cô khẩn thiết:

-Lim, xin cô đừng báo với chủ nhân, xin hãy trừng phạt mình tôi thôi, Tử Minh không có lỗi...

-Ta sẽ không báo với chủ nhân, nhưng ngươi sẽ không bao giờ được gặp Tử Minh nữa. Đừng cố làm gì ngu ngốc.

Lim đáp lạnh lẽo, rồi đi mất.

Trong đầu Tâm Ý chỉ còn lại một câu duy nhất "không bao giờ được gặp Tử Minh nữa". Không bao giờ nữa? Cô làm sao chịu đựng được điều này, cô đã quá yêu Tử Minh mất rồi... Cô nhìn sang Ai Li vẫn đang ngủ, rồi gượng dậy, chạy đi. Cô sẽ sang The Charm gặp Tử Minh, cô thực sự hoảng loạn khi nghĩ tới việc phải rời xa người con trai ấy mãi mãi...

Miêu Hoa từ sáng sớm đã cất công sang The Charm, tìm Tử Minh trước. Cô ta gặp Tử Minh ở cánh đồng kadupul đẹp rực rỡ nhưng vừa tàn dưới ánh nắng đầu ngày.

- Anh thực sự yêu Tâm Ý ư? Anh từ chối em để yêu ả?

Tử Minh chăm chú nhìn cánh đồng hoa, không để ý lời lẽ khẩn thiết của cô hầu phòng The Death.

- Được lắm. Em nói để anh biết. Tâm Ý đêm qua bị bắt cóc, đã bị cưỡng bức đến tàn tạ rồi. Giờ ả không còn trinh trắng nữa, xem anh có còn yêu ả được nữa không!

Đến đây, Tử Minh sững người, quay lại nhìn Miêu Hoa. Nhưng anh cũng nhận ra, Tâm Ý, với dáng vẻ ốm yếu mệt mỏi, cũng đang tiến lại gần...

Miêu Hoa quay ngoắt đi, thấy Tâm Ý, liền liếc xéo mỉa mai, rồi vội vã đi về.

Tâm Ý đứng trước Tử Minh, thực sự không biết mở lời thế nào. Im lặng một hồi, cô nói, giọng tha thiết:

- Anh Tử Minh, anh có thể từ bỏ The Charm, từ bỏ mọi thứ, dẫn em chạy trốn không?

- Sao em lại hỏi vậy? – Tử Minh vẫn đứng yên, nhẹ nhàng hỏi

- Lim biết chuyện của chúng ta rồi, em và anh sẽ không thể gặp nhau nữa...

- Tâm Ý, ta không thể chạy thoát khỏi bàn tay Ngụy Thiên

Câu trả lời bất lực của bạn trai khiến tim cô gái nhói lên. Cô túm lấy cánh tay Tử Minh, lay lay:

- Chủ nhân... chủ nhân sẽ không tha thứ cho em đâu, Tử Minh, hãy chạy trốn cùng em, anh là tất cả hi vọng của em, em không tưởng tượng nổi cuộc sống không có anh...

Tử Minh im lặng một lúc, rồi hỏi:

-Tâm Ý, có nhớ anh muốn nhờ em một việc không?

-Vâng, bất cứ việc gì cũng được mà!

Tử Minh cầm lấy cổ tay đang bám lấy mình, kéo tay áo lên. Anh rút dao trong túi, rạch một đường trên cánh tay Tâm Ý, máu từ từ rỉ ra từ vết thương, rồi bật ra nhiều hơn, chảy nhỏ giọt xuống một bông hoa kadupul vừa tàn lụi.

-Tâm Ý, thấy không, kadupul không thể nở ban ngày... Loài hoa này bị dính lời nguyền của quỷ, chỉ nở vào đêm, khi mặt trời lên sẽ tàn lụi. Chỉ có một cách duy nhất khiến nó nở dưới ánh nắng... đó là được tưới máu tươi của trinh nữ. Tâm Ý, thấy không, máu của em không thể làm những bông hoa nở lại!

Tâm Ý sững người, vẫn chưa hiểu lời của chàng trai trước mặt. Gương mặt ưu tú, hiền dịu ấy sao lúc này lạnh nhạt, vô cảm đến vậy. Rõ ràng anh biết cô vừa trải qua biến cố đau lòng, suýt mất mạng, anh cũng không hỏi lấy một lời... Cô tần ngần, rồi cũng hỏi, con chữ rời rạc, nghi hoặc:

- Anh Tử Minh, em... không hiểu ý anh... có phải... em không còn trong trắng nữa, không còn xứng đáng với anh...

Tử Minh nhìn thẳng vào mắt cô gái, giọng nói đều đều, bình thản:

- Không phải là xứng hay không. Tâm Ý, em nghĩ tôi quan tâm đến lũ hầu gái ở The Death ư? Em nghĩ tôi dành tình cảm cho em thật ư?

Tử Minh khẽ cười:

- Tôi chỉ định lợi dụng tình cảm của em, vì muốn cánh đồng kadupul này nở hoa ban ngày thôi... Ngài Dụ Thần đã mong mỏi chuyện này nhường nào... Bây giờ, em không còn trong trắng nữa, việc duy nhất em có thể giúp tôi không thể làm nữa, em hết giá trị với tôi rồi!

Đôi mắt Tâm Ý bần thần, cô khẽ lắc đầu trong vô thức:

-Không, Tử Minh... không đúng... anh không phải người như vậy...

Tử Minh nâng cánh tay còn rỉ máu của Tâm Ý lên, lấy chiếc khăn tay trong áo ra, quấn vết thương lại, cử chỉ vẫn dịu dàng và lịch thiệp:

- Tâm Ý, sự thật luôn đau lòng. Tôi hứa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Sau này, đừng dễ dàng tin đàn ông như vậy... Em về đi.

Tâm Ý vẫn lắc đầu, nhìn người con trai với bộ mặt dịu dàng phía trước, giọng cô run rẩy trong tiếng khóc nghẹn, không tin vào sự thực hiện hữu:

-Không, Tử Minh, em chỉ đang mơ thôi phải không? Đây không phải sự thật...Tử Minh, chỉ là em mơ. Tỉnh lại, mọi thứ sẽ trở về ban đầu thôi phải không? Phải không? Phải không?

...

Sự thật chẳng lẽ luôn đau lòng vậy sao? Vậy thì thà được chìm đắm trong dối lừa mãi mãi...

...

Ai Li đã ngủ một giấc rất dài, trong cơn mơ thấy Tâm Ý đã ôm mình rất chặt, vỗ về như mọi lần Li khóc trong đêm. Nhưng lần này, người đau lòng là Tâm Ý.

"Ai Li à, chị đã rất vui khi em đến đây, khu biệt thự chết chóc này đã bừng sáng mỗi khi em cười."

"Ai Li, chị biết, cuộc sống của chị không thể kéo dài. Nhưng niềm tin của chị... đều dành cho người con trai ấy... anh ta đã cướp đi tất cả niềm tin của chị mất rồi... Thì ra khi yêu một người thật lòng, bản thân lại dễ dàng mù quáng như vậy, luôn tin rằng họ cũng yêu mình ...nhiều như mình yêu..."

"Ai Li, chị xin lỗi... vì không thể ở bên em, bảo vệ em thêm được. Chị không hận Tử Minh, chị hận bản thân mình... Chị mong sau này, em sẽ gặp được người đàn ông thật lòng, vì yêu em mà bất chấp tất cả... Cô bé của chị, phải hạnh phúc nhé."

Ai Li tỉnh dậy khi nước mắt vẫn còn chảy dài trên má. Tâm Ý không ôm con bé, cũng không có trong phòng, tại sao cơn mơ đau lòng ấy lại thực đến vậy?

Cô bé quên cả xỏ giày, chạy đi tìm chị.

Khu hầu gái vẫn tĩnh lặng, chợt vang lên tiếng nấc nghẹn, một giây lại im bặt vì kìm nén. Tất cả cô chị hầu gái đều có mặt trong phòng bếp, ngồi quây lại chiếc cán dài. Ai Li bị che khuất, không nhìn rõ, bước chân của con bé chậm rãi tiến tới... rồi chùn lại.

Tâm Ý đang nằm trên cán, gương mặt trắng bệch, quanh cổ hằn một vết đỏ. Tâm Ý đã chết.

Trang Anh nhận ra sự có mặt của Ai Li, giọng nói khô khốc:

-Lim tìm thấy Tâm Ý ở đồng hoa kadupul, đã tự treo cổ trên cành cây lớn đêm qua. Có lẽ là không chịu đựng được cú sốc vừa rồi... Mạng sống của chúng ta đều thuộc về chủ nhân, chuyện này không tránh được. Ai Li, xin lỗi vì đã vô tâm với em, bọn chị sẽ chăm sóc em thay Tâm Ý, đừng quá đau lòng...

Trang Anh vừa dứt lời, một cô hầu gái không nén được, bật khóc:

-Tâm Ý thật sự quá đáng thương... sống tốt như vậy mà quá đáng thương...

Ai Li thực sự không tin vào những gì vừa nhìn thấy, vừa nghe thấy. Không muốn tin. Con bé sụp xuống. Con bé đã khóc nhiều đến nỗi lúc này, đôi mắt khô khốc không thể chảy thêm giọt nào... Tròng mắt giãn rộng, mất hồn, không chớp.

Lim đi vào, nhìn đám hầu gái, nói gọn ghẽ:

-Tất cả yên lặng. Chuẩn bị xong mồ rồi, khênh ra đi.

***

Đôi bàn chân nhỏ chạy ríu vào nhau, cứ chạy mãi, chạy miết không ngưng lại. Qua một đoạn rừng, qua một cây cầu băng qua sông rộng, đến một khu đất... một mảnh đất khác hoàn toàn sự chết chóc của The Death.

Vừa hừng đông, cánh đại bàng trắng bay lên, thẳng hướng mặt trời, đi tìm mồi. Quanh chân Ai Li lúc này là những đồng hoa sặc sỡ, đua nhau khoe hương sắc. Một chú công trắng cất tiếng gáy gọi bạn tình, xòe bộ lông trắng muốt đẹp hoang dại. Những cánh bướm trắng dập dờn trên những bông hoa sống động đọng sương sớm. Một con nai trắng sừng tấm nhẩn nha uống nước bên hồ, hồ nước trong vắt màu xanh ngọc, soi được gương. Những tán cây xanh mơn mởn rung rinh, đến con cú đang ngủ gật trên cành cũng màu trắng. Một mảnh đất như Tâm Ý từng nói, đẹp như Thiên Đường.

Ai Li bị hút vào khung cảnh vượt sức tượng tưởng, bỗng nhớ ra chuyện gì, lại cắm đầu chạy. Đến một cánh đồng, kì lạ là chỉ có cánh đồng này hoa tàn lụi dưới nắng.

Li đã nhìn thấy Tử Minh, anh vừa rút trên cành cây tấm khăn trắng dài. Có lẽ là chiếc khăn Tâm Ý sử dụng để tự tử.

- Anh Tử Minh, tại sao anh lừa gạt chị Tâm Ý? Chị làm gì có lỗi với anh?

Tử Minh nhìn cô bé mới chạy tới, còn thở không ra hơi đã hỏi những câu ngu ngốc. Anh tính không quan tâm, bước đi. Nhưng Li hét lên:

- Đồ tồi, anh tồi như chủ nhân của anh vậy!

Ngay lập tức, Tử Minh lao tới, tóm mạnh lấy cằm cô bé con, tay kia đã sờ vào chiếc dao đeo bên hông, hằn học nói:

- Ngươi có thể hạ thấp ta, nhưng cấm ngươi được đụng tới chủ nhân The Charm. Ngươi nghĩ là hầu hái của Ngụy Thiên thì ta không dám ra tay ư?

Ai Li không sợ, con bé chỉ nghĩ tới người chị đáng thương đã mất.

- Anh cứ ra tay đi, dù sao chị Tâm Ý cũng không thể tỉnh lại nữa!

Tử Minh nới lỏng tay, khi nghĩ tới cái chết của Tâm Ý. Ai Li liền xô Tử Minh ra, rút chiếc khăn trắng, ôm chặt vào lòng. Lúc này, hai hàng nước mắt mới tuôn rơi lã chã:

- Chị Tâm Ý đã rất tin anh, yêu thương anh, luôn kể về anh như một người tốt. Chị Tâm Ý đã có thể sống thật tốt, được chủ nhân ban ơn, được đến trường, nhưng vì anh mà từ bỏ... Còn anh lại lừa gạt chị ấy như vậy! - Thực ra Li đã nghe được cuộc nói chuyện của Lim và Tâm Ý, nhưng giả vờ ngủ. Dù con bé không hiểu hết lời Lim, nó vẫn nhớ nguyên vẹn từng câu.

Tử Minh cúi đầu, im lặng. Cô bé con nói tiếp, nức nở:

- Tại sao đối xử với chị ấy như vậy... chị ấy thực sự rất yêu thương anh cơ mà...

Tử Minh không muốn tranh luận với đứa bé nữa, anh cũng mệt mỏi khi nghĩ tới Tâm Ý. Anh ta buông thõng một câu, trước khi bỏ đi:

- Đừng ở đây khóc lóc, không ai nghe đâu. Về The Death đi nếu không muốn bị Lim trừng phạt.

Tử Minh đi khuất sau thân cây, thấy Dụ Thần đang đứng yên, như đã nghe hết cuộc nói chuyện với đứa trẻ.

- Con bé đó có trái tim mạnh mẽ hơn vẻ ngoài, nhưng thật tội nghiệp. Tử Minh, đừng làm việc ngu ngốc thêm nữa. Máu thiếu nữ trinh trắng làm hoa nở ngày chỉ là lời đồn thôi. Không cần phải bất chấp để làm ta vui.

Dưới cái nắng ban ngày, bàn chân nhỏ thất thần, lững thững quay về nơi ở. Cô bé thông minh nhớ được từng đường đi, lối lại, đánh dấu sẵn từng chỗ ngoặt lúc dò đường.

Nhưng đường quá xa so với đôi chân nhỏ, mà cả một ngày qua nó chưa hề ăn gì. Chiều muộn mới về tới cổng The Death, Lim đang chờ để trách phạt:

-Ai Li, giỏi lắm, dám trốn ra ngoài? Có biết hình phạt với kẻ hầu trốn khỏi biệt thự...

Lim nói chưa dứt, cô bé con đã đổ gục xuống, ngất đi. Nó quá mệt, kiệt sức.

Nửa đêm, đám người hầu thì thầm lao xao trên hành lang khu ở của hầu gái:

- Ai Li thật đáng thương, Tâm Ý vừa mất thì lại ốm nặng như vậy... sợ con bé không qua khỏi

- Không rõ nó đã chạy đi đâu, bàn chân sưng húp lên, sốt cao 2 ngày rồi, mê man không tỉnh, cũng không chịu ăn gì

- Chúng ta phải giúp đỡ con bé, sợ nó nghĩ quẩn làm liều...

- Chúng ta lo cho mình chưa xong thì giúp ai được chứ? Nó quá bé, lại chịu nhiều cú sốc như vậy... e là không chịu được...

Đang xì xào qua lại, bỗng một cô hầu thấy bóng dáng cao lớn của chủ nhân ở cuối hành lang. Cô chết sững khiến đám hầu chú ý theo... Cả đám rùng mình tản ra, về phòng ngay lập tức.

Ngụy Thiên xem như không nhìn thấy đám hầu gái tụ tập ồn ào, anh rẽ vào phòng ngủ của Ai Li. Anh vừa tắm đêm nên còn mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt.

Ai Li bé nhỏ nằm gọn trên giường, ngủ li bì, trán lấm tấm mồ hôi, môi trắng bệch. Một lúc lại rên trong miệng gọi ba mẹ, Tâm Ý, Meo Sữa. Thiên đặt ngón tay lên chiếc má phính mềm mại, nó nóng ran, con bé đang sốt cao. Anh liếc nhìn xuống bàn chân Li, nó sưng phù lên, chắc rất đau.

Ngụy Thiên không quan tâm cái chết của Tâm Ý, đó là sự lựa chọn của cô hầu. Nhưng anh nhớ vẻ mặt đáng thương cầu xin cứu chị của Ai Li... Nếu nó tiếp tục sốt cao và cạn kiện sức lực như thế này, chắc cơ thể chỉ chống chọi được hết ngày mai.

Thiên cúi xuống, bế con bé lên, đưa nó về phòng của mình.

- Trang Anh, tôi thề! Tôi thực sự thấy chính tay chủ nhân bế Ai Li về phòng riêng, rất dịu dàng!

- Cậu mộng du à? Ngủ đi, đừng ăn nói vớ vẩn nữa! – Những cô hầu khác không tin vào câu chuyện "hoang đường" được nghe, liền quay vào tường nhắm mắt ngủ.

Sống bao năm ở The Death, họ chưa từng thấy chủ nhân dịu dàng với hầu gái, trừ khi... là chuẩn bị ban cho cái chết!

Ngụy Thiên đặt Ai Li xuống giường Miêu Hoa - căn phòng có lối thông sang phòng ngủ của anh. Con bé mệt quá, lịm đi, gương mặt tái nhợt. Thiên đặt ngón tay lên chiếc má phính, truyền cho nó nguồn sinh khí căng tràn của cánh rừng. Đôi môi từ nhợt nhạt dần chuyển sang hồng đào xinh xắn. Ai Li vô thức chìm vào giấc ngủ sâu.

Xong việc, Thiên quay người định về phòng mình thì thấy Miêu Hoa vừa bước vào cửa. Cô ta vẫn còn mặc áo tắm trễ hở vai, nét mặt e lệ đưa tình.

- Chủ nhân, người vội vàng đi mất làm em lo... thì ra người chờ ở phòng em

Lúc này, vì tấm thân cao lớn của Ngụy Thiên che mất nên Miêu Hoa chưa thấy Ai Li đang nằm trên giường mình. Chỉ khi cô ta sáp lại, định luồn tay vuốt ve ngực chủ nhân, thì mới dừng khựng. Rồi kìm nén cơn tức, cố giữ giọng nhỏ nhẹ:

- Chủ nhân, con bé này thật vô phép tắc quá rồi!

- Là ta đưa nó tới. Tạm thời để nó ở đây vài ngày.

Tròng mắt giãn ra, Miêu Hoa ngước nhìn chủ nhân, không giấu nổi vẻ sững sờ:

- Chủ nhân, nhưng đây là chỗ ở của hầu phòng...

Bàn tay thô cứng bóp lấy chiếc cằm thiếu nữ, bóp chặt tới mức hằn những vết ngón tay. Đôi mắt Ngụy Thiên sa sầm, giọng nói trầm uất:

- Ngươi về khu hầu gái ở tạm. Có ý kiến gì không?

Bàn tay vội buông khỏi áo của chủ nhân, Miêu Hoa cụp mắt, cúi đầu:

- Dạ... em đâu dám, em rõ rồi ạ.

Không bận tâm nữa, Ngụy Thiên rời khỏi phòng. Để lại Miêu Hoa bộ mặt nén giận, nóng bừng, trừng trừng nhìn cô bé con trên giường. "Ai Li, lại đến lượt mày. Tao sẽ tiễn mày đi cùng Tâm Ý, chờ xem!"

3h sáng

Gió mùa về. Những luồng gió thốc vào cửa sổ, lạnh buốt, khiến Ai Li cựa người bừng tỉnh. Cô bé đã hạ sốt, thấy người khỏe hơn, và hoang mang không biết mình đang ở đâu. Cái lạnh làm cô bé con gai người, kí ức ùa về như cơn lũ. Ba mẹ mới mất cách đây vài tháng, Meo Sữa chết trước mặt và giờ đến chị Tâm Ý cũng bỏ rơi nó. Trong bóng tối, đôi mắt đứa trẻ nhòe mờ, nước mắt hai hàng lã chã. Bàn tay nắm chặt gấu váy, đôi mắt lại nhìn khắp xung quanh bóng tối, đau lòng và sợ hãi. Bây giờ thì chẳng còn một ai ôm nó vào lòng, vỗ về. Con bé khóc nấc, chợt nhớ gã bắt cóc ở rừng trong căn nhà xa lạ. Đôi chân nhỏ mò xuống giường, chạy ra cửa. Ánh trăng mờ hắt từ cửa sổ tạo thành mảng sáng lớn trên sàn nhà. Nhưng vừa tới cửa phòng, Li bỗng đứng hình, lùi dần, lùi dần...

Một chiếc bóng cao lớn đổ dài dưới sàn, lừng lững tiến vào. Như câu chuyện quỷ dữ bắt cóc trẻ nhỏ trong đêm. Cô bé con hãi hùng hét lên một tiếng, ngồi phịch xuống sàn. Đôi mắt to tròn ngấn lệ từ từ ngước lên... Gương mặt bị khuất bóng chỉ nhìn thấy đôi mắt đen sáng rực, uy nghiêm.

- Định trốn đi đâu? Bị bắt cóc một lần, chưa sợ sao?

Đang run sợ, tiếng nói quen thuộc của người đàn ông làm Ai Li nhẹ nhõm. Là chủ nhân. Dù thế nào thì con bé vẫn không thấy chủ nhân đáng sợ như các chị kể.

Phản ứng "thở phào" của Ai Li khiến Ngụy Thiên nhếch mép cười. Thì ra con bé này còn sợ những kẻ bắt cóc bên ngoài hơn sợ anh ta. Lại còn ngây thơ đặt câu hỏi:

- Ngài... đã đưa cháu tới đây sao ạ?

Ngụy Thiên chậm rãi ngồi xuống, một tay gác lên gối, một tay nâng cằm đứa trẻ. Giọng nói u uất nhẹ đi, nhưng càng đáng sợ hơn:

- Những đứa trẻ mất hết người thân, không biết điều, không vượt qua được nỗi đau. Ngươi biết nên xử lý thế nào không?

Bỗng nhớ đến cảnh tượng con rắn ba đầu chui ra từ ống tay áo, Ai Li khẽ rùng mình, rúm người, xích dần, xích dần về sau. Tiếng nói lí nhí, vẫn sụt sùi vì trận khóc:

- Cháu... cháu có sợ ngài...

Ngụy Thiên biết nỗi sợ anh vừa "ếm" vào không gian không hề tác động đến Ai Li. Nó chỉ đang thể hiện là một đứa trẻ ngoan, vâng lời, một cách vụng về. Khóe miệng anh lại hiện một nét cười. Thiên đứng dậy, bỏ lại một câu, rồi quay đi.

- Biết điều là tốt, ngủ đi.

Cánh cửa sổ đột ngột bị đóng sầm, ánh trăng bị chặn lại. Căn phòng tối om, nhưng cũng ấm áp hơn vì những cơn gió lạnh không thể thốc vào nữa.

Buổi sớm, Ai Li lại lên cơn sốt cao. Trang Anh được Lim gọi tới đút cháo cho cô bé. Đám giúp việc đã xì xào về chuyện Ai Li không có ở phòng, còn Miêu Hoa lại dọn tới khu người hầu. Trang Anh rất muốn mở lời hỏi Ai Li chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn con bé mê mệt, lại thôi.

Đám hầu cảm nhận được có gì đó đang thay đổi lạ lùng trong căn biệt thự này. Có lẽ là sự bình yên đáng sợ trước cơn bão...

***

Lại một đêm trăng khuyết, Lim dẫn một cô gái làng chơi bị bịt mắt vào phòng chủ nhân lúc nửa đêm. Cô gái lần này đã từng được gọi tới, nên rất biết điều quỳ ở một góc, chờ đợi.

- Chủ nhân, sau vài ngày yên ắng, hôm nay lại có hai bé gái bị bắt cóc. Trong thị trấn đã loan tin đồn là có ma quỷ, mọi người đều đóng kín cửa và ở trong nhà từ 7h tối.

- Ta biết rồi, đợi thêm một tháng nữa, sẽ cho chúng không siêu thoát.

Lim cúi đầu, liếc nhìn ra hiệu cho cô gái đ.i.ếm, rồi ra ngoài, khép cửa.

Cô gái tóc dài tự động trút bỏ quần áo, vén tóc ra sau, đi bằng hai đầu gối lại gần Thiên.

- Chủ nhân, hãy cho em được phục vụ ngài...

Chờ một lát, rồi cô ta nhỏm người, ôm lấy cổ Ngụy Thiên, dùng môi mơn trớn lên vành tai, xuống quai hàm, xuống khuôn ngực rộng rắn chắc. Đột ngột, bàn tay lớn tóm lấy tóc cô gái, nhấn đầu cô ta xuống dưới. Điêu luyện và gợi tình, cô ta liền quỳ hai gối xuống, phục vụ tận tình "ông hoàng".

Cô ta biết cuộc mây mưa sẽ kéo dài hàng tiếng đồng hồ đến khi cô ta kiệt sức, nhưng người đàn ông này không hề biết mệt, dai sức và bạo lực như thú dữ. Nhưng nét mặt thì luôn vô cảm, mặc cho cô ta rên rỉ, khiêu khích.

Ngụy Thiên trận cổ cô gái nằm úp xuống giường, vòng 3 nhấc lên cao, giữ yên vị trí như thế chờ sự xâm lấn dữ dội. Ánh mắt đê mê, cô ta hét lên sung sướng theo từng sự chuyển động. Nhưng bất chợt, giữa những tiếng hét ấy... vang lên những tiếng nấc cụt... như của một con mèo nhỏ bị đau.

Vành tai Thiên khẽ động. Thiên khựng lại, rồi nhoài người giật mớ tóc cô gái đ.i.ế.m lên, ấn mặt cô ta úp xuống gối bằng lực mạnh:

- Im miệng!

Cô gái lập tức im bặt, lạnh người. Lúc này, khi căn phòng đã trở lại yên tĩnh, tiếng nấc cụt nghe rõ ràng hơn, cùng tiếng khóc nghẹn.

Thiên bước xuống giường, lấy chiếc áo choàng khoác vào người. Anh biết tiếng khóc phát ra từ đâu.

Miêu Hoa chặn chủ nhân lại trước cửa, ánh mắt khiêu gợi dụ tình:

- Chủ nhân, nếu cô ta không thể chiều lòng người, xin để em phục vụ!

Cô ta lập tức quỳ gối, vòng tay ôm lấy chân chủ nhân, định mơn trớn vùng dưới của ông chủ, khơi lại dục vọng vừa bị dập tắt. Nhưng tròng mắt cô ta giãn rộng khi... bàn tay thô cứng tóm lấy cổ, kéo dựng người cô ta lên. Từ đôi mắt đen hắc ín tỏa ra thứ ánh sáng rùng rợn chết chóc:

- Chiếc miệng xinh đẹp của ngươi... có muốn mất lưỡi hay không?

Miêu Hoa lạnh buốt sống lưng, ánh mắt mất hồn... Bàn tay lớn buông lỏng, đẩy cô ta ngã nhào xuống. Vẫn chưa hết bàng hoàng, Miêu Hoa nhìn theo chủ nhân bước sang phòng cô hầu...

Ai Li bị ám ảnh mỗi đêm về kẻ bắt cóc trong rừng. Về những hành động hắn làm với Tâm Ý, về tiếng nói và tiếng cười bệnh hoạn của hắn, về những đứa trẻ bị bạo dâm rồi chết sau song sắt. Trong cơn mơ hiện rõ cảnh tượng hãi hùng đó, thức dậy vẫn bất an, hoảng loạn.

Cô bé tỉnh giấc, nghe thấy những tiếng động "quen thuộc" bên kia bức tường, càng giày vò, hãi sợ hơn. Ngụy Thiên bước vào... từ từ tiến lại một góc phòng. Nơi Ai Li đang co rúm người, bịt tai, vò đầu, không thể kìm nén được tiếng khóc nấc. Ánh mắt hoảng sợ ngước lên nhìn Ngụy Thiên. Anh tiến gần thêm một bước, con bé giật mình, càng run rẩy hơn, ép chặt người vào tường, lắc đầu quầy quậy.

- Xin đừng... đừng làm vậy... đừng mà...

Tiếng khóc không ngại ngùng bật ra, đập vào các vách tường, vọng lại. Tiếng khóc của đứa trẻ đau đớn, xé lòng. Ngụy Thiên đã dừng lại, không bước tiếp nữa, hàng mi khẽ chớp.

Ai Li chưa đủ lớn để hiểu cưỡng bức là gì, cái chết là gì. Con bé chỉ biết mình chỉ còn lại một mình, mãi mãi không thể gặp lại ba mẹ, Meo Sữa, chị Tâm Ý.

Hóa ra, để bắt một đứa trẻ ngưng cười nói, còn có cách là làm hại những người nó thương yêu. Và để xóa đi kí ức đau thương ám ảnh trong lòng một đứa trẻ hồn nhiên, có lẽ phải mất nhiều thời gian nữa, rất nhiều...

Một buổi chiều, Ngụy Thiên đọc sách ở phòng đọc. Lim đem trà vào đặt trên bàn chủ nhân. Thấy Ngụy Thiên đang giữ yên trang sách trên tay, nhưng ánh mắt lại hướng ra cửa sổ.

- Chủ nhân, tạm thời Miêu Hoa sẽ là người thay Tâm Ý pha chế trà

- Ai Li thế nào?

- Con bé ra mộ Tâm Ý từ sáng sớm, ngồi ở đó đến giờ chưa đứng lên. Có lẽ chưa thể vượt qua cú sốc, ở đây Tâm Ý là người thân với nó nhất...

- Lim

- Vâng, xin chủ nhân cứ dặn dò

- Từ giờ đừng đem gái hầu phòng đêm tới, cho đến khi ta muốn trở lại

Lim hơi kinh ngạc với mệnh lệnh của chủ nhân, vài giây sau mới cúi đầu:

- Tôi rõ rồi, thưa chủ nhân!

Mộ Tâm Ý đặt cạnh mộ Meo Sữa ở góc cuối vườn trà. Ai Li hái đầy bàn tay hoa ưu đàm rồi rải lên trên mộ. Cô bé áp một bên má xuống mô đất. Mái tóc phủ xuống, bàn tay nhỏ vỗ khe khẽ lên nấm mồ mới lấp chưa lâu.

- Chị Tâm Ý, đừng buồn. Em sẽ thường xuyên ghé thăm chị. Chị Tâm Ý thích người có hương thơm của hoa phải không?

Không ai đáp. Cô bé con nheo mắt nhìn lên, ánh nắng trời chiều đọng dưới đáy mắt trong vắt.

- Chị Tâm Ý, chị muốn đi học ở học viện phải không? Chị muốn trở thành một người thợ làm trà. Từ bây giờ, em sẽ thay chị thực hiện. Để chị Tâm Ý luôn ở bên em...

Một làn gió lành lạnh thổi qua, mơn man trên làn da của đứa trẻ, như âu yếm vỗ về.

Chợt, trong một luống trà gần đó có tiếng động. Ai Li nhỏm dậy, chớp chớp mắt nhìn... Một con chó lớn đuôi dài, lông trắng muốt chạy ra, nghiêng đầu nhìn Ai Li, rồi chạy đi mất.

- Meo Sữa! Meo Sữa! Đừng chạy!

Cô bé con ngây người, rồi chạy đuổi theo.

Chú chó chạy ra cổng sau căn biệt thự, rồi chạy biến vào rừng. Ai Li đâm đầu chạy theo sau trong vô thức, không biết từ lúc nào đã đi rất xa The Death. Con bé cứ chạy được tới gần chú chó, lại cất tiếng gọi. Con chó chạy một đoạn, quay lại nhìn, rồi lại nhảy lên, chạy tiếp.

Lúc thấy đôi chân mỏi dã dời, Li mới dừng lại, mồ hôi ướt nhẹp cổ váy, hơi thở hổn hển. Quãng đường dài dường như hơi quen thuộc. Quanh bàn chân nhỏ, một đồng hoa sặc sỡ dưới ánh nắng, như miền cổ tích. Con chó trắng đã dẫn cô bé chạy sang The Charm thiên đường. Li lấy vạt áo lau mồ hôi trên trán, rồi thất thểu bước tiếp. Một con hươu sừng tấm vừa gặm miếng cỏ non, nghển cao đầu nhìn theo bước chân cô bé con ngơ ngác.

Đôi mắt ráo riết nhìn khắp xung quanh tìm bóng dáng Meo Sữa, cổ khát khô nên Li không thể cất thêm tiếng gọi nữa. Chợt cô bé thấy, chiếc đuôi trắng lòi ra từ một khóm cây dương xỉ lớn. Ai Li nhoẻn miệng cười, chạy tới, xà xuống, vươn cánh tay nhỏ xinh ôm lấy con vật. Con chó quá to, một vòng tay Ai Li không đủ ôm hết. Nhưng nó ngoan hiền như một chú gấu bông, ngồi yên trong lòng cô bé.

Đang định nói gì với nó, thì Ai Li bỗng khựng người, tròn xoe đôi mắt khi nhìn qua những tán dương xỉ... Một cảnh tượng đẹp lạ lùng và khác thường!

Một hồ nước xanh trong như ngọc, lấp lánh dưới ánh trời chiều. Một người đàn ông có mái tóc dài trắng như cước, cởi trần, đang ngâm mình dưới nước. Bên hồ, bươm bướm bay rợp, như là, người đàn ông đó còn đẹp hơn những đồng hoa. Mái tóc khẽ động, sóng sánh trong làn nước, gương mặt người đó từ từ xoay nghiêng. Nhưng Ai Li chỉ vừa kịp nhìn thấy sống mũi cao như vẽ, thì đã bị che khuất bởi một người đàn ông khác xuất hiện... Là Tử Minh. Anh ta cũng cởi trần và vừa tiến lại giữa hồ, ngay phía sau chủ nhân. Từ mặt nước lạnh lẽo, một làn khói ấm bốc lên, hư ảo. Cảnh tượng hệt như trong một câu chuyện thần thoại. Chỉ có điều, không phải là công chúa và hoàng tử.

Dưới làn nước vẫn in bóng hai người đàn ông, đôi vai rộng, làn da mượt mà... Và, Ai Li khẽ rùng mình, đôi mắt càng mở to khi thấy... Tử Minh dịu dàng đưa tay, nâng từng vốc nước lên vuốt ve làn da của người đàn ông tóc dài... Gương mặt ngây dại mê hoặc, anh ta cúi xuống, khẽ đặt lên đôi vai trần một nụ hôn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro